Hoàng Hà Quỷ Quan

Chương 7: Huyện Lâm Hà




Dịch giả: Trấn Hà Ấn.
Mặc dù hắn chết vốn không phải do tôi, nhưng nếu như tôi cầm năm ngàn đồng này, sợ rằng cả đời sẽ không sống thanh thản được, mà ném lại ở đây thì lại là đứa ngốc.
Tôi suy tính trong lòng một chút, quyết định sẽ mang tiền này về trả cho gia đình gã, dù sao tôi cũng cần một chỗ để trốn, chi bằng về nông thôn mang tiền cho bọn họ, nếu có điều kiện thì thu thập luôn số đồ trong nhà gã, trả cho bọn họ khá tiền một chút, bản thân tôi cũng thấy yên lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ kiếp không biết bọn họ còn cất dấu đồ gì nữa, nội mấy món đồ nho nhỏ này thôi cũng đủ cho mình sống ung dung tự tại mấy năm rồi, nếu có thể thu thập được mấy con cá lớn hơn nữa? trong lòng tôi lại vô cùng hưng phấn.
Nếu quả thật có đồ tốt, cứ cho là mình không biết làm giá đi, cứ theo như giá thị trường thì cũng đủ để mình an hưởng cả đời rồi. Mặc dù bây giờ mà đi thì có chút mạo hiểm, nhưng mà cái mạo hiểm này vô cùng đáng giá để mạo hiểm.
Có điều tôi chỉ biết gã sống ở huyện ven sông, mà cụ thể ở địa phương nào, tôi cũng không biết.
Tôi lật túi xách của gã, hối hận vừa rồi trước khi vứt xác sao không chịu lục lọi đồ của gã, có điều vẫn còn may, tôi móc được từ trong túi của gã một bao thuốc lá “Ngũ Đài Sơn”.
Người Sơn Tây có câu “không hút thuốc bản xứ, không uống rượu vùng khác”, lão đầu này có vẻ như không chịu thông quy củ của địa phương rồi.
Bên trong bao thuốc cơ bản trống không, tôi khẽ dốc xuống, từ bên trong bao thuốc rớt ra một tấm vé xe lửa. Nhìn phía trên vé có ghi: Lâm Hà – Thái Nguyên, quay lộn lại, sau lưng vé còn có ghi số điện thoại, chính là dãy số mà lão đã đọc cho tôi.
Chắc hẳn đây là số điện thoại chỗ hắn rồi, không thành vấn đề, chẳng mấy có thể truy được ra thôi. Tôi liền gói kỹ tiền lại, nhét vào túi xách, lúc này tâm trí cũng đã bình tĩnh trở lại, nhủ thầm trong lòng buổi tối sợ rằng không có xe, cũng không cần thiết phải đi gấp như vậy, liền đi tắm, bụng đang đói cồn cào, tắm xong rảo bước xuống tiệm Thiếu Gia.
Thiếu Gia đang rửa xe, nhìn tháy tôi liền rủa: “Mẹ kiếp, ông dùng xe chở cái chó gì mà thối thế?”
Tôi nghĩ bừa ra một cái ly do bố láo rồi vội quay đi vừa cười vừa gọi người mang rượu và thức ăn lên, ngồi chỗ cửa gần hắn hỏi thăm: “Lão đi nhiều nơi, có biết Lâm Hà là chỗ nào không?”
Thiếu Gia gật đầu: “Đương nhiên là biết, chỗ đó nổi tiếng mà”
“Nổi tiếng thế nào?” Tôi hỏi.
“Nổi tiếng nghèo, chỗ đó trước mặt là Hoàng Hà, phía sau toàn là núi, không có đường xá, phương tiện không qua lại được nên mãi đến giờ cũng không phát triển, huyện lị thì khá hơn chứ mấy xã nhỏ ở dưới ngay cả điện còn chưa kéo về được.”
Tôi vừa nghe liền thấy yên tâm hơn một chút, địa phương lạc hậu như vậy chắc chắn tin tức cũng không thông được bao nhiêu, có thể làm nhiều chuyện tốt mà không sợ lộ. Vả lại những nơi như vậy, dân tình cũng tương đối chất phác, sẽ không có nhiều tâm địa, mình ở đó có thể tương đối an toàn, vì thế liền hỏi hắn đường đi tới đó.
Thiếu gia vừa nghe liền lại gần nhỏ giọng hỏi: “Sao thế, định tranh thủ thời cơ, đi tìm nam ba tử kia à?”
Tôi gật đầu, nói dối hắn: “Những thứ ngày hôm qua không ngờ chất lượng tại tốt như vậy, cho nên tôi nghĩ nên đi xem một chuyến, xem thử xem gã có phải còn có đồ tốt hơn không, nhân tiện cũng đến tham quan thôn bọn họ một chút thử vận khí, cũng lâu rồi tôi không đi thu mua đồ ở mạn dưới đó.”
Thiếu Gia nghe có vẻ vô cùng hào hứng, cũng không thèm rửa xe nữa, xoa xoa tay nói: “Vậy thì tốt quá, Hứa gia, Thiếu Gia tôi có một yêu cầu hơi quá đáng một chút, anh xem có thể giúp đỡ tôi chút chuyện hay không?”
Tôi nghe mà há hốc mồm, lão quỷ này sao hôm nay lại kêu mình là Hứa gia, mẹ kiếp đúng là “thụ sủng nhược kinh” (được yêu mến mà lại kinh sợ), vội nói: “Giúp cái gì?”
Hắn gãi đầu nói: “Thật ra thì, trong chợ Nam Cung tôi có một người bạn học, mấy ngày nay vợ hắn sinh con, hắn định chuyển cửa hàng về Hồ Nam, ở đây cửa hàng của hắn còn nửa năm tiền thuê đã đóng trước không hoàn lại, hắn hỏi tôi có muốn thuê lại không, hắn lấy rẻ một chút coi như vừa bán vừa cho, anh biết đó, bây giờ kiếm một gian hàng trong chợ Nam Cung này vốn không có dễ. Cho nên tôi nghĩ là nên chuyển nghề rồi”
Thì ra là muốn đổi nghề, tôi tự nhủ chẳng lẽ là muốn thuê tôi bán hàng cho hắn.
Thiếu Gia vốn đã ao ước gia nhập vào giới buôn đồ cổ từ lâu, nhưng nghe thấy tôi giảng giải những mặt trái của nghề này quá nhiều nên hắn vẫn chưa dám thực sự dấn thân. Có điều ngày hôm qua thấy tôi phát tài như vậy hắn liền không kiềm chế được, tôi có thể hiểu.
Tôi hỏi: “Anh có nhiều tiền vậy sao? Còn nữa sau này anh không định duy trì tiệm cơm này nữa sao? Thực ra anh cũng đừng có nghe người khác nói gì là tin thế ấy…” Hồ Nam đất phu tử đó nói vợ sinh con, đó là hắc thoại (tiêng lóng) nhưng thật ra có lẽ là trong ổ có mối, chẳng may chuyện xấu bại lộ, những thứ này ở ngoài không thể biết.
* Chú thích: Khu vực Hồ Nam gọi những kẻ trộm mộ là “đất phu tử”.
Thiếu Gia sờ cái bàn một cái, à một tiếng: “Bạn học kia của tôi cũng không cần tôi phải trả tiền ngay, cho nên tôi nghĩ là, nếu như anh về nông thôn thu mua đồ, có thể mang tôi đi cùng không, tôi cũng kiếm ít đồ về bán, xem thử một chút xem tôi có năng lực làm ăn món này không, cũng là theo anh học nghệ một chút, anh cũng biết nhãn lực của tôi không tệ, đi cùng không chừng có thể nhìn đồ giúp anh. Vả lại anh cũng biết Vương Toàn Thắng đó có nhiều đồ tốt như vậy, mình anh cũng không ôm hết được một lúc, đúng không, vậy cũng cho tôi ké chút lộc, anh đừng quên cầu kia của anh mà cũng là do tôi giúp anh dựng.”
Lúc ấy phản ứng đầu tiên của tôi là không thể được, tôi vốn là định chạy đi trốn tội, có thêm một người đi cùng sẽ không an toàn, có điều lời này nói ra không được, bởi vì Thiếu Gia chính là người khích lệ tôi đi tìm lão đầu kia, mặc dù ý định của hắn lúc này nói thật ra chính là muốn chia chén canh của tôi, có chút thừa dịp người ta cháy nhà mà hôi của.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.