Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 87: Chủ trì công đạo!!!





- Đã điều tra ra, thủ phạm là tiểu tử Phong Tiếu Thiên. Lần thí luyện hoang đảo này là do tiểu tử này dẫn đội. Mà tiểu tử này luôn ái mộ Đỗ Mộng, có điều là Đỗ Mộng muốn làm Hoàng phi Đế quốc Long Ngữ nên đã chọn Long Cực. Lần này, Đỗ Mộng phái người đến đây, vì muốn lấy lòng Đỗ Mộng nên y đã lén cho người của Đỗ Mộng lên đảo, bắt tam thiếu gia và tứ tiểu thư đi.
- Theo như thuộc hạ được biết, mấy năm qua, từ sau khi tam thiếu gia trở thành đệ tử của Âu Dương Hải, cái tên Phong Tiếu Thiên kia vì ghen tỵ với thiên phú của tam thiếu gia, cho nên luôn nhìn không vừa mắt tam thiếu gia, thường làm khó tam thiếu gia. Có điều, mấy năm qua, do có cao thủ của trang viên bảo vệ, cái tên Phong Tiếu Thiên này chưa lần nào được toại nguyện. Lần này y để cho người của Đỗ Mộng bắt tam thiếu gia và tứ tiểu thư đi, chỉ sợ cũng là âm mưu của y, muốn mượn tay Đỗ Mộng để diệt trừ tam thiếu gia và tứ tiểu thư.
Hai mắt Bác Cách hiện lên hận ý, phát ra một cỗ sát khí bén nhọn.
Nếu không phải có năm lão Viện trưởng trấn thủ Học viện Thần Phong và thiếu chủ chưa trở lại, Bác Cách đã sớm động thủ rồi.
Cái tên Phong Tiếu Thiên này đúng là không có mắt.
Phong Tiếu Thiên! Hai mắt Hoàng Long lóe lên hàn quang.
Đối với Phong Tiếu Thiên, Hoàng Long có biết qua. Y là đệ nhất cao thủ của Học viện Thần Phong, là đệ tử đắc ý của Âu Dương Hải. Là người có thực lực mạnh nhất trong số các thủ tịch sinh.
Lúc Hoàng Long còn ở trong Học viện, tên Phong Tiếu Thiên này vốn đã không ưa Hoàng Long. Không ngờ tới, lần này lại dám ra tay với đệ đệ và muội muội của mình.
Hoàng Long quay đầu về phía Hoàng Lượng và Hoàng Dich hỏi:
- Có thật như vậy không?
Hoàng Lượng và Hoàng Dịch gật đầu.
Mấy năm nay, quả thực là Phong Tiếu Thiên đã dùng không ít thủ đoạn đối phó hai người.
Hoàng Long cười lạnh nói:
- Tốt! Tốt! Tốt cho một tên Phong Tiếu Thiên! Thí luyện hoang đảo các ngươi bị mất tích, chúng ta đến Học viện, xem Âu Dương Hải giải thích thế nào.
- Đã sáu năm, ta cũng muốn nhìn xem cái tên môn hạ Phong Tiếu Thiên của Âu Dương Hải này tiến bộ đến trình độ nào rồi, bát cấp?

Hoàng Long cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu, dẫn Hoàng Lượng và Hoàng Dịch ra khỏi trang viên, tiến đến Học viện Thần Phong, Bác Cách, Khải Địch, Tô Lệ Tư đi sát phía sau.
Trời trong nắng ấm. Ngày hôm nay, thời tiết rất tốt.
Một lần nữa đi tới Học viện Thần Phong, cảnh vật vẫn như cũ.
Hôm nay, Học viện Thần Phong rất náo nhiệt, trên đường xá của Học viện có rất nhiều sinh viên và lão sư đi lại.
Nhóm người Hoàng Long đi đến, làm người khác chú ý.
Sáu năm không ở Học viện, tướng mạo của Hoàng Long đã thay đổi khá nhiều, bất kể là khuôn mặt hay thân thể. Do đó, nhất thời không có nhiều người nhận ra Hoàng Long. Không nhận ra khuôn mặt Hoàng Long nhưng lại nhận ra ma sủng Thanh Ngưu mà Hoàng Long đang cưỡi. Hơn nữa, nhiều người còn nhận ra Đại Tu La Tô Lệ Tư ở phía sau Hoàng Long. Mĩ nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành này đã tạo ra ấn tượng sâu sắc trong tâm trí rất nhiều người.
- Kia là Hoàng Long?
Một lão sinh há to miệng, ánh mắt có chút nghi ngờ.
Lần này, cả đám người ồ lên.
Hoàng Long, đây là Siêu cấp Thiên tài, là một truyền kỳ của Học viện Thần Phong. Đã nhiều năm như vậy, cũng không bị thời gian làm cho phai mờ trong tâm trí của thầy trò của Học viện.
- Thật! Thật sự là Hoàng Long! Ta nhận ra ma sủng Thanh Ngưu, còn có tỳ nữ kia nữa!
Đám người trở nên kích động.
- Kia không phải là Hoàng Lượng và Hoàng Dịch sao? Là đệ đệ và muội muội của hắn. Thật sự là hắn, hắn đã trở lại!
- Không biết thực lực hắn bây giờ thế nào, có đạt tới lục cấp hay không? Trong mấy năm nay, Lôi Vân kia không ngừng cố gắng, vừa rồi đã đạt đến Ma pháp sư tam hệ lục cấp.
- Ai biết! Nghe nói Lôi Vân vẫn luôn chờ hắn trở lại. Lần này lại có trò hay để xem.
Ở trong đám đông, Tiểu ma nữ Triệu Oánh và nhị Công chúa Đế quốc Bạo Tuyết Lâm Na cũng vừa đến, không khỏi ngẩn ra. Người thanh niên ngồi trên lưng ngưu có vẻ rất quen thuộc lại vừa xa lạ. Triệu Oánh và Lâm Na mỗi người có một tâm trạng khác nhau.
Trong lúc mọi người tranh luận, nhóm người Hoàng Long hướng tới đại sảnh hội nghị của Học viện.

Học viện Thần Phong, đại sảnh hổi nghị.
Phong Tiếu Thiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ đứng ở đại sảnh, cúi đầu không nói gì.
- Cái gì? Ngươi nói Lục sư đệ và sư muội Hoàng Dịch của ngươi mất tích trong lúc thí luyện hoang đảo!
Âu Dương Hải nghe Ngũ đệ tử Phong Tiếu Thiên báo cáo, lập tức biến sắc.
Nhóm người Đường Vô Địch, Du Tề, Dương Chân, Nhậm Trung Thanh cũng đều như vậy.
- Đúng vậy. Là đệ tử thất trách. Sau khi thí luyện kết thúc, tập hợp đội ngũ mới phát hiện không thấy Lục sư đệ và sư muội Hoàng Dịch đâu.
Phong Tiếu Thiên làm ra vẻ tự trách nói.
Sắc mặt Du Tề khó coi. Y cũng rất coi trọng nữ đệ tử Hoàng Dịch này.
- Ngươi kể lại tình hình lúc đấy cho ta.
Đường Vô Địch trầm ngâm nói.
- Vâng! Đường Viện trưởng.
Phong Tiếu Thiên cung kính nói, sau đó kể lại một lần tình huống trên hoang đảo, dĩ nhiên, đây đều là do hắn tự nghĩ ra. Là Hoàng Lượng và Hoàng Dich không nghe theo sự bố trí của y, ỷ vào một chút thực lực mà rời khỏi đội ngũ, tự mình hành động. Y cố hết sức nhưng vẫn không lay chuyển được ý định vị sư đệ và sư muội này, đành phải để bọn họ tự làm theo ý mình.
- Nếu biết sẽ thế này, lúc đó nhất định đệ tử sẽ không nghe theo sư đệ và sư muội.
Phong Tiếu Thiên nói xong, vội vàng nhận lỗi.
Sắc mặt đám người Đường Vô Địch trở nên khó coi. Nếu là như vậy, cũng không thể trách được Phong Tiếu Thiên.
Đúng lúc này, từ cửa đại sảnh vang lên một tiếng nói:
- Có thật là thế không?
Tiếp đó, một người trẻ tuổi đi đến, mà ở phía sau người trẻ tuổi này chính là Hoàng Lượng và Hoàng Dịch, còn có một lão già và hai nam nữ trẻ tuổi.
Phong Tiếu Thiên nhìn thấy Hoàng Lượng và Hoàng Dịch phía sau Hoàng Long thì lập tức biến sắc, toàn thân chấn động. Nhưng ngay sau đó, y lập tức khôi phục, cười nói:
- Lục sư đệ, Hoàng sư muội, thì ra các người ở đây. Trở lại là tốt rồi, vừa rồi sư phụ và các Viện trưởng còn đang lo lắng cho hai người đấy!
- Ngươi là Hoàng Long!
Đường Vô Địch, Du Tề, Dương Chân, Nhậm Trung Thanh, Âu Dương Hải nhìn thấy Hoàng Lượng và Hoàng Dịch,trên mặt vui mừng kèm theo một tia kinh quái nhìn Hoàng Long.
Hoàng Long gật đầu, nói với Bác Cách ở phía sau:
- Đem chuyện ngươi điều tra được nói lại một lần.
- Vâng thưa thiếu chủ.
Bác Cách cung kính nói, sau đó đem sự việc kể lại một cách tường tận.
Tất nhiên, câu chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của năm người Đường Vô Địch. Nghe Bác Cách nói xong, sắc mặt năm người Đường Vô Địch rất khó coi, đặc biệt là Âu Dương Hải và Du Tề, sắc mặt trở nên xanh mét.
Về phần Phong Tiếu Thiên, nét mặt vốn bình tĩnh cũng trở nên vô cùng kinh hoàng.

Bác Cách nói xong, Đường Vô Địch trầm giọng hỏi Hoàng Lượng và Hoàng Dịch để xác nhận lại cậu chuyện. Sau khi hai người trả lời xong, Dương Chân vốn nóng tính, vỗ mạnh lên bàn, khí thế trên người tỏa ra, trợn mắt nhìn Phong Tiếu Thiên:
- Nói! Có đúng như vậy không?
Huynh đệ đồng môn, tối kỵ tàn sát lẫn nhau.
Sắc mặt Âu Dương Hải âm trầm tới cực điểm.
Trên mặt Phong Tiếu Thiên hiện lên nét rối bời. Dưới khí thế của Dương Chân, y sợ hãi nói:
- Dương Viện trưởng, không phải. Là bọn họ nói láo, bọn họ vu cáo hãm hại ta. Không thể là thật. Nếu là thật, Lục sư đệ và Hoàng sư muội sao còn có thể đứng ở đây?
Dương Chân bỗng nhiên sửng sốt.Trên mặt mấy người Đường Vô Địch cũng hiện lên nét bối rối. Đúng vậy. Nếu Hoàng Lượng và Hoàng Dịch thật sự bị Đỗ Mộng bắt đến Hoàng cung Đế quốc Long Ngữ thì sao còn có thể đứng đây?
- Sư phụ, các vị Viện trưởng, mọi người thử nghĩ xem, điều này có thể sao? Đây rõ ràng là bịa đặt!
Phong Tiếu Thiên thấy sư phụ và mấy người Đường Vô Địch nhìn Hoàng Long có chút hoài nghi, nét mặt trở nên vui mừng, trong lòng cũng trở nên buông lỏng.
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi định nói là ngươi cứu thoát đệ đệ và muội muội ngươi từ trong tay các Thánh Vực trấn giữ Đế quốc Long Ngữ?
Phong Tiếu Thiên cười nhạo Hoàng Long.
Không cần y nói rõ, tin chắc là sư phụ và mấy người Viện trưởng Đường Vô Địch cũng biết chuyện này là không có khả năng.
Hiện tại mới cách cuộc chiến ở Hoàng cung Đế quốc Long Ngữ chưa đến một ngày, còn chưa kịp truyền tới Học viện Thần Phong. Lúc này, mấy người Đường Vô Địch đều có nhận định là mấy người Hoàng Long nói dối.
- Sư phụ, Đường Viện trưởng, các vị cần phải thay ta làm chủ chuyện này. Hoàng Lượng vẫn luôn gen tỵ vì đệ tử được mọi người và sư phụ yêu mến, cho nên ba huynh muội bọn họ thông đồng nghĩ cách hại đệ tử. Xin sư phụ và Đường Viện trưởng chủ trì công đạo cho đệ tử!
Vẻ mặt Phong Tiếu Thiên tỏ vẻ bi thảm, tố cáo với mấy người Đường Vô Địch.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.