Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 868: Quay về Lữ thành




Nghiêm Thanh thì âm thầm vui vẻ, con dâu càng nhiều thì tỷ lệ bà ẵm cháu trai càng lớn, ước gì Lâm Lạc tìm nhiều hơn nữa.
Nhưng người khác bà không làm chủ được, nhưng công tác tư tưởng đồ đệ mình thì có thể làm, trong lòng bà càng khuynh hướng thích Thủy Doanh Tâm làm con dâu, dù sao cũng là đệ tử do bà một tay dạy dỗ.
Lâm Lạc lấy ra Thần Đạo quả, nhưng trải qua giáo huấn của Thần Tửu, hắn cũng sẽ không tiếp tục lãng phí thần vật như vậy, dù sao chỉ có thể cắt ra mười phần, còn phân thêm sẽ không đủ hiệu quả.
Cảnh giới quá thấp căn bản không thể phát huy tác dụng của thần quả, làm vậy chẳng khác gì ngưu ăn hoa mẫu đơn, sẽ lãng phí càng nhiều.
Hiện tại Phong Sở Liên, Nghiêm Thanh, Thủy Doanh Tâm, Nam Nhược Hoa cùng Đường Điềm đều có thể ăn vào, bởi vì các nàng đều đã tiến vào Tinh Vực, có thể tạo được tác dụng lớn nhất của thần quả, nhất là Phong Sở Liên, nàng đã đạt tới Tinh Đế, chỗ tốt khi ăn thần quả cũng là lớn nhất.
Lâm Lạc thậm chí lo lắng lấy thiên tư của nàng, nói không chừng ăn một phần thần quả liền trực tiếp thành thần, vậy hắn thật không biết phải đợi bao lâu mới có thể tiến nhập Thần giới gặp lại giai nhân.
Hắn trước tiên cùng Tô Mỵ các nàng hoang đường một đêm, an ủi lòng tưởng niệm của các nàng, sau đó lập tức bắt đầu bế quan khuếch trương Tinh Hải.
Hai mươi năm!
Lần này hắn bế quan suốt hai mươi năm, sau khi khuếch trương Tinh Hải mới ổn định lại, làm Lâm Lạc vô cùng hài lòng.
Nhưng hắn xuất quan mà Phong Sở Liên cùng Nghiêm Thanh bọn họ vẫn còn bế quan, bởi vì năm người đều ăn Thần Đạo quả, đang tiêu hóa chỗ tốt bên trong.
Thần Đạo quả chính là do Thần Huyết tích súc mà thành, tuy rằng bên trong không chứa lực lượng nhưng lại có thể lĩnh ngộ đại đạo. Hơn nữa cũng không giống như Thần Huyết bị thiên địa bài xích, nếu không Lâm Lạc dù có Tử Đỉnh trấn áp nhưng căn bản không thể tiêu thụ được chỗ tốt bên trong, Thần Đạo quả phi thường ôn hòa, có thể lấy một loại hình thức mà người phàm hạ giới có thể thừa nhận xuất hiện.
Bằng không đám người Nghiêm Phi Dương cũng không tới nỗi khi vừa nhìn thấy Thần Đạo quả thì hưng phấn tới như vậy.
Thần Đạo quả cũng không thể làm võ giả bạch nhật phi thăng, ưu đãi ở chỗ có thể trước tiên làm cho võ giả ngộ được thần đạo, chỉ cần lực lượng tích tụ được đầy đủ thì có thể đánh vỡ thiên địa trói buộc, tiến vào thần cảnh càng cao cấp hơn, do đó đạt được sinh mệnh vĩnh sinh bất diệt.
Đây là mục tiêu cuối cùng của từng võ giả!
Lâm Lạc đoàn tụ cùng Tô Mỵ các nàng thêm vài ngày, lại gặp một chuyện vui mừng, Lăng Kinh Hồng đột phá!
Bên trong các nữ nhân Chủ Linh cảnh, tư chất của nàng tốt nhất, Lâm Lạc vốn luôn phỏng chừng chỉ cần mười năm thì nàng có thể đột phá tới Tinh Vực, nhưng không nghĩ tới phải kéo dài gần ba mươi năm! Kỳ thật đây cũng đã rất nhanh, dù sao là Tinh Vực, vừa vào Tinh Vực đã trở thành tồn tại cường đại nhất thế gian, ở nơi nào cũng có thể ưỡn ngực tung hoành.
Sau khi vượt qua lôi kiếp, Lăng Kinh Hồng bắt đầu khuếch trương Tinh Hải.
Tuy rằng nàng cũng rất muốn áp chế mấy môn công pháp cùng nhau đập vào Tinh Vực, nhưng trên thực tế việc này không phải người nào cũng có thể làm đến, ít nhất nàng không được, áp chế không nổi chỉ có thể đập vào Tinh Vực, nếu không chính nàng đầu tiên phải bị lực lượng khủng bố đập vỡ.
Khi còn ở Nam Châu nàng là kỳ tài ngút trời, nhưng ở Đông Châu nàng đã mất đi thật nhiều quầng sáng, cũng may hiện tại nàng rốt cục đã tiến vào Tinh Vực, trong cường giả thiên hạ cũng có vị trí của nàng!
Bảy tháng sau Lăng Kinh Hồng đã hoàn thành khuếch trương Tinh Hải, đây là chuyện không có cách nào, theo phương diện khác đã nói rõ tư chất của nàng còn xa xa không đạt được cấp bậc thiên tài.
Nhưng từ sau khi đi theo Lâm Lạc, tính hiếu thắng của Lăng Kinh Hồng đã nhạt hơn rất nhiều, hiện tại làm nàng kiêu ngạo nhất là có được Lâm Lạc, nhìn nam nhân của mình từng bước phát triển, so với chính tu vi của mình tăng trưởng càng thêm vui vẻ, huống chi Lâm Lạc còn có Song Tu quả!
Nhưng khi hai người tầm hoan thì Lăng Kinh Hồng chợt phát hiện tác dụng của Song Tu quả biến mất.
Theo lý thuyết hiện tại Lâm Lạc là Tinh Vương tam trọng thiên, đủ giúp tốc độ tu luyện của Lăng Kinh Hồng tăng nhanh gấp mười lần, nhưng trên thực tế trong thân thể Lăng Kinh Hồng lại thật yên lặng, chỉ có tình cảm nồng nhiệt của nàng đang thiêu đốt mãnh liệt.
Không phải dược lực Song Tu quả trong người Lâm Lạc biến mất, mà bởi vì khi hắn “làm” việc đó với Tô Mỵ các nàng thì bọn họ vẫn đạt được ích lợi. Vậy thì nguyên nhân chỉ có một: Tác dụng của Song Tu quả đã có giới hạn cao nhất, phải dừng lại tại cấp bậc Tinh Vực.
Kết quả như vậy tuy rằng làm Lâm Lạc cảm thấy được đáng tiếc, nhưng lại để cho hắn nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì điều này mang ý nghĩa lực lượng cao nhất của Âm Dương thánh giáo cũng không mạnh mẽ tới mức quá khoa trương. Nhiều nhất họ chỉ có nhiều cao thủ Tinh Vương cảnh, mà với năng lực mạnh mẽ của Lâm Lạc, không hãi sợ nhiều người, cao thủ cùng giai có nhiều hơn nữa chỉ là tặng mạng.
Nhưng cũng chính bởi vì như thế nên Lâm Lạc không dùng Thần Đạo quả.
Bởi vì tư chất của Tô Mỵ các nàng càng kém, lực lượng tích lũy có thể dựa vào linh dược tăng lên, nhưng lĩnh ngộ cảnh giới thì không được. Nếu Song Tu quả không có tác dụng trong Tinh Vực cảnh, như vậy Lâm Lạc phải nghĩ biện pháp tìm kiếm bảo vật giúp các nàng có thể lĩnh ngộ đại đạo, tựa như Thần Đạo quả.
Thần quả cần phải lưu lại cho các nàng, dù sao lực lĩnh ngộ của hắn thật nổi tiếng, không cần thiết phải dùng thần quả, chỉ thiếu thốn Thần Huyết rèn luyện mà thôi.
Lưu lại Băng Tuyết quốc một thời gian, Lâm Lạc quyết định quay về Lữ thành một chuyến. Hắn muốn tìm Khương Huyền Binh hỏi thăm chuyện về Cổ Nguyên Động.
Địa phương kia vô cùng cổ quái, hắn không tìm hiểu rõ ràng thật sự không an tâm.
Che giấu khí tức, Lâm Lạc thẳng tới khi rời khỏi Thập Tuyền Hải chừng cả triện vạn dặm mới thả lỏng đi tới Lữ thành, đồng hành cùng hắn còn có Lữ Nguyệt Đồng, nữ bạo long này đã có mấy chục năm chưa về nhà, đã thật tưởng niệm người thân.
Lâm Lạc mang theo nàng đi tới cửa hàng rèn, Khương Huyền Binh vẫn đang bận rộn làm nghề rèn của mình, sục sôi ngất trời.
- Tiền bối…
Lâm Lạc đi vào, hướng Khương Huyền Binh cung kính cúi người thi lễ, ngày đó đối phương đặc biệt để cháu gái hộ tống hắn, tuy rằng Lâm Lạc hoàn toàn không cần nhưng phần nhân tình này hắn vẫn nhớ.
- Lại đột phá?
Ánh mắt Khương Huyền Binh ngưng tụ, vẻ mặt động dung, thật không có biện pháp, tốc độ tấn giai của Lâm Lạc nhanh đến dọa người.
- May mắn mà thôi!
Lâm Lạc mỉm cười, cũng giới thiệu Lữ Nguyệt Đồng:
- Đây là nội tử Lữ Nguyệt Đồng!
- Lữ đại tiểu thư, ta biết!
Khương Huyền Binh mỉm cười.
Lữ Nguyệt Đồng nhất thời lộ ra vẻ ngượng ngùng, ở trước mặt Tinh Đế lão tổ, nàng làm sao gánh nổi danh xưng đại tiểu thư?
- Tiền bối, vãn bối có một chuyện thỉnh giáo!
Lâm Lạc nghiêm nghị nói.
- Cổ Nguyên Động?
Khương Huyền Binh thuận miệng hỏi.
- Đúng vậy!
Lâm lạc gật đầu:
- Tiền bối, ngài luôn nhắc nhở vãn bối không thể đi Cổ Nguyên Động, rốt cục là vì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.