Hoàng Kim Đồng

Chương 2: Bệnh Viện




"Tại sao lại tối đen thế này? Mắt của ta sao lại đau thế này,sao lại không mở được ra vậy?"

Tại 1 phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện ở Thành phố Trung Hải, sau khi hôn mê 3 ngày Trang Duệ rốt cục đã tỉnh, đầu đau kịch liệt làm cho hắn quên mất những gì xảy ra trước khi hắn hôn mê, trước mắt toàn là màu đen cùng mùi thuốc sát trùng khiến cho lòng hắn hoảng loạn không thôi, Trang Duệ liều mạng muốn mở to 2 mắt, lại phát hiện tất cả đều phí công, chỉ có thể dùng 2 tay quơ loạn trong không khí.

"Tiểu Duệ, đừng sợ, mẹ ở đây..."

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Trang Duệ, mà còn kèm theo tiếng khóc nhỏ, đó là giọng của tỷ tỷ hắn, nghe được tiếng người thân ở bên cạnh, Trang Duệ chậm rãi yên tĩnh trở lại, tiếng của mẫu thân cùng tỷ tỷ làm cho hắn cảm thấy thật an tâm, lại lâm ngủ say.

Ông nội Trang Duệ quê ở thành cổ là một nhà địa chất học rất nổi danh, tuy nhiên hơn 10 năm trước xảy ra náo loạn không vượt qua được làm liên lụy tới cả cha của Trang Duệ, khi Trang Duệ năm tuổi đã sớm qua đời, mà mẹ Trang Duệ chỉ là một giáo viên trung học bt, ngậm đắng nuốt cay đem Trang Duệ cùng tỷ tỷ của hắn nuôi lớn, năm ngoái đã nghỉ việc

Tỷ tỷ Trang Duệ tên là Trang Mẫn, lớn hơn hắn 5 tuổi, đã kết hôn hơn nữa còn có một đứa con 3 tuổi, sinh con xong cũng ko đi làm nữa ,anh rể hắn trong nhà cũng có mấy anh em, cũng là 1 gia đình bình thường, cha mẹ cũng không có giúp đỡ được gì, anh rể là một người công nhân bình thường khá thành thật, đối với tỷ tỷ Trang Duệ cũng rất tốt, nhưng thu nhập cũng ko cao, một nhà ba người có chút nghèo khổ, lương hưu của mẹ Trang Duệ thật ra có hơn phân nửa là trợ cấp cho họ, đây cũng là một nguyên nhân Trang Duệ tới Thượng Hải tìm một công việc có thu nhập cao.

Lần này Trang Duệ bị thương, mẹ cùng tỷ tỷ hắn sau khi nhận được thông báo, lập tức chạy tới thành phố Trung Hải, tại trước giường bệnh Trang Duệ đã được hai ngày , trên mặt hai mẹ con đều hiển lộ ra vẻ uể oải cùng thần sắc lo lắng.

"Bác sĩ, tiểu Duệ thế nào, tại sao vẫn hôn mê?" .

Mẹ hắn gắt gao nắm chặt tay bác sĩ , tròng mắt rưng rưng đầy chờ mong, sợ bác sĩ nói ra tin tức không tốt.

"Không có chuyện gì, điện tâm đồ của cậu ấy vẫn ổn định, hiện tại hẳn là đang ngủ, các vị không nên quấy rầy cậu ấy, để cho cậu ấy tự mình tỉnh lại, mắt người bệnh còn cần tiến một bước kiểm tra, võng mạc của cậu ấy cũng không có bóc ra, chính là do kích thích quá mạnh, nên không có nguy hiểm bị mù, các ngươi yên tâm đi, người bệnh là anh hùng của tòa thành thị này, những người lãnh đạo cũng có chỉ thị, chúng tôi sẽ đem hết toàn lực cứu chữa cho cậu ấy."

Lời nói của bác sĩ làm mẹ con hai người yên tĩnh trở lại, mặt lộ vẻ thần sắc lo lắng nhìn lên trên giường bệnh Trang Duệ.

Ánh nắng sớm xuyên thấu qua bức màn phòng bệnh, trong phòng sáng lên, phòng bệnh Trang Duệ nằm ở biệt khu, phần lớn bệnh người ban đêm đều có người bảo hộ, lúc này phần lớn đều rời giường bắt đầu rửa mặt, bác sĩ cũng bắt đầu kiểm tra, trong lúc nhất thời chỗ này có nhiều tiếng động, khiến cho bệnh viện có vẻ hơi im ắng này như có thêm sự sống.

Hôm nay là ngày vết thương sau gáy của Trang Duệ được cắt chỉ, mà hai mắt của hắn có thể khôi phục được hay không, cũng là vào hôm nay mới có thể biết được, nếu mắt không có vấn đề lớn như trong lời nói, thì hôm nay là có thể ra viện, còn muốn hoàn toàn khôi phục, thì cần 1 thời gian chậm rãi điều dưỡng .

Vụ án cướp của ở Điển Đương Hành diễn ra đã được 1 tháng, vụ án đã rất rõ ràng, thu hút được đông người chú ý.

Đây là một tổ chức cướp bóc tại Trung Hải, gồm có bốn người, người kia đã khai nhận với cảnh sát, qua thẩm vấn biết được, mấy người này có trong hồ sơ gửi trước đó một tuần, giả dạng thành người thuê nhà nhiều lần đi đến Điển Đương Hành nghiên cứu địa hình, án theo ngày đó Tư Linh về sớm, làm cho kế hoạch cướp bóc của bọn họ có thể dễ dàng thực hiện được, bất quá Trang Duệ đang làm việc trong một năm sở dưỡng thành, thói quen tốt mỗi ngày trước khi tan sở đều dựa theo quy định đem vật phẩm quý bảo quản ở bên trong quầy này, khiến cho kế hoạch của nhóm cướp hoàn toàn phá sản, mà xe tài sản ngân hàng thế chấp cũng quyết định cho bọn hắn kết cục bi thảm.

Đối với sự kiện lần này biểu hiện của Trang Duệ là một hành động anh hùng, cơ quan công an cùng lãnh đạo Điển Đương Hành đều tán dương nhiệt tình, mấy ngày trước đã đem mười vạn đồng đưa đến đầu giường Trang Duệ an ủi, phải biết rằng, nếu không phải Trang Duệ xử trí thoả đáng, thì giá trị ngoài trăm vạn tệ rất có thể đã bị bọn phỉ đoạt đi rồi.

"Mẹ... Không có chuyện gì, bác sĩ nói khả năng xấu nhất thì thị lực chỉ bị một chút ảnh hưởng, sẽ không bị mù, mẹ đừng lo lắng..." .

Trong phòng bệnh, Trang Duệ cảm giác được hai tay mẫu thân đặt trên vai mình hơi hơi run rẩy, vì thế hắn an ủi nói, tỷ tỷ của hắn bởi vì phải đi đón con nên khi Trang Duệ lần đầu tiên tỉnh lại đã về Bành Thành trước, mấy ngày qua, đều là mẫu thân ở trong phòng bệnh chăm sóc cho hắn.

Đối với việc hai mắt của mình có sáng lại không, Trang Duệ rất có lòng tin, bởi vì khi lần thứ hai thanh tỉnh, hắn cũng cảm giác được hai mắt của mình bốn phía, tựa hồ có một cổ khí tức thanh lương đem ánh mắt cấp bao lại , khiến cho ánh mắt cũng không có cảm giác nóng rực khi bị thương, hơn nữa đạo khí tức thanh lương còn làm giảm rất nhiều đau đớn ở vết thương sau gáy.

Không biết là nguyên nhân gì tạo thành hiện tượng này, lúc đầu trong lòng Trang Duệ cũng có chút khủng hoảng, sợ hai mắt của mình sẽ bị mù, nhưng sau đó lại cảm giác được cỗ khí lạnh kia biến đi, mắt trở nên thoải mái, tâm tư vì thế cũng dịu đi.

Trang Duệ không biết, lúc trước viên đạn xẹt qua trước mắt mang theo 1 dòng khí mãnh liệt, khiến cho toàn bộ lỗ chân lông quanh mắt hắn đều nứt ra, khóe mắt cũng bị tổn thương, may mắn là hắn được đưa lên xe cứu thương đến bệnh viện rất kịp thời, khép lại như kỳ tích vậy , nhưng đều là công lao của đạo khí tức lạnh lẽo không biết tên nọ trong mắt của hắn.

Bác sĩ giải thích nguyên nhân là do tính chất lạnh của thuốc, phát huy hết tác dụng, mới khiến Trang Duệ cảm giác được trong mắt mình có khí lạnh tồn tại, hơn nữa lúc ấy chính viên đạn bắn ra dẫn đến dòng khí khiến cho mắt Trang Duệ bị kích thích, cũng không tạo thành tổn thương thực tế ( khi đưa đến bệnh viện, miệng vết thương trên mắt Trang Duệ đã hoàn toàn khép lại), cho nên sẽ không ảnh hưởng lớn thị lực của hắn, nhưng vết thương sau gáy làm các khá lo lắng, bất quá thông qua khoảng thời gian quan sát, cũng không có thấy để lại di chứng gì.

Tám giờ sáng, lãnh đạo và quản lý Đức thúc công ty đầu tư Điển Đương Hành đều tới phòng bệnh.

Vì sự kiện lần này Trang Duệ có biểu hiện xuất sắc đã giúp Điển Đương Hành không bị chút tổn thất gì, hơn nữa được Đức thúc tiến cử, rất có thể sau khi Trang Duệ khỏi bệnh, hắn sẽ nhận chức quản lý Điển Đương Hành, mấy ngày trước đến thăm hắn Đức thúc có tiết lộ, chuyện này khiến lòng Trang Duệ thật cao hứng, như vậy thu nhập của hắn có thể tăng lên rồi, hơn nữa tiền trợ cấp lần này có thể giúp hắn dọn ra khỏi khu ổ chuột ở khu Bắc, mua 1 căn nhà nhỏ ở Trung Hải, đưa mẫu thân tới đó ở cùng rồi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Chàng trai, thả lỏng đi, không cần khẩn trương, không có chuyện gì..."

Bác sĩ trực tiếp chăm sóc cho Trang Duệ vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó ý bảo hộ sĩ đằng sau lên cùng giúp đỡ, bảo cô tiến lên cởi băng gạc trên đầu và mặt của Trang Duệ.

Y tá của phòng chăm sóc đặc biệt đều được tuyển là người nội thành, không chỉ trẻ tuổi, dung mạo đều là nhất đẳng, mấy hôm trước bạn đại học cùng lão đại KTX của Trang Duệ đến thăm hắn còn thổi phồng là Trang Duệ có diễm phúc, Trang Duệ dở khóc dở cười, mắt mình nhìn không thấy, có xinh đẹp mấy đi chăng nữa thì hắn cũng không hay.

Đôi tay mềm mại của y tác cởi từng vòng băng quấn trên mắt của Trang Duệ, tâm tình Trang Duệ cũng bình tĩnh lại, lúc trước còn có chút suy tính thiệt hơn, lúc này đây cảm nhận được hương thơm mê mẩn trên người y tá kia, cảm giác ấy đã không còn nữa.

Rốt cục, băng gạc trên mặt cũng được cởi xuống, tuy nhiên y tá còn phải hỗ trợ bác sĩ xử lý cái khe sau gáy của Trang Duệ, nơi đó bị thủy tinh cắt thành một vết rách sâu, lúc ấy may sáu mũi, hiện tại đã có thể cắt chỉ , chẳng qua lúc này tư thế của y tá cùng Trang Duệ có chút quái dị, nhìn từ phía sau, hình như y tá đem đầu của Trang Duệ dặt vào trong ngực của mình.

"Tiểu trang, cậu hãy từ từ mở mắt để cho quen ánh sáng, chậm rãi mở to mắt, không nên gấp gáp...", Bác sĩ đang ở phía sau Trang Duệ giúp hắn xử lý miệng vết thương sau ót mở miệng nói.

Kỳ thật khi được tháo gạc xuống Trang Duệ đã có cảm giáv, hắn đã cảm giác được ánh sáng tồn tại, khi nghe bác sĩ nói thế, hắn chậm rãi mở mắt.

"Hả? Màu hồng...".

Khi hắn hé mắt ra ánh sáng đầu tiên nhìn thấy là một mảnh mơ hồ màu hồng, tựa hồ ở rất gần hắn, lúc trước chóp mũi ngửi được mùi thơm ngát hẳn là chính từ nơi này truyền tới, Trang Duệ mở to mắt, muốn nhìn một chút nơi đó xem rốt cuộc là cái gì.

Ngay khi Trang Duệ ngưng thần nhìn về phía chô phấn hồng kia, hắn bỗng nhiên cảm giác được trong ánh mắt của mình hiện ra một mảnh quang mang xanh đậm, trước mắt toàn bộ thế giới đều biến thành màu xanh đậm, cùng lúc, trong mắt Trang Duệ đồng tử màu đen mắt như là phân chia tế bào vậy, đột nhiên một phân thành hai, sau đó lại nhanh chóng hợp hai làm một, quá trình này cực kỳ ngắn ngủi, có thể chỉ có thời gian vài giây, khi đồng tử mới tổ hợp lại, một đạo ánh sáng vô hình theo ánh mắt Trang Duệ, bắn về chỗ màu phiến hồng Trang Duệ đã nhìn thấy.

Trang Duệ chỉ cảm thấy khi mình ngưng tụ ánh mắt nỗ lực muốn nhìn xem trước mắt là vật gì, một mảnh thanh quang hiện lên, đoàn khí tức lạnh lẽo kia luôn bao lấy ánh mắt mình hơn nửa tháng nay, đột nhiên lưu động quay chung quanh vành mắt của mình, hơn nữa theo ánh mắt của mình điện bắn ra, không đợi Trang Duệ kịp phản ứng là có chuyện gì, cảnh sắc nhìn thấy sau đó khiến cho Trang Duệ hoàn toàn sợ ngây người.

Đầu tiên hiện lên trước mắt là một màu xanh đậm, ngay sau đó hiện ra trong mắt Trang Duệ lại là hai ngọn núi cao ngất, cực đại, mềm mại trắng nõn, tại đỉnh ngọn núi mềm mại đó, còn có 2 khỏa giống như mới lột bột khiếm thảo nhô lên, khoảng cách lại gần như thế, gần đến mức chỉ cần Trang Duệ hơi chút ngẩng đầu, chóp mũi có thể chạm vào, Trang Duệ chưa từng có cảm giác được màu trắng sẽ chói mắt như thế, khiến cho hắn gần đây mỗi ngày đều bổ xung đường glucozo bồi bổ thân thể, mà vẫn có cảm giác đắng miệng.

"Hình như mình đã gặp vật thể tương tự ở nơi nào, Aakawa? Kaede Matsushima hay là Aoi Sora? ? ?" (Toàn NV phim AV)

Trang Duệ trong một khắc này bỗng nhiên cảm giác mình từ trước tới nay vẫn thật kiêu ngạo, đầu óc tính toán nông cạn, hiện ra một mảnh trống rỗng, hiện tại trong đầu chỉ có bốn chữ: thật lớn, thật trắng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.