Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 8: Thì ra trong lòng cậu, tôi rất xinh đẹp?




Edit: Hyukie Lee
Học sinh trung học bây giờ biết rất nhiều, vì Kiều Thiều không tiếp xúc với nhiều môi trường nên không biết, mà Hạ Thâm lại là đối tượng được “kéo lang xứng” hằng năm.
Hắn và Lâu Kiêu thường xuyên đi cùng nhau, luôn được nữ sinh vây xem, mới đầu hai bọn họ còn cho rằng những cô nàng này muốn tỏ tình, sau đó…
Sau đó Hạ Thâm vào được một group u tối, biết được “Hạ công Lâu thụ”, “Lâu công Hạ thụ”, “Hạ Lâu hỗ công”, hiểu hết tất cả.
Tỏ tình không có, bà mai thì có rất nhiều.
Hạ Thâm “kiến thức rộng rãi” không thèm để bụng, còn giải thích cho Kiều Thiều: “Chơi gei ý là hai thằng con trai yêu nhau, yên tâm, quan hệ giữa chúng ta là bạn học thuần khiết, không chơi.”
Kiều Thiều nghe hắn giải thích như vậy còn không bằng không nghe!
“Sau mấy người đó lại nghĩ như vậy?” Kiều Thiều xấu hổ hỏi.
Hạ Thâm ngẩng đầu, nhìn y một cái, nói: “Đại khái vì cậu xinh đẹp.”
Kiều Thiều: “???”
Hạ Thâm lại chỉ vào mình, nói bổ sung: “Cậu cũng thấy đó, tôi cũng rất đẹp.”
Kiều Thiều đen mặt: “Xin lỗi, tôi không thấy.”
Hạ Thâm cười tủm tỉm: “Cũng đúng, tôi không phải xinh đẹp, phải gọi là soái.”
Kiều Thiều chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như thế: “Cũng không soái!”
Hạ Thâm: “Vậy thì anh tuấn?”
Kiều Thiều: “Không anh tuấn!”
“Khốc?”
“Không khốc?”
Hạ Thâm thay đổi suy nghĩ: “Hóa ra trong lòng cậu, tôi rất xinh đẹp?”
Kiều Thiều: “…”
“A…” Tiếng nữ sinh khiếp sợ vang lên, hai cô nàng đã quay trở lại, gò má ửng đỏ, ánh mắt sáng lấp lánh như thái dương : “Tuy rất không muốn làm phiền, nhưng hai người có giấy xin phép không ?”
Hai cô gái này vốn đã hưng phấn chạy xa, sau đó nhớ lại công việc của mình, đành phải quay trở về, trăm triệu không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại muốn bùng cháy như vậy !
Tuy Kiều Thiều cũng không biết nhiều lắm, nhưng nhìn biểu tình hai người này lại nhớ đến mẫu đối thoại giữa mình và Kiều Thiều ấu trĩ hơn bà ngoại lúc nãy, trong nhất thời… Chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Hạ Thâm mỉm cười với hai nữ sinh : “Hai cậu xem chân cậu ấy sưng cỡ vầy mà không có giấy xin phép sao ?”
Nói xong còn cầm cẳng chân Kiều Thiều lên.
Hai nữ sinh : ”!!!”
Kiều Thiều cảm giác sâu sắc họa phong không đúng, nhưng hai nữ sinh đã hoàn toàn quên mất chuyện của mình, đầy đầu là mấy chữ a a a thét chói tai.
Cuối cùng, đương nhiên là không kiểm tra giấy xin phép, hai người còn hảo tâm nhắc nhở : “Trong phòng học có camera, các cậu cẩn thận chút.”
Kiều Thiều không phản ứng kịp.
Hạ Thâm nói lời cảm ơn, hai nữ sinh ôm khuôn mặt đỏ bừng, kích động rời đi.
Lúc này Kiều Thiều mới hậu tri hậu giác hiểu ra, gào thét trong thâm tâm : Y và Hạ Thâm có làm chuyện gì không người chấp nhận đâu mà phải cẩn thận camera !
Y nhìn qua Hạ Thâm : “Vì không bị trừ điểm, đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
Kiều Thiều có giấy xin phép, nhưng Hạ Thâm thì không, nếu thật sự kiểm tra hắn sẽ bị trừ điểm.
Hạ Thâm nói : “Có thể không trừ điểm thì đương nhiên tốt hơn.”
Kiều Thiều : “Còn không quan trọng hơn trong sạch ?”
Hạ Thâm vậy mà chiếm lý : “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, phiên dịch ra là mắt hủ thấy ga-y, người thật không ga-y.”
Còn nói có vần !
Kiều Thiều đã hiểu, đối phó với người này cách duy nhất là câm miệng, nói đạo lý với hắt, không chừng còn bị hắn ngụy biện bay khỏi ngân hà !
Nhưng câm miệng cũng không được, một câu của Hạ Thâm khiến y bùng cháy : «Lại nói, cậu không gei đúng không ?”
Kiều Thiều muốn chết : “Không !”
“Ừm.” Hạ Thâm nói : “Vậy thì tiếp tục đề tài lúc nãy, chẳng lẽ trong lòng cậu, tôi xinh đẹp vậy sao ?”
Kiều Thiều rất muốn dùng cái chân tàn phế đá bay hắn : “Cút !”
Trong mắt Hạ Thâm đều là ý cười, cảm thấy tên nhóc này thật thú vị, chỉ mới tán gẫu một chút mà mệt mỏi thức mấy đêm liền đều thành hư không.
Chuyện chơi gei xem như đã xong, bôi thuốc xong Hạ Thâm lại nói : “Xem ra sưng hơn buổi sáng một tí.”
Kiều Thiều nói : “Buổi sáng tôi không về đâu, chờ tới tiết thể dục buổi chiều thì sẽ về phòng nghỉ ngơi.”
Hạ Thâm nhìn y một cái : “Lúc đó cậu nên đi bệnh viện mới đúng.”
Kiều Thiều không nói nữa.
Hạ Thâm dừng lại, đột nhiên đứng dậy kéo bàn của hai người về sau.
Bọn họ ngồi ở bàn cuối cùng, mặt sau còn trống, kéo xuống cũng không làm phiền ai.
Kiều Thiều không biết hắn muốn làm gì : “Chi vậy ?”
Hạ Thâm nói : “Chăm sóc cho học sinh ngoan yêu học tập.”
Kiều Thiều ngu người, cái gì cơ ?
Hạ Thâm xoay người ra ngoài, trong chốc lát lại xách cái băng ghế đi vào.
Bình thường các bạn học đều ngồi nguyên bộ ghế liền với bàn, mà Hạ Thâm lại mang về một cái ghế đẩu nhỏ.
Hắn đặt ghế trước bàn, nói với Kiều Thiều : “Để chân lên.”
Kiều Thiều đã hiểu, y để chân lên, vừa vặn đặt ngay ghế đẩu, Hạ Thâm ngẩng đầu lên nhìn : “Vừa không ?”
Dù là học tra bất lương mồm miệng thúi quắc không ưa nổi, giờ phút này trong lòng Kiều Thiều cũng ấm hôi hổi : “Vừa rồi.”
Hạ Thâm nói : “Cứ vậy đi, sẽ thoải mái hơn chút.”
Qủa thực là thoải mái hơn nhiều, không để xuống, áp lực cổ chân phải chịu đỡ hơn rất nhiều.
Kiều Thiều là người ân oán phân minh, y cảm thấy Hạ Thâm vẫn rất tốt.
Lúc này, Hạ Thâm lại lấy một chồng sách từ hộc bàn mình ra, nói : “Đứng lên đi.”
Kiều Thiều không nghĩ nhiều, chống bàn đứng lên : “Vừa rồi, không cần chiêm nữa đâu.”
Y vừa dứt lời, Hạ Thâm liền đặt chồng sách lên ghế của mình.
Trong lòng Kiều Thiều dâng lên dự cảm không tốt…
Hạ Thâm ấn người ngồi lên chồng sách, cười tủm tỉm : “Thế này thì ngồi hàng cuối cùng cũng không sợ bị che.”
Nói xong còn ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn qua : “Mà cậu cũng lùn thiệt đó, sáu cuốn sách mới miễn cưỡng nhìn thẳng với tôi.”
Kiều Thiều :  “…”
Xin được phép thu hồi lại lời lúc nãy, đời này Hạ Thâm cũng không xứng với hai chữ “người tốt” !
Đương nhiên sau đó Kiều Thiều không chiêm sách ngồi, y không ném nó lên ót Hạ Thâm là may rồi!
Tiết thứ ba, nguyên một tiết Kiều Thiều cũng không thèm để ý Hạ Thâm.
Hạ Thâm vùi đầu lên mấy cuốn sách lúc nãy, cũng không biết đã ngủ hay còn gà gật.
Dù sao thì Kiều Thiều không tin hắn đang nghe giảng bài.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, có một vấn đề cực khó xử quấn thân Kiều Thiều.
Y ngồi tới trưa, tuy đã cố gắng không uống nước, nhưng sự trao đổi chất thì không ngừng lại… Y muốn đi vệ sinh !
Hết tiết vật lý, Kiều Thiều không nhịn nổi nữa, còn nhịn nữa chỉ sợ đầu óc sẽ loạn thành một nùi.
Phải đi giải quyết chuyện đại sự mới được.
Kiều Thiều thấy Hạ Thâm vẫn không nhúc nhích, cho rằng hắn đã ngủ.
Y không muốn làm phiền người này, chỉ muốn tự đi nhà cầu.
Ai biết vừa mới chống người đứng dậy khỏi bàn, Tống Nhất Hủ ngồi bàn trước liền la lớn : “Kiều Thiều cậu muốn đi đâu thế ? Cẩn thận cái chân !”
Kiều Thiều : “…”
Lớn giọng hô một tiếng, người vẫn đang chôn mặt vào sách buồn ngủ ngẩng đầu.
“Ăn cơm trưa hả ?” Hạ Thâm hỏi.
Khóa miệng Kiều Thiều run rẩy : “Còn một tiết nữa.”
Hạ Thâm ngáp một cái : “Vậy cậu muốn đi đâu ?”
Kiều Thiều đành phải thẳng thắn : “Đi vệ sinh.”
“À.” Hạ Thâm nói : “Tôi dẫn cậu đi.”
Kiều Thiều thật sự không muốn làm phiền, nhưng Hạ Thâm cũng tỉnh rồi, không tiện từ chối.
Kiều Thiều chỉ đành nghe theo, thuận tiện cầu nguyện tên này đừng bày trò gì nữa.
Phòng của ban nhất cách nhà vệ sinh hơi xa, phải đi qua năm lớp, bọn họ khập khiễng mà đi, không ít người chú ý.
Hạ Thâm thấy Kiều Thiều nhón chân đi thật mệt mỏi, hỏi rằng : “Tôi cõng cậu ha ?”
Năm lớp toàn người là người, Kiều Thiều vẫn còn muốn mặt : “Không cần !”
Hạ Thâm cũng không nói gì nữa, chỉ cảm thấy cánh tay này rất nhỏ, không giống học sinh trung học mười sáu mười bảy tuổi chút nào.
Rốt cuộc là tên nhóc này sống thế nào, bị bạc đãi cỡ nào mới phát dục chậm thế này.
Vất vả lắm mới đến nhà vệ sinh, Kiều Thiều mệt muốn chết.
Hạ Thâm vô cùng tự nhiên mà nói : “Đỡ tường đi, tôi tuột quần cho cậu.”
Kiều Thiều lập tức nói : “Không cần, tự tôi làm !”
Hạ Thâm nói : “Sao cậu tự làm được ?”
Kiều Thiều : “Một tay là được rồi !”
Hạ Thâm liếc nhìn một cái : “Khẩn trương cái gì ? Đều là nam, không chiếm được miếng nào đâu.”
Kiều Thiều là loại người đến nhà vệ sinh công cộng cũng chưa từng đi, vốn đã không thích ứng được sự sắp xếp của bồn cầu, y lung tung tìm cớ : “Nam thì làm sao ? Còn không phải có thể làm gei sao !”
Hạ Thâm buồn bã nói : “Tôi cũng không làm với cậu.”
Nhất thời Kiều Thiều cứng họng.
“Thôi, đứng im đi, coi chừng làm đau cậu bây giờ…”
“Không…”
Loảng xoảng, có người nghe không nổi nữa.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Lâu Kiêu cắm hai tay trong túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, mắt cá chết nhìn hai người.
“Lão Hạ.” Lâu Kiêu phun mấy vòng khói : “Đây là nguyên nhân cậu từ chối hoa hậu giảng đường tỏ tình ?”
==
Tác giả : Khụ… Mẹ ruột nhất định sẽ làm sáng tỏ cho hai con : Bọn họ trong sạch đó! [siêu lớn tiếng]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.