Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 86: Chân tướng!!!.





Nói ra suy nghĩ của mình? Cặp mắt màu vàng lợt của Hoàng Long lạnh lùng nhìn đối phương.
Có điều, Ma Lạc và Hoàng Kim Thánh Long Phỉ Đặc còn chưa kịp mở miệng, một lực lượng tuyệt đối mạnh mẽ truyền đến, vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết. Hai người lập tức biến sắc, vội vàng nhìn lại thì thấy, hai Thánh Vực Sơ giai đối chiến với Thiên Thanh Mang Ngưu đã bị đánh bay đi. Một trong hai người trực tiếp bỏ mạng. Cửu Thải Phượng Điểu đang giao chiến với Quân đoàn trưởng quân đoàn Hùng Sư Phí Lợi và chiến sủng Kim Sí Hỏa Sư của hắn. Chiến sủng của Phí Lợi vì đỡ thay cho chủ một chiêu mạnh nhất của Cửu Thải Phượng Điểu, “Phượng minh cửu kích”, mà bị trọng thương, sinh mệnh yếu dần, xem ra cũng không sống nổi.
Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang vừa thi triển tuyệt kỹ “Ngân nguyệt mê nhân”, cũng đã giết chết đối thủ là một Thánh Vực Sơ giai.
Hai Thánh Vực Sơ giai, một Ma thú Thánh Vực Trung giai.
Nhìn thấy tình hình chiến đấu, nét mặt già nua của Ma Lạc co quắp lại.
Đây là ba Đại Thánh Vực nha, cứ như vậy mà mất đi.
Vốn định cầu hòa với Hoàng Long, trong lòng Ma Lạc rỉ máu, sóng giận tuôn trào. Nhưng nhìn thân hình Hoàng Long đang chậm rãi đi đến, y lập tức hoảng sợ, sóng giận trong lòng lập tức chìm xuống.
- Nhẫn! Ta nhẫn!
Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng đối mặt với tình thế này, Ma Lạc cũng chỉ có thể nuốt hận mà nhịn xuống.
- Tiền bối! Lần này là Thái Tử Phi nước chúng ta bắt giữ lệnh đệ và lệnh muội, là chúng ta sai trước, chúng ta xin nhận tội với tiền bối. Hơn nữa, Thái Tử Phi đã chết, kính xin tiền bối bỏ qua cho, đừng truy cứu nữa!
Ma Lạc chậm rãi thốt lên từng chữ một. Mỗi một chữ được nói ra, khuôn mặt của y lại co quắp thêm một chút. Ngàn năm qua, y chưa từng phải chịu sự uất ức như vậy.
Sâu trong lòng, sự tức giận và sát ý đang quay cuồng. Hận!
Y bắt đầu hận vị Thái Tử Phi ngu xuẩn kia, nếu không phải vì người đàn bà đó, làm sao Đế quốc phải chịu sự nhục nhã này? Nếu không phải là người đàn bà kia, ba Đại Thánh Vực cũng sẽ không chết đi, Hoàng cung Đế quốc cũng sẽ không bị phá hủy như thế này.

Hiện tại, y còn chưa biết Hoàng Tước Long Lý và chiến sủng đã chết. Nếu biết không phải là ba Đại Thánh Vực mà là năm Đại Thánh Vực, chỉ sợ y lập tức sẽ phát điên.
Hành động của Đỗ Mộng làm cho Đế quốc thiệt hại năm Đại Thánh Vực và hai quân đoàn hùng mạnh bậc nhất Đại lục.
Lúc này, song phương đã tạm thời ngừng chiến.
Chúng Thánh của Đế quốc Long Ngữ thì lùi về sau Ma Lạc, chúng thú thì đứng sau lưng Hoàng Long. Hai bên đều chăm chú quan sát đối phương.
Không gian xung quanh hiện lên một loại tĩnh lặng chết chóc.
Gió lạnh gào thét, mang mùi máu tươi bay khắp bầu trời.
Một bầu không khí căng thẳng tỏa ra xung quanh.
Chúng Thánh Đế quốc Long Ngữ phẫn hận, sợ hãi, lại có chút mong đợi nhìn Hoàng Long.
Long nhân này, thật quá cường đại!
Ma Lạc là thủ lĩnh của chúng Thánh Đế quốc Long Ngữ, thực lực mạnh nhất, mọi người đều công nhận. Hơn nữa còn có chiến sủng Hoàng Kim Thánh Long Phỉ Đặc cũng có thể so với Thánh Vực Cao giai. Hai Thánh Vực Cao giai lại bị đối phương đánh bại.
Cơ bản là không có khả năng đánh trả.
Năm lá cờ di động xung quanh Long nhân này rốt cuộc là cái gì?
Còn có Thanh Hồng Kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu Hoàng Long. Trong nội tâm chúng Thánh Đế quốc Long Ngữ không khỏi run lên. Toàn thân Ma Lạc và Phỉ Đặc hoàn toàn biến dạng. Trên người có vô số vệt kiếm, chính là do số kiếm quang của thanh kiếm kia gây ra.
Dĩ nhiên, ở trận này, còn nhiều pháp bảo mà Hoàng Long chưa sử dụng, như Ngũ Ngục Thần Đỉnh, Tụ Lôi Bình, Khổn Tiên Thằng… bởi vì hiện tại không cần thiết phải bộc lộ hết bản lĩnh ra ngoài.
Hơn nữa, nguyên thần của Hoàng Long còn chưa xuất hiện.
Hiện tại, nếu Hoàng Long xuất ra nguyên thần, mặc dù không mạnh bằng bản thể, nhưng ít nhất cũng có thể sánh với Thánh Vực Trung giai.
Ngự kiếm giết địch cũng là một sát chiêu được giữ lại để sau này sử dụng.
- Nhận tội?
Trong lòng Ma Lạc run lên, hít vào thật sâu, gật đầu:
- Đúng vậy!
- Thành ý?
Hoàng Long cười lạnh. Một câu nhận lỗi xuông của đối phương, sau này lấy ai làm chứng? Chẳng lẽ lại bảo mấy Thánh Vực này ra làm chứng?
- Vậy ngươi muốn phải thế nào?
Trên mặt Ma Lạc lại hiện lên nét tức giận. Y có thể nói đến mức này, đã là cực hạn rồi. Nếu đối phương lại mở miệng đòi hỏi một vài điều kiện vô lý, cho dù phải liều mạng, y cũng không có đối phương sống yên ổn. Thế nên ngay cả cách xưng hô y cũng sửa lại.
- Yêu cầu của ta rất đơn giản. Ngươi lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa. Chỉ cần ngươi làm cho người dân trong Hoàng thành nghe được là được!
Hoàng Long chậm rãi nói.
Trăm vạn dân chúng trong Hoàng thành Đế quốc Long Ngữ nghe được chuyện này, sau đó truyền ra. Nếu sau này đối phương có trở mặt không thừa nhận, ít nhất hắn cũng có thể chiếm được chữ lí.
Sau này cũng sẽ không có ai chê bai Hoàng Long, dù sao, không phải Hoàng Long sai.
Thái Tử Phi Đế quôc Long Ngữ bắt giữ đệ đệ và muội muội, bị người ta giết tới cửa, cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu không, sau này Đế quốc Long Ngữ giấu diếm sự thật, thêu dệt thêm vào, nói Hoàng Long đến Đế quốc Long Ngữ giết choc bừa bãi, chọc giận toàn bộ Đại lục Hằng Nguyên. Đến lúc đó, Hoàng Long tuyệt đối bất lợi.
Hoàng Long sẽ không quan tâm đến, nhưng còn Hoàng gia?
Hoàng Long muốn đề phòng sau này Đế quốc Long Ngữ ra “độc thủ”.
Tất nhiên Ma Lạc cũng hiểu ý tứ Hoàng Long. Quả thật là y cũng có ý nghĩ này, nhưng hiện tại đã bị Hoàng Long vạch trần.
Nhưng mà, nếu không làm theo yêu cầu của Hoàng Long, có thể tưởng tượng được kế tiếp đối phương sẽ có hành động gì. Với lại, yêu cầu của đối phương cũng không quá phận, rất hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu làm như vậy, sẽ có ảnh hưởng tới Hoàng thất Đế quốc Long Ngữ.
Ma Lạc có địa vị ngang với Đế quốc Đại Đế. Nếu y đã mở miệng thừa nhận, tương đương với Đế quốc Đại Đệ thừa nhận.
Sắc mặt Ma Lạc âm trầm bất định, nhìn Thanh Hồng Kiếm tỏa ra khí lạnh thấu xương trên đầu Hoàng Long, lại nghĩ tới một chiêu khủng bố gần đạt tới thần kỹ, cuối cùng,y cũng đành vận chút đấu khí cuối cùng, nhắc lại câu vừa nãy một lần, truyền tới khắp các hang cùng ngõ hẻm ở Hoàng thành. Nói xong, Ma Lạc phảng phất như già đi mấy trăm tuổi, tinh thần sa sút.
Lời của Ma Lạc truyền khắp Hoàng thành, khiến cho dân chúng đang hoảng loạn tìm cách trốn ra khỏi thành hiểu được đầu đuôi câu truyện. Hóa ra là do “việc tốt” của Thái Tử Phi Đế quốc bọn họ, dẫn tới cường giả tuyệt thế bậc này tìm đến “hỏi tội”. Giao chiến với Đế quốc hoàn toàn không dính dáng tới bất kỳ một thế lực nào.
Khiến cho bọn họ bị một phen hoảng sợ.
Cho nên, càng ngày càng có nhiều người trút giận lên Thái Tử Phi của Đế quốc, nữ nhân chết tiệt này, chết tốt lắm!

Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của Đỗ Mộng tăng vọt, bị toàn bộ dân chúng ở Hoàng thành Đế quốc Long Ngữ chửi bới, oán hận.
Sau khi Hoàng Long dẫn chúng thú rời đi, người dân của Đế quốc Long Ngữ vẫn còn phỏng đoán xem chuyện gì đang xảy ra, còn dân chúng trong Hoàng thành cũng đã hoàn toàn yên tâm.
Ma Lạc nhìn nhóm người Hoàng Long rời đi, tâm trạng giống với chúng Thánh phía sau, thất bại, hối hận, không cam lòng, sợ hãi, phẫn hận… Một loạt cảm xúc trong lòng trào lên.
Ma Lạc ngửa mặt lên trời than một tiếng, sau đó ngồi xuống, vỗ vỗ Hoàng Kim Thánh Long:
- Lão bằng hữu, chúng ta cũng đi thôi.
Sau khi rời khỏi Hoàng cung Đế quốc Long Ngữ, Hoàng Long trực tiếp trở về trang viên ở thành Thần Phong.
Khi nhóm người Hoàng Long trở lại trang viên, Bác Cách vẫn còn đang tập trung lực lượng các nơi, các Thú nhân từ các thành thị khác cũng vừa mới về đến, toàn thân bụi bặm, đầy mệt mỏi.
Có điều, khi còn đang lo lắng liệu có thể cứu được tam thiếu gia và tứ tiểu thư hay không, bất ngờ, Bác Cách, Thú nhân Nạp Đặc, Địa Long, Kim Tình Tử Viên nhìn thấy chủ nhân mang theo một nhóm Ma thú Thánh Vực trở về, tam thiếu gia và tứ tiểu thư đều đã được cứu thoát, tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc.
- Chủ nhân, người vừa từ Hoàng cung Đế quốc Long Ngữ trở về?
Một lúc sau, Bác Cách lung ta lúng túng hỏi.
Hoàng Long vuốt cằm nói:
- Bác Cách, việc ta sai ngươi điều tra đến đâu rồi?
Thí luyện hoang đảo của Học viện Thần Phong, thường thì người ngoài không được tiến vào. Nhưng Hoàng Lượng và Hoàng Dịch lại bị người của Đỗ Mộng lẻn vào bắt đi, điều này chắc chắn có uẩn khúc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.