Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 7: Nhớ kỹ, tôi là Hạ Thâm




Edit: Hyukie Lee
“Không… Thầy…”
Một câu của Kiều Thiều còn chưa dứt, Hạ Thâm đã tiến lên cầm tay y: “Đi thôi, bạn học.”
Nhìn đến trêu tức trong mắt hắn, Kiều Thiều phúc chí tâm linh, ngộ đạo!
Cái gì mà ban quốc tế cái gì Lâu Kiêu cái gì mà bạn cùng phòng.
Căn bản hắn là Hạ Thâm ban nhất ngồi cùng bàn!
Lão Đường thấy quan hệ hai người không tồi, cười ha ha: “Về chỗ đi, học thôi.”
Kiều Thiều như con vịt bị vấp cái giá, khập khiễng lơ lửng đầy hiềm nghi mà về chỗ ngồi.
Hạ Thâm ngồi bên cạnh, nghịch nắng cười cười: “Kiều Thiều?”
Chữ ‘Thiều’ hắn đọc là âm hai, vì âm cuối của Kiều và Thiều đều ghép vần là ‘ao’, chợt nghe rất giống Thiều Thiều, cũng có chút giống Kiều Kiều.
Kiều Thiều nhanh chóng sửa đúng: “Là Thiều!” Âm bốn!
Không nghĩ tới tên học tra này còn biết không ít, chỉ nghe hắn nói: “Dĩ mộng vi mã, bất phụ thiều hoa, chẳng lẽ không phải Thiều này?”
Là cái này, chữ này cũng có hai tiếng, nhưng mà…
Kiều Thiều nói: “Chỗ tôi ở đọc là âm bốn.”
Âm hai nghe rất phiền muộn, không chút khí phách.
Hạ Thâm đáp: “Thì ra là thế.” Qủa thực có tình huống như vậy.
Chuyện tới bây giờ, đương nhiên Kiều Thiều đã minh bạch, người mà y vẫn luôn nghĩ là Lâu Kiêu thật ra là ngồi cùng bàn Hạ Thâm.
Giáo bá học tra gì chứ, thật ra chỉ có một học tra.
Kiều Thiều ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này, cảm thấy mắt mình cũng chưa mù hẳn.
Lúc ấy y và Trần Tố đứng xa như vậy, nào biết người mà Trần Tố chỉ là ai ?
Sau đó Hạ Thâm còn ngủ trên giường Lâu Kiêu, tăng thêm hiểu lầm.
Mà tên cùng bàn này còn kỳ ba hơn, học hết bốn tiết nằm dài trên bàn ngủ hơn con heo, y lại không có bản lĩnh nhìn ót đoán mặt, sau mà biết được !
Kiều Thiều tự phân tích một phen, sau đó nổi giận.
Buổi sáng y gọi một tiếng Lâu Kiêu, Hạ Thâm lại không giải thích, rõ ràng người này cố ý !
Kiều Thiều giận dữ nói: “Rõ ràng cậu là Hạ Sâm, sao lại không nói?”
Hạ Thâm bắt lấy điểm phát âm sai của người nọ: “Hạ Sâm?”
Kiều Thiều quýnh lên, nói chữ Thâm thành chữ Sâm.
Hạ Thâm tốt bụng cho một bậc thang: “Đây cũng là tiếng địa phương sao ?” Có nhiều chỗ không phân biệt rõ.
Nhưng mà cái nồi này thật sự không phải tiếng địa phương, là Kiều Thiều nói sai.
Có điều bậc thang trước mắt, ngu gì không xuống : “Ừm…”
Hạ Thâm : “Cũng được, Hạ Sâm dễ nghe hơn Lâu Kiêu.”
Kiều Thiều : “…”
Lại cà khịa nhau!
Thấy tên nhóc nổi giận, Hạ Thâm lại bắt đầu sinh tâm tư xấu.
Hạ Thâm : “Hóa ra tiếng địa phương chỗ cậu không phân biệt s với sh sao ?”
Kiều Thiều nghe hiểu, nhưng lúc này lại giả vờ không hiểu : “Một chút thôi.”
Hạ Thâm chỉ chờ có câu đó: “Vậy xaooo.” Hắn cố ý kéo dài, tung búa tạ: “Vậy chỗ của cậu, tên cậu không đọc là Kiều Thiều, mà là Kiều Sao ha.”
Kiều Thiều : “…”
Hạ Thâm chậm rì rì lập lại lần nữa, vẫn dùng ngữ khí lúc nãy : “Saooo~~”
Kiều Thiều nổ tung : “Câm miệng !”
Hạ Thâm đè tay y lại :  “Nhỏ giọng chút, lão Đường đang trên bục giảng kìa.”
Kiều Thiều hận đến mức không thể dùng mắt nhìn chết hắn : “Là cậu nói hưu nói vượn trước !”
Hạ Thâm rất thỏa mãn : “Ai kêu cậu nhận lầm người chi.”
Tim gan phèo phổi Kiều Thiều tức đến đau lên : “Cậu còn quật lại !”
Hạ Thâm : “Cậu nhận sai người còn gọi sai tên, tôi cũng chỉ gọi sai tên thôi, huề nhau được chưa.”
Kiều Thiều cả kinh : Cái ngụy biện quỷ quái gì đây ?
Hạ Thâm nhận ra tầm mắt của lão Đường, ép giọng nhỏ hơn, để sát vào Kiều Thiều : “Nhớ kỹ, tôi là Hạ Thâm.”
Kiều Thiều nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này… Một bàn tay tát ót: “Bạn học, đừng quấy rầy tôi nghe giảng.”
Hạ Thâm chỉ cảm thấy cánh tay trên ót lạnh lạnh, hắn vừa nhúc nhích, Kiều Thiều liền thu tay lại, ngồi đến sống lưng thẳng thắn, nhìn không chớp mặt, tâm không bàng vụ — đại khái là vậy. https: //hyukieleesj1398.wordpress. com/
Hạ Thâm cũng không nói gì nữa, lười biếng nhìn về phía bảng đen.
Mới vừa khai giảng, lão Đường chỉ giảng những kiến thức dễ hiểu nhất, Hạ Thâm đã sớm thuộc làu, không được một lúc liền mệt rã rời.
Tối hôm qua thức cả đêm, tiền cơm lấy đi mua thuốc cho tên nhỏ con kia hết sạch, đến bữa sáng hắn cũng chưa ăn.
Vừa đói vừa buồn ngủ, trong chốc lát Hạ Thâmh liền úp sấp.
Rõ ràng hôm nay Kiều Thiều nghe giảng bài hiệu suất không bằng ngày hôm qua, khóe mắt y ngắm ngắm, phát hiện thụy thần đã online, trong lòng lại thở dài một trận.
Tuy người này không phải giáo bá nhưng cũng không kém chút nào.
Tính nết xấu, miệng lại thúi, thiếu niên bất lương còn kiêm học tra.
Nể tình mua thuốc, y không phân rõ giới hạn với hắn.
Đúng rồi… Tiền thuốc là bao nhiêu ấy nhỉ ?
Kiều Thiều nhìn tư thế ngủ không coi ai ra gì kia, cũng “không đành lòng” quấy rầy.
Một tiết học chấm dứt, Kiều Thiều cảm thấy mắt cá chân hơi sưng.
Để ngang không thoải mái, để xuống đất càng không thoải mái.
Vừa hết tiết Tống Nhất Hủ liền quay đầu lại nói : “Kiều Thiều, chân cậu bị nặng lắm không ?”
Kiều Thiều chặn lại : “Không sao.”
Tống Nhất Hủ nói : “Tôi khuyên cậu nên về nhà nghỉ ngơi đi, sao phải ở đây chịu tội, bây giờ chương trình học cũng không quan trọng lắm đâu.”
Kiều Thiều đang muốn giải thích mình là học sinh ngoan nhiệt tình yêu thương học tập thế nào, thụy thần bên cạnh liền mở miệng : “Thế sao mới là quan trọng, trụ cột không vững sao có thể học sâu hơn ?”
Hiển nhiên Tống Nhất Hủ có chút sợ Hạ Thâm, nghe hắn mở miệng, bật cười ngốc nghếch xác nhận.
Kiều Thiều nhìn người nào đó thong thả tỉnh giấc, thầm nghĩ : Nói đến quang minh chính đại, làm như cậu nắm chắc căn bản lắm ấy !
Hạ Thâm quay đầu, gối lên cánh tay nhìn Kiều Thiều : “Chân thế nào rồi ?”
Vẻ mặt hắn buồn ngủ, tóc rơi giữa trán, thanh âm có chút khàn khàn, dù Kiều Thiều có ghét đến đâu cũng phải thừa nhận, khuôn mặt này được trời ưu ái.
Cổ chân Kiều Thiều bắt đầu sưng đau, nhưng y không muốn bỏ tiết : “Không việc gì.”
Hạ Thâm nói : “Đau thì nói tôi đưa cậu về ký túc xá nghỉ ngơi.”
Kiều Thiều quay đầu lại nhìn hắn chăm chú : “Cậu muốn nhân cơ hội cúp tiết thì đúng hơn !”
Đầu tiên Hạ Thâm ngẩn ra, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu : “Hơi hơi.”
Kiều Thiều chậc một tiếng, cắt đứt mộng tưởng ai kia : “Đừng có mơ, tôi không về phòng ngủ đâu, tiết sau vẫn là số học, tôi phải chăm chú lắng nghe.”
Cái đồ thị hàm bậc ba với hình chiếu này rất mơ hồ, nghe xong còn chưa hiểu nổi, không nghe thì càng xong đời.
Khiến Kiều Thiều ngoài ý muốn là, tiếng chuông tiết hai vừa vang lên, thụy thần lại ngồi thẳng người, còn lấy sách số học ra.
Kiều Thiều kinh ngạc hỏi : “Không ngủ nữa?”
Ngón tay thon dài của Hạ Thâm xoay xoay bút bi : “Cũng không thể ngủ miết.”
Trong lòng Kiều Thiều lại nghĩ : Không ngủ cũng không ích lợi gì, dù sao có thức cũng không hiểu được.
Đương nhiên, tâm địa Kiều Thiều thiện lương, sẽ không đả kích hắn.
Hạ Thâm mở sách mình ra, Kiều Thiều liếc mắt một cái, không còn lời nào để nói : “Đây là sách học kì trước mà!”
Hạ Thâm hạ mi : “À, lấy nhầm.”
Kiều Thiều không biết phải nói gì nữa, để sách của mình ra giữa bàn.
Hạ Thâm cười nói : “Cám ơn.”
Kiều Thiều nhịn không được nhìn về sách giáo khoa kì trước, nói : “Sách của cậu cũng hơi sạch rồi đó.”
Đâu chỉ là hơi sạch, quả thực là mới tinh tươm.
Học kì mới vừa bắt đầu hai ngày, sách còn sạch là lẽ thường, nhưng học kì trước lại trắng nõn như vậy là thế quái nào ?
Rốt cuộc ngày thường cậu có đi học không thế ?
Hạ Thâm khiêm tốn nói : “Tôi rất yêu quý sách vở của mình.”
Kiều Thiều lặng lẽ đả kích hắn : “Cái này mà là yêu quý ? Chẳng lẽ cậu không ghi bút ký à?”
Hạ Thâm nói đến tự nhiên : “Có gì phải ghi ?”
Kiều Thiều than thở ra tiếng : “Cũng đúng, mỗi ngày đều ngủ thì có gì phải ghi.”
Hiển nhiên tên nhóc này nghĩ hắn học dở, nhưng Hạ Thâm không muốn giải thích, còn cảm thấy chơi rất vui.
Hắn ôm má nhìn Kiều Thiều : “Thành tích của cậu rất tốt sao ?”
Câu hỏi này khiến Kiều thiếu gia có chút yếu đuối, y ngồi thẳng sống lưng nói rằng : “Đến Đông Cao, nhất định tôi sẽ dùng thành tích tốt chứng minh.”
Trong mắt Hạ Thâm, thành tích tốt chẳng khác nào vị trí đệ nhất, hắn hỏi : “Muốn đứng đầu ?”
Kiều Thiều không có dã tâm lớn như vậy, nhưng đã nói đến đây rồi, y kiên cường : “Đây là mục tiêu của tôi.”
Hạ Thâm buồn bã nói : “Vậy có lẽ hơi khó đó.”
Kiều Thiều nghe ra thâm ý trong lời nói, vãnh tai lên hỏi thăm : “Thành tích tốt nhất lớp mình là ai, có phải Trần Tố hay không ?”
Hạ Thâm không phát ra tiếng.
Kiều Thiều siết tay nói: “Không sao, một lần không được vẫn còn lần sau, tôi sẽ cố gắng đuổi kịp vượt qua cậu ta.”
Nhưng dù là Trần Tố, cũng mới đến chân núi mà thôi.
Hạ Thâm không nhẫn tâm đả kích người kia, vỗ vỗ bả vai, nói: “Cố lên.”
Kiều Thiều đã toàn tâm vùi đầu vào học tập: “Được rồi, không nói nữa, nhưng chỗ này là sao? Sao lúc nãy thầy lại nói…”
Dư quang Hạ Thâm liếc qua, chỉ cần nửa giây đã có thể giải được đề này, mà bạn học Kiều Tiểu Thiều thì…
Gánh nặng đường xa a, Hạ Thâm cảm thấy nếu tên nhóc này muốn đứng hạng nhất, trừ khi hắn bỏ lại một ly nước, ừm, một cái hồ Tây.
Thể dục giữa giờ, Kiều Thiều lý lẽ đương nhiên không cần đi.
Hạ Thâm thì chưa bao giờ đi.
Kiều Thiều hảo tâm khuyên hắn: “Đi rèn luyện thân thể không tốt sao?”
Hạ Thâm: “Không cần, bình thường tôi rèn luyện quá nhiều rồi.” Mỗi ngày làm công, đủ lượng vận động.
Nhưng Kiều Thiều lại tưởng rèn luyện của thiếu niên bất lương là đánh nhau mỗi ngày.
Dù sao Hạ Thâm cũng là giáo bá của lớp, phỏng chừng “chiến sự” liên miên.
Sau khi bạn học đi hết, Hạ Thâm mới đứng dậy nói: “Để tôi xem chân cậu sao rồi.”
Kiều Thiều chỉ mang một đôi dép lê, vừa nhấc lên có thể nhìn thấy cổ chân.
Hạ Thâm đánh giá một hồi, nói: “Sao còn sưng hơn buổi sáng nữa.”
Kiều Thiều thầm nghĩ: Cũng đau hơn.
Hạ Thâm ngẩng đầu nhìn y: “Đừng cạy mạnh nữa, coi chừng càng tệ hơn, nhất định cậu phải về nhà.”
Lời này khiến Kiều Thiều cả kinh, y nói: “Không, sẽ không tệ đâu…” Y không muốn về nhà, cũng không muốn bỏ tiết.
Hạ Thâm dừng lại, nói: “Tôi thoa thuốc cho cậu.”
Kiều Thiều sợ cổ chân nghiêm trọng hơn, thành thật nói: “Làm phiền.”
Hạ Thâm ngồi bên cạnh, đặt chân Kiều Thiều lên đầu gối mình, cẩn thận bôi thuốc.
Cũng không biết là do thuốc mỡ hay để chân ngang qua, tóm lại Kiều Thiều bớt đau hơn rất nhiều.
Đúng lúc đó, trước cửa lớp truyền đến tiếng thét chói tai của hai nữ sinh.
Hạ Thâm và Kiều Thiều đồng thời nhìn qua, chỉ thấy trên tay bọn họ có phù hiệu trực ban.
Thể dục giữa giờ sẽ có người đi kiểm tra phòng học, ghi tên những con sâu lười trốn tập thể dục, hai nữ sinh này là như vậy.
Mà lúc này hai cô lại cầm danh sách, đứng ở cửa lớp, vẻ mặt hưng phấn đến mức khó có thể hình dung.
Kiều Thiều đang muốn giải thích, chỉ nghe hai cô nói: “Làm phiền! Bọn tôi không thấy gì cả! Các cậu… Các cậu cố lên!”
Quăng ra lời như vậy, hai người chạy mất.
Kiều Thiều: “???”
Y mang vẻ mặt mờ mịt nhìn qua Hạ Thâm : “Chuyện gì vậy ?”
“Không có gì.” Hạ Thâm vô cùng bình tĩnh : “Có lẽ cho rằng hai ta đang chơi gei thôi.”
Chơi… Chơi cái gì ?
Tam quan của Tiểu thiếu gia thiên chân vô tà bị đập nát.
==
Tác giả : Khụ khụ khụ. Ngồi chờ Thâm ca s-a-o gãy chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.