Hồn Thuật

Chương 137: Dị Biến






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh xem tại

Chương 137: Dị Biến

Nguồn: Tàng Thư Viện





Ở đỉnh núi phía ở cực bắc của tam cấp đồ án, trong dinh trận của Lệ Sơn phái, khu lâu dành cho thái thượng trưởng lão, nhóm người Kiệt Hào đang sốt ruột đứng cạnh một cụ già. Kiệt Hào nhìn cụ già râu dài bạc trắng như cước ở trước mặt bồn chồn nói:

- Lão sư! Con cầu xin người đi cứu lão đại của chúng con. Theo như “tâm linh liên kết” những người trong tổ đội khảo nghiệm hồn ngọc thì tình hình hiện tại của lão đại cực kỳ không ổn.

Cụ già nghe vậy mỉm cười lắc đầu, Kiệt Hào thấy thế vội nói thêm:


- Hơn nữa lão đại cũng có công cảnh báo còn gì nữa. Nếu hắn không cảnh báo cho các vị giám sát sử thì hậu quả của vụ tập kích này thật khó lường. Vì công lao này sư phụ cũng nên cứu lão đại một mạng…

Cụ già nhìn đám tinh anh tổ đội số mười hai và cô bé Lệ Thanh đang lo lắng bồn chồn thì lắc lắc đầu nói:

- Các ngươi thật là… Ta hỏi các ngươi ai là người dẫn đầu trong số các vị giám sát sử xuống nhân gian kỳ Việt Thuật Đại Hội này?

Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, nhìn nhau khó hiểu. Trong tình huống từng phút từng giây nguy hiểm cho Văn Lục mà cụ lão này còn hỏi một câu “ngoài luồng” như vậy. Tuy nhiên Kiệt Hào vẫn kiên nhẫn đáp:

- Là Ức Trai tiền bối, thưa sư phụ… nhưng mà lão đại…

Cụ già râu dài xua xua tay nói:

-Không vội, vậy ta hỏi thêm các ngươi. Thuật pháp mà Ức Trai tiền bối tu luyện là thuật pháp gì?

Kiệt Hào buột miệng:

- Đương nhiên là vận mệnh rồi, ai chẳng biết điều này…

Nói đoạn hắn sửng sốt, mở tròn hai mắt dồn dập hỏi cụ già:

- Ý lão sư là…

Cụ già bỗng chốc chuyển sang tức giận đang ngồi cũng phải nhảy lên gõ thật mạnh vào đầu Kiệt Hào khiến hắn sụi lơ dưới mặt đất:

- Ta thật là tức chết, làm sao có một đồ đệ chậm hiểu như ngươi chứ? Vận mệnh… chính là vận mệnh thuật đó. Chẳng lẽ sự việc cỏn con do đám thích khách “cỏn con” đó làm ra Ức Trai tiền bối lại không đoán được? Ngươi nghĩ cái danh tự “vận mệnh đại sư” chỉ là hư danh thôi sao? Thật là… tức chết ta.

Nói đoạn cụ lão ngồi xuống thở phì phì, tay với tới chụp cái chén, nhấp một ngụm trà mới dần dần hạ hỏa nói tiếp:

- Ngay từ đầu xuống tới nhân gian, Ức Trai tiền bối đã đoán ra việc này rồi. Thậm chí tiền bối còn đoán ra hai lần tổng công kích của bọn chúng nữa kìa. Bởi vậy mới có tình huống ngày mai tiền bối liền tiện tay xóa bỏ cái phiền phức này cho Việt Thuật Đại Hội được tiến hành thuận lợi. Còn việc lão đại của các ngươi… tiền bối có lệnh… không ai được nhúng tay vào. Đây cũng là khảo nghiệm riêng của tiền bối dành cho hắn. Nếu hắn qua cửa này thì mới có tư cách để Ức Trai tiền bối tặng bảo khí. Nếu không, coi như hắn không có tư cách… Hừ! Hoa trong lồng kính, mãi mãi chỉ là phế vật, còn không bằng một cây lau nhỏ bên ngoài giông bão. Các ngươi hiểu chứ?

Nhân tiện đây ta cũng nói cho các ngươi biết, tu thuật giả Đại Việt thực tế gần đây không thái bình chút nào. Tu thuật giả Đại Việt đang phải đối mặt với một kẻ thù còn kinh khủng hơn tu luyện giả trên trái đất rất nhiều. Bởi vậy nếu muốn sống sót thì tích cực tu luyện đi, kẻo sau này hối không kịp.
Nói xong cụ già phất tay áo bỏ đi lên tầng trên, trong miệng còn lẩm bẩm:

- Đồ đệ của lão phu cũng là “quái vật” đấy chứ? Thế mà vẫn thua sút tên “quái thai” kia. Hừ, chuyến này xong Việt Thuật Đại Hội để xem ta huấn luyện ngươi thế nào? Phí mất một đỉnh cấp linh vật…

Trong phòng còn lại sáu người ngơ ngác nhìn nhau. Vân Trọng ngây ngô gãi đầu nói:
- Nếu Ức Trai tiền bối đã muốn khảo nghiệm lão đại, sao còn ra tay diệt ba lão già sát thủ kia?

Hương đứng bên hậm hực sút vào chân tên to xác một cái rồi nói:

- Có khi nào ba tên kia khi dễ tới tận cửa mà tu thuật giả vẫn nhẫn nhịn không? Đương nhiên là tiền bối phải ra tay rồi. Tuy nhiên tình huống này cũng là do lão đại khôn khéo kéo bọn chúng chạy lại tam cấp đồ án thôi. Nếu không ta đoán chắc ba lão già này cũng thuộc khảo nghiệm của Ức Trai tiền bối dành cho lão đại. Hơn nữa Ức Trai tiền bối biết còn một tên cao cấp nằm phục kích bên ngoài cho nên mới đích thân ra tay để “dành” tên còn lại cho lão đại đây mà…

Na Na nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng lại rồi nói:

- Dù gì thì chúng ta vẫn phải đi giúp lão đại.

Vân Trọng giọng ồm ồm hét lớn:

- Phải, mau đi giúp lão đại.

Nói xong cả sáu người đã bay vút ra khỏi dinh trận, biến mất trên bầu trời phía đông.

Lúc này Văn Lục ẵm cô bé cái bang đã bay tới huyện Thanh Chương thuộc tỉnh Nghệ An. Tốc độ của Văn Lục dưới tác dụng của lực lượng ngũ hành tương sinh liền tăng lên khủng bố khiến lão già sát thủ đang bay phía sau cũng phải toát mồ hôi hột, trong lòng lại càng giận dữ. Hận không thể một kiếm chém bay tên khốn khiếp đã phá hỏng đại kế của tổ chức.

Nhưng đáng hận hơn cả là cái “con bé lắm điều” nằm trong lòng tên kia. Không ngờ suốt chặng đường nãy giờ hết trêu chọc rồi lại mắng chửi lão thậm tệ khiến lão tức muốn thổ huyết đương trường.

Không đầy hai phút cả hai người chạy, kẻ rượt đã vào phạm vi của huyện Nghi Lộc, xu hướng muốn tiến ra biển đông.

- Lão già đáng chết! Mau mau về chăm lo lão bà già ở nhà của ngươi. Đừng có tính khí trẻ con đi đuổi hai thanh niên chúng ta chứ? Thật là mất mặt quá đi.

- Lão già. Ngươi còn đuổi theo nữa nhất định chết rất thảm. Râu cũng rụng hết, mà răng cũng rụng hết. Đảm bảo ngươi chết rất khó coi…

Lão già….


Văn Lục đang cắn răng chạy trốn cũng phải bội phục cô bé cái bang trong lòng. Không ngờ nghĩ ra nhiều câu mắng chửi “lợi hại” vậy. Sở dĩ Văn Lục không dám quay lại tam cấp đồ án là bởi vì muốn quay lại đó thì hắn phải vọt qua lão già sát thủ kia. Mà nếu làm như thế trong tình huống thương thế còn chưa lành hẳn như vậy, chẳng khác nào giơ cổ cho lão già kia chém cả. Chính vì thế Văn Lục đành phải chọn phương pháp bay thành một vòng cung lớn may ra mới vòng lại tam cấp đồ án sau thời gian bay dài. Văn Lục tin tưởng bay càng lâu thì tốc độ của hắn càng nhanh bởi hắn có ngũ hành tương sinh đang không ngừng cung cấp lực lượng mạnh dần lên.

Cho dù lực lượng ngũ hành sinh ra có lớn hơn lực lượng của "Mầm Thế Giới" thì Văn Lục cũng không phải lo lắng, bởi vì sinh ra bao nhiêu hắn dùng để “bay” hết rồi thì làm gì phải chịu đau khổ bởi áp lực của nhiều lực lượng tạo thành đâu.

Việc cô bé trong lòng đang không ngớt thò cái đầu lên khỏi vai mắng chửi lão già Văn Lục lại càng khoái thầm trong lòng. Tự nhiên bị ăn một gươm của lão già này, giờ có người giúp xả giận, Văn Lục cầu còn không được.

Lão già phía sau càng đuổi càng kinh hãi phát hiện ra, nếu hắn không có sử dụng bí pháp của Nhẫn Giả thì đừng có hòng đuổi theo được Văn Lục. Tuy nhiên việc sử dụng bí pháp kích phát tiềm năng này hậu quả cũng thật lớn. Người sử dụng sau mười lăm phút sẽ bị giảm xuống một cấp tu vi, sau ba mươi phút sẽ giảm hai cấp… cứ như thế cho tới khi hao hết sinh mệnh lực mới thôi. Nếu không phải giờ khắc sinh tử thì chẳng ai lại muốn kích phát cái bí pháp nguy hiểm này làm gì.

Nhưng chẳng lẽ lại bỏ qua cái tên “nhóc con” đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của tổ chức như vậy? Lão già sát thủ có một vết sẹo chạy dài từ má phải sang hàm trái kia không cam lòng chút nào.

Cuối cùng lão cắn răng thực hiện bí pháp. Lão tin tưởng chỉ cần một gươm nữa thôi là tên kia nhất định đi chầu tổ tiên. Lúc đó chưa quá mười lăm phút thì cùng lắm lão phải tĩnh dưỡng vài năm mà thôi. Nếu bỏ qua vụ này, lão không còn mặt mũi nào về gặp tổ chức được nữa.

Chỉ thấy lão già có viết sẹo to lớn trên mặt vừa bay vừa vung tay trái điểm liên tiếp lên hơn một trăm bộ vị trên thân mình. Lập tức toàn thân lão tỏa ra quang mang màu đen quỷ dị. Tiếp đó Văn Lục và cô bé cái bang trợn mắt, há to mồm nhìn lão không đầy một giây đã vọt tới vung gươm lên chém xuống.

Thanh gươm vừa vung lên liền biến lớn, dài hơn một trăm mét, rạch chéo một đường xé toạc không gian khiến cho phạm vi ngàn mét xung quanh điên cuồng nổi gió. Người dân ở bên dưới mặt đất đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Giữa trời quang bỗng nhiên nổi lên tiếng sấm khiến ai cũng hiếu kỳ.

Bất quá lúc này có hai người hoàn toàn không có tâm tình để mà tò mò. Văn Lục dồn hết sức bình sinh cả ngũ hành tương sinh lẫn lực lượng "Mầm Thế Giới" mà vọt đi, xa xa trước mắt là biển rộng với sóng vỗ ầm ầm vào bờ.

Tuy nhiên cả hai vẫn không thể tránh được đường kiếm kia. Chỉ thấy Văn Lục bị trúng một gươm…
Cho tới giờ thanh đao đeo phía sau lưng Văn Lục vẫn chưa hiển thị một chút kỹ năng thần kỳ nào, ngoại trừ việc nó … vô cùng cứng rắn. Tuy nhiên lực lượng mà thanh gươm kia chém tới không phải là nhỏ, dù cho thanh đao đã giúp cho Văn Lục không bị một gươm xẻ đôi người nhưng cũng làm cho hắn cuồng phún máu hôn mê bất tỉnh lập tức, rớt xuông dưới như lá rụng mùa thu.

Cô bé cái bang bị máu Văn Lục phun khắp người thì kinh hoảng thất thố hét toáng lên, nhắm tịt hai con mắt lại, run rẩy.
Lão già thấy Văn Lục rớt nhanh xuống mặt đất thì vội vàng lao xuống. Lão muốn một gươm kết liễu giứt khoát, lão mới yên tâm cho được.

Văn Lục lúc này chỉ còn cách mặt đất chừng ba mươi mét, đường gươm thứ hai của lão già cũng sắp chém lên người. Vừa lúc này dị biến phát sinh… khối đá khổng lồ dưới mặt đất nơi Văn Lục sắp rơi xuống không ngờ đột ngột tách ra làm hai.

Cùng lúc đó quang mang màu trắng lóe lên, trong chớp mắt cả ba người Văn Lục, cô bé cái bang và lão già sát thủ đều biết mất không chút tăm hơi. Tiếp đó táng đá lớn ầm ầm khép lại, cuối cùng mọi thứ trở nên yên tĩnh như chưa có bất cứ sự việc gì xảy ra trên mảnh đất này…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.