Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 666: E Là Không Ổn Lắm!”





“Viu…đoàng…đoàng…”
Từng thùng thuốc súng được ném xuống, một bức tường lửa tức thì ngăn cách giữa hai quân, binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm gì được.
“Pằng pằng pằng…pằng pằng pằng…”
Advertisement
“Pằng…pằng…pằng…”
Súng máy sáu nòng không hề ngừng tấn công, tốc độ nằm xuống của quân địch ngày càng tăng, xác chết chất cao từng gò, những binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn hồn phi phách tán nằm sấp sau đống xác chết, không dám cử động…
“Đội hỏa tiễn…nhanh chóng dàn trận…chuẩn bị tiến lên…”
Khiên chắn Hắc Kỳ quân đột ngột xoay dọc, đội hỏa tiễn mới dàn trận, xếp thành ba hàng, bắt đầu tiến lên…
“Pằng…pằng…pằng…”
“Pằng…pằng…pằng…”

Binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn hoảng loạn, sớm đã mất sạch ý chí chiến đấu, khi thấy đội hỏa tiễn xông về phía mình, liền vô thức bỏ chạy.
“Mau chạy đi, bọn chúng là ác quỷ…”
“Ta không muốn chết…”
“Không ai quan tâm sống chết của các ngươi đâu, mau chạy thôi…”
Dù chưa có lệnh rút lui, các binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn đã rút như thủy triều, không ai cản nổi…
Vưu Nhân điên cuồng gầm lên: “Khốn khiếp, lệnh chúng dừng lại, như này sẽ ảnh hưởng đến cả đại quân…”
Thế nhưng, tất cả đã trễ, tiền quân bỏ chạy, đâm vào binh sĩ hậu phương, hiệu ứng cánh bướm khiến những binh sĩ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng rút lui theo.
“Được, chính là lúc này”.

Chương 369: Tổn thất quá nửa
Tướng quân Đa Đoạt ở trên cổng thành hét ầm lên: “An Na, đội hình của quân địch đã rối loạn, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để tấn công! Cho người của nàng xông lên đi, ta sẽ cho khinh khí cầu yểm hộ họ!”
An Na gật gật đầu, nói với tướng lĩnh ở bên cạnh: “Tiếp theo đến lượt chúng ta rồi”.
“Vâng…”
Chịu ảnh hưởng từ khí thế toàn thắng của Hắc Kỳ quân, mấy chục vạn chiến sĩ của tộc La Sát như được tiếp thêm sức mạnh, lao ra khỏi thành trì.
“Nguyên soái, không hay rồi, người La Sát đã xông ra, hiện giờ đội hình quân ta rối loạn, e là không ổn lắm!”
Lúc này đây hai mắt của Vưu Nhân đỏ ngầu, đúng là sỉ nhục, nỗi nhục này không gì sánh bằng, đại quân mấy trăm vạn người, vậy mà bị vài chục vạn người đuổi đánh.
“Rút… lập tức rút lui, truyền lệnh xuống các quân, thoát khỏi sự truy kích của kẻ địch, tập kết lại với nhau!”
Khi mệnh lệnh rút lui được truyền xuống, tất cả người Khoa Nhĩ Mạn không còn ý chí chiến đấu nữa, suy nghĩ duy nhất là mau chóng trốn thoát, thậm chí nhiều lương thảo vừa được vận chuyển tới cũng không kịp mang theo.
“Các dũng sĩ của tộc La Sát, thời cơ rửa nhục của chúng ta đến rồi, giết…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.