Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 667: “tình Hình Chiến Sự Thế Nào Rồi”





“Đuổi theo… giết bọn chúng…”
Đội hình của đại quân Khoa Nhĩ Mạn kéo quá dài, phía trước và phía sau không kịp liên kết với nhau, nhiều đoàn quân không hiểu tình hình chỉ có thể tản ra khắp nơi, tự mình chạy trối chết, vô tình mang lại cơ hội cho người La Sát truy đuổi và tấn công.
Bộ đội khinh khí cầu không ngừng cho nổ trong không trung, người La Sát thì điên cuồng đuổi theo kẻ địch, cuộc truy kích kéo dài tới buổi trưa ngày hôm sau, vô số binh lính Khoa Nhĩ Mạn bị chém bị giết.
Advertisement
Khi Vưu Nhân đã rời khi thành La Sát và tập kết lại quân đội, hắn ta mới phát hiện ra đại quân của mình thậm chí không còn được một nửa.
Với đội hình này, hắn ta tổn thất gần năm chục vạn người, phải giải thích thế nào với Đại Hãn đây? E rằng lần này thực sự khó thoát khỏi tội chết rồi.
Chủ thành La Sát.
Vô số binh sĩ tộc La Sát áp giải theo tù binh đồng loạt chạy về, ai nấy mừng rỡ phấn khởi, đã bao nhiêu năm rồi, các dũng sĩ của tộc La Sát vĩ đại chưa được một lần sảng khoái như ngày hôm nay.

Nhiều binh sĩ của tộc La Sát không khỏi cúi người hành lễ khi đi ngang qua Hắc Kỳ quân, đây là sự kính nể và tôn trọng dành cho kẻ mạnh.
Thậm chí nhiều người La Sát còn dùng tiếng Trung Nguyên ngọng nghịu mà hô to: “Quá đỉnh…”
“Hắc Kỳ quân… quá đỉnh…”
Lúc này đây, Đa Đoạt cũng vừa mới thức giấc, tối qua An Na như biến thành một con mèo vậy, ngoan ngoãn đến mức ông ta còn cảm thấy không thích ứng được.
Điều khiến ông ta ngạc nhiên hơn là mấy hôm nay An Na điên cuồng học tiếng Trung Nguyên.
“Đa… dậy rồi sao?”
“À… các tướng sĩ… trở về rồi, cũng nên dậy thôi…”
An Na gật gật đầu.
“Ngài mệt… đừng động… để ta…”
“Ối chao…”
Sau khi “vận động” lần nữa, Đa Đoạt cuối cùng cũng ra khỏi phòng, lúc này vô số đại tướng đã đợi ở nơi này từ lâu rồi.
“Bái kiến tướng quân…”
Đến cả các tướng lĩnh của tộc La Sát cũng nhìn Đa Đoạt bằng ánh mắt sùng bái.
“Tình hình chiến sự thế nào rồi?”
“Đa tướng quân, chúng ta truy sát cả một đêm, kết quả rất nhiều, tổng cộng chém chết mười lăm vạn kẻ địch, bắt giữ gần hai mươi vạn tù binh, đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã cách xa nơi này”.
“Khá lắm, các tướng sĩ đều cực khổ rồi, phân phát hết lương thảo thu được từ đại quân Khoa Nhĩ Mạn ở ngoài thành cho bách tính trong thành, nhanh chóng đưa họ quay về, nơi này không phải nơi ở lại lâu dài”.
“Vâng, tướng quân, vậy tiếp theo có phải chúng ta nên thừa thắng mà đuổi theo?”
“Không vội, lần này đại thắng chỉ vì Khoa Nhĩ Mạn không hiểu rõ hỏa khí của quân ta, đối đầu với quân ta ở bên ngoài thành mới cho ta cơ hội.
Sau trận này, chắc chắn chúng sẽ thay đổi chiến thuật.
Một khi chúng cầm cự trong thành trì, chúng ta sẽ rất bị động, thế nên phải đợi đại quân chạy tới mới tiến hành thương lượng tiếp”.
“Rõ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.