Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 867: Cứu giá (2)




- Đáng giận!
Trần Trác Nhĩ thử chụp lấy Băng Sương Nhận trong tay, nhưng đế binh đã vượt khỏi phạm vi khống chế của hắn, trừ phi hắn có thể hoàn toàn kích hoạt tổ huyết, như vậy muốn khống chế bán thần khí cũng không khó khăn.
Mặc dù tứ đại tộc có được bán thần khí chân chính, nhưng bọn hắn lại không thể thao túng, chỉ có thể sử dụng như tòa thành phòng ngự di động, nếu không phải vậy bọn hắn đã có được bốn bán thần khí cũng đã sớm quét ngang thánh địa, cần gì phải ẩn nhẫn đây?
- Chính là hiện tại!
Phong Sở Liên đột nhiên quát to một tiếng.
Chín lão tổ đồng thời cả kinh, hiện tại cái gì?
Nhưng đúng ngay lúc này Lâm Lạc sử dụng không gian thuấn di xuất hiện trước mặt mọi người, lộ ra nét tươi cười thoáng hiện, trên đỉnh đầu một mảnh tử quang dao động, một Tử Đỉnh thật lớn đột nhiên phóng lên cao!
Không tốt, tiểu tử kia muốn độ kiếp!
- Muốn chạy? Băng phong cho bổn hậu!
Phong Sở Liên hừ lạnh một tiếng, phát động thiên phú thần thông, chín Tinh Đế đồng thời băng kết.
Thương! Thương! Thương!
Lấy năng lực của Tinh Đế lão tổ, băng phong thuật cùng phóng trục thuật của Lâm Lạc không khác nhau bao nhiêu, chỉ có thể kéo dài một hô hấp thời gian, nhưng như vậy cũng đã quá đủ!
Bang!
Trên bầu trời lôi vân dày đặc, đã hình thành một mảnh lôi vân khổng lồ đủ bao trùm cả Thập Tuyền Hải!
Đây chính là lôi kiếp của mười Tinh Đế cộng thêm Tinh Vương lôi kiếp lục trọng!
Nhóm người Nghiêm Kiếm Tâm đồng thời biến sắc, lập tức kêu to một tiếng phân theo những phương hướng bất đồng bỏ chạy, nếu giờ này còn chen chúc cùng một chỗ thì lôi kiếp càng thêm gia tăng, ai cũng đừng hòng sống sót! Tuy rằng bọn hắn hận không thể lập tức lấy mạng của Lâm Lạc, nhưng đem ra so sánh tự nhiên mạng của mình càng thêm trân quý, nháy mắt đã chạy thật xa trong tinh không, tránh sau khi độ kiếp bị thương quá nặng để người thừa dịp hạ độc thủ.
- Ha ha ha…
Lâm Lạc cười to, nỗi tức giận hắn đã nén xuống vài ngày rốt cục xuất ra ác khí!
Bản thân hắn vốn là yêu nghiệt, còn gặp phải lục trọng kiếp của Tinh Vương cấp, uy lực tuyệt đối vượt qua Tinh Hoàng cấp! Mà Tinh Đế bị hắn cuốn vào trong lôi kiếp, uy lực cũng sẽ đi theo phóng lớn, tuyệt đối có thể sánh bằng thần kiếp!
Lâm Lạc cũng không tin gặp phải lôi kiếp lớn như vậy, chín lão quỷ kia không tiêu vong vài người!
- Xú trùng không cần phải xen vào bổn hậu, chỉ là lôi kiếp bổn hậu còn không để vào mắt!
Phong Sở Liên không hề để ý tới sấm chớp đầy trời, nàng huy vũ Băng Sương Nhận không ngừng nghịch thiên chém xuống, đem tính cách của nàng hoàn toàn triển lộ đi ra.
Với ý tứ của Lâm Lạc muốn dùng Tử Đỉnh thay nàng chắn đỡ lôi kiếp, nhưng nữ vương ngạo kiều có đế binh hỗ trợ, bản thân khả năng vượt qua lôi kiếp rất lớn, hắn cũng không ra tay, lại lấy lôi điện lực cường hóa chính mình.
Đương nhiên, hắn thời thời khắc khắc đều phân ra lực chú ý lên người Phong Sở Liên, một khi nàng không còn chống đỡ được hắn sẽ lập tức dùng Tử Đỉnh bảo hộ.
Bang! Bang! Bang!
Lôi vân đầy trời, thiểm điện tung hoành, lôi kiếp lần này thật sự rất kinh người, ngay cả Ngân Nguyệt Tinh cũng cảm ứng được khí tức giống như ngày tận thế buông xuống! Cũng may chỉ có nửa canh giờ lôi vân bắt đầu tiêu tán, Phong Sở Liên từ giữa không trung rơi xuống.
Lâm Lạc vội vàng phóng qua tiếp lấy nàng, nữ vương đại nhân toàn thân suy yếu, ngã trong lòng Lâm Lạc nhẹ giọng nói:
- Bổn hậu mệt mỏi, cần ngủ một lát, nếu ngươi dám đem bổn hậu đánh thức thì đợi bị băm rụng cẩu đầu đi!
Mặc dù nàng có đế binh nhưng Băng Sương Nhận là thánh khí công kích, phòng ngự không cao, có thể dựa vào lực lượng bản thân độ kiếp, tuyệt đối chứng minh nàng cường đại thật làm người ta giận sôi!
Nữ vương đại nhân cực kỳ tín nhiệm Lâm Lạc, cứ như vậy hôn mê ngủ thiếp đi, ôn nhu chẳng khác gì một con mèo nhỏ.
Ai, nếu có thể luôn ôn nhu như thế thì thật tốt!
Trong lòng Lâm Lạc phát ra cảm thán, nhìn đôi môi đỏ mọng như lửa của Phong Sở Liên, không khỏi nảy sinh cỗ xúc động muốn hôn xuống, nhưng ý nghĩ vừa dâng lên, trong đầu hắn đột nhiên thoảng qua nửa thân trên bằng phẳng của Phong Sở Liên, nhất thời hứng thú hoàn toàn biến mất.
Đáng chết, như thế nào không quên được một màn kia đâu!
Lâm Lạc cũng không lập tức quay về Băng Tuyết quốc, cứ như vậy ôm Phong Sở Liên phiêu diêu trên biển, trong lòng tràn ngập bình tĩnh cùng ấm áp.
Hắn không thể không thừa nhận mình là một người háo sắc, bởi vì hắn phát hiện Phong Sở Liên đã ghi khắc thật sâu trong lòng của hắn, rốt cục không thể quên đi. Nếu như nàng không phong hoa tuyệt đại, Lâm Lạc vốn luôn hiểu lầm nàng là nam nhân mà vẫn bị hãm sâu hay sao?
Đáp án hiển nhiên là không thể nào.
Nhóm người Nghiêm Kiếm Tâm không tiếp tục xuất hiện, không biết bên trong lôi kiếp đã chết hay bị thương nặng, Lâm Lạc cũng không có tâm tư suy nghĩ việc này, khi hắn ôm Phong Sở Liên, trong đầu hắn ngoại trừ gương mặt diễm lệ xinh đẹp của nàng rốt cục không còn nghĩ được đến điều gì khác.
- Ân…
Sau ba ngày đêm, Phong Sở Liên phát ra tiếng rên rỉ thật thoải mái, duỗi lưng, mở đôi mắt mê người, nhìn vẻ tuyệt mỹ của nàng càng tăng thêm một cấp bậc.
- Xú trùng, có thừa dịp bổn hậu ngủ say chiếm tiện nghi của bổn hậu hay không?
- Ta là chính nhân quân tử, sẽ làm loại chuyện đó sao?
Lâm Lạc vội vàng lắc đầu, trên thực tế hắn chỉ nhìn đăm đăm vào gương mặt xinh đẹp của đối phương suốt ba ngày nay, dung mạo của nàng tuyệt đối là sắc thái mê người!
- Cái gì?
Nữ vương đại nhân bất mãn:
- Bổn hậu xinh đẹp tuyệt đại vô song, ngươi lại có thể không động tâm, xú trùng ngươi làm bổn hậu thật là thất vọng!
Lý luận thật sự kỳ quái!
Lâm Lạc theo bản năng siết chặt hai tay, đem thân thể nàng ôm chặt hơn một ít, cười nói:
- Vậy bây giờ còn kịp sao?
- Không còn kịp rồi, bởi vì bổn hậu đã tức giận!
Phong Sở Liên rời khỏi ngực của hắn, nhưng lại vươn một bàn chân xinh đẹp như ngọc:
- Bất quá bổn hậu có thể cho ngươi liếm ngón chân bổn hậu!
Lâm Lạc đưa tay nắm lấy chân ngọc của nàng, nhẹ nhàng kéo tới, nữ vương đại nhân liền gục vào trong ngực của hắn.
Nhìn ánh mắt tràn ngập vẻ xâm lược của Lâm Lạc, hai mắt Phong Sở Liên hiện ra vẻ mềm mại đáng yêu, diễm quang phát tán khiến tim người khác không ngừng đập thình thịch:
- Xú trùng, ngươi muốn làm gì!
- Đừng nói chuyện phá hư không khí!
Lâm Lạc chậm rãi cúi đầu, mục tiêu hướng tới đôi môi thơm.
Nhưng bộ ngực trần cứng nhắc của Phong Sở Liên lần thứ hai hiện lên trước mắt Lâm Lạc, bóng ma tâm lý làm động tác của hắn chợt dừng phắt lại.
- Xú trùng!
Phong Sở Liên hừ một tiếng, phản khách thành chủ, ôm cổ Lâm Lạc hôn lên.
Bốn phiến môi chạm nhau, cảm giác kỳ diệu khuấy động trong lòng người, thật lâu mới tách ra.
Lâm Lạc không tự chủ được liếm môi dưới, có một loại cảm giác ngọt ngào.
Tuy rằng tình chàng ý thiếp nhưng nếu Lâm Lạc đã trở lại, như thế nào cũng phải đi thăm các mỹ nữ, hai người quay về Băng Tuyết quốc, mọi người gặp lại làm Tô Mỵ các nàng vô cùng vui sướng.
Lâm Lạc thả Nam Nhược Hoa ra khỏi Tử Đỉnh, ngoại trừ Tô Mỵ lập tức dễ dàng thừa nhận nàng, Lăng Kinh Hồng các nàng lại có vẻ thật lãnh đạm, đối với các nàng mà nói Nam Nhược Hoa chỉ là người xa lạ, đâu thể nào lập tức biểu hiện thân như tỷ muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.