Thật ra tất cả đều là Giản Vân Sầu sắp xếp cả rồi. Giản Vân Sầu được xưng là đệ nhất trí giả giản chi văn minh, không có thủ đoạn thì không lăn lộn được rồi.
Giản Vân Sầu chẳng những sắp đặt Giản Huyền Y che giấu tung tích trong Kiếm Môn, còn sắp xếp đệ tử thứ tám Thượng Minh Bạch cách Kiếm Môn không xa. Thượng Minh Bạch này có thực lực thế giới cảnh nhị tầng, một khi Kiếm Môn xuất hiện loạn ngoài ý muốn thì gã sẽ tùy thời cứu viện.
Bây giờ tất nhiên Thượng Minh Bạch đến cứu viện.
Thượng Minh Bạch cười cười nói:
- Chậc chậc, Hiên Viên huynh, lần này chính biến ngươi làm tham quá, rơi vào thế yếu, đáng thương thật.
Gã lại nhìn Lục Nguyên:
- A, ngươi là tiểu tử Lục Nguyên ư? Giản Huyền Y phát tín hiệu cho ta nói là đi giải quyết ngươi. A, ngươi còn sống?
Lục Nguyên lạnh nhạt nói:
- Ta sống là vì Giản Huyền Y đã chết.
- Tốt, có bản lĩnh.
Thượng Minh Bạch không có chút gì buồn vì Giản Huyền Y chết. Trong mười đệ tử của Giản Vân Sầu cạnh tranh lẫn nhau, giờ chết một người gã không quan tâm.
- Phải rồi, Hiên Viên huynh, lần này có cần ta trợ giúp không? Đem đám Thái Sử Không và Lục Nguyên giết hết?
Hiên Viên Vọng không chút do dự đồng ý:
- Tốt.
Hiên Viên Vọng là kiêu hùng, kiêu hùng giỏi về quyết đoán. Lúc trước Hiên Viên Vọng không kêu người giản chi văn minh tham gia là vì sợ đoạt quyền chiến bính cần người giản chi văn minh nhúng tay, gã không dám chắc người giản chi văn minh có đem gã thành con rối không. Người như gã đương nhiên không cam lòng làm con rối rồi.
Nhưng bây giờ sự việc phát triển đến mức này, nếu xin người giản chi văn minh hỗ trợ thì chính biến sẽ thất bại.
Cho nên chỉ đành vậy.
- Tốt lắm.
Trên khuôn mặt u buồn của Thượng Minh Bạch xuất hiện sát ý kinh người.
Gã nhìn hướng Thái Sử Không và Lục Nguyên, nói:
- Ngại qua, Hiên Viên huynh đã xin ta ra tay, chỉ đành mời các ngươi đi chết. Thái Sử Không, Lục Nguyên, mà Lục Nguyên ngươi dù gì cũng là có tiềm lực, tạm thời không giết ngươi, trước giết sư phụ của ngươi đã, ha ha ha ha!
Dù của Thượng Minh Bạch động, tấn công Thái Sử Không. Thái Sử Không không sợ, giơ kiếm chắn.
*Đinh!*
Dù của Thượng Minh Bạch và Không tiên kiếm của Thái Sử Không va chạm. Nhưng khoảnh khắc, trong dù bỗng bắn ra giản đâm thẳng hướng Thái Sử Không, thế đến rất nhanh. Thái Sử Không chuyển không gian thiết tắc va chạm với Thượng Minh Bạch, hai người thực lực ngang nhau, không ai thắng được ai.
Nhưng đối phương không chỉ có Thượng Minh Bạch mà còn Hiên Viên Vọng nữa.
Hiên Viên Vọng nhe răng cười, cũng tấn công.
Khoảnh khắc Thái Sử Không đã rơi vào thế yêu.
Tình hình bây giờ lại nguy hiểm.
Mới rồi cho rằng đại cục đã định, bên Thái Sử Không, Kiếm Chủ chiến thắng.
Nhưng mà, Thượng Minh Bạch tham gia, bây giờ là bên Hiên Viên Vọng chiếm ưu thế tuyệt đối. Trận chiến này là cuộc chiến cuối cùng quyết định Kiếm Môn, cố tình trong cuộc chiến Thái Sử Không tối đa năm mươi chiêu là sắp bị đánh gục, tình huống không hay, tương lai Kiếm Môn sắp tuyệt sao?
Lục Nguyên chìm trong suy tư. Nói thật ra bây giờ ba thế giới cảnh nhị tầng đại chiến, Lục Nguyên không giúp ích gì được. Lấy thực lực hiện nay của Lục Nguyên đụng với thế giới cảnh nhất tầng chỉ có nước bị đập chết, cho nên hắn đành trơ mắt nhìn cuộc chiến cuối cùng quyết định Kiếm Môn mà đánh bất lực.
Mình khó khăn lắm mới đánh bại Thượng Quan Hạc, phong ấn âm tiên xích, kết quả vẫn không có chút tác dụng ư?
không, mình không cam lòng.
Mình phải chiến thắng trận này, Kiếm Môn không thể bị hủy như vậy, vì đây là một trong hai môn phái cuối cùng của kiếm đạo trên đời này. Không biết khi nào thì Lục Nguyên nhìn chằm chằm cuộc chiến của Thượng Minh Bạch, Thái Sử Không, Hiên Viên Vọng. A, không đúng, chiêu này rõ ràng sư phụ có thể chắn tốt hơn sao không làm?
A, chiêu này nên là giơ lên rồi chuyển ngược chém ngang chứ, sư phụ sử dụng không đúng rồi.
Có phải là kiếm pháp của sư phụ cao minh nên mình xem không hiểu?
Nhưng không đúng, rõ ràng nên là thế này mới đúng.
Lục Nguyên khó hiểu, rõ ràng sư phụ có thể dùng kiếm càng tuyệt hơn sao lại làm sai. Trong đầu Lục Nguyên chợt lóe tia sáng, có phải là vì bây giờ kiếm thuật của mình cao hơn sư phụ, nên sư phụ thi triển kiếm pháp của trong mắt mình mới có không ít sơ hở?
Không thể nào, sư phụ Thái Sử Không luôn là sức chiến đấu đỉnh cao nhất Kiếm Môn, kiếm thuật được gọi là tuyệt vời đương thời, sao mình so được với sư phụ chứ? Lục Nguyên vội phu định suy nghĩ của mình, tiếp tục nhìn chiến đấu.
Không đúng, không chỉ là chiêu thức của sư phụ có không ít sơ hở, không nên vung như vậy, chiêu thức của Thượng Minh Bạch, Hiên Viên chí tôn cũng có sơ hở nhiều, rõ ràng họ có thể dùng chiêu thức càng hay hơn. Nếu là một mình sư phụ Thái Sử Không thì thôi, cố tình Lục Nguyên cảm giác chiêu thức của ba người không hoàn mỹ, mình có thể làm càng tốt.
Đây là sao? Không lẽ kiếm thuật của mình thật sự hợn Hiên Viên Vọng, Thượng Minh Bạch và sư phụ Thái Sử Không ư?
Điều này không thể nào.
Nhưng ngẫm lại, từ lúc mới vào Kiếm Môn đã có người nói Kiếm Chủ đời trước vô cùng siêu phàm, tinh thông sáu thiết tắc, là nhân kiệt hiếm có của Kiếm Môn. Đúng rồi, Kiếm Chủ đời trước có sáu thiết tắc được xưng là nhân kiệt, dưới tình huống bình thường Kiếm Chủ không có sáu loại thiết tắc, Hiên Viên Vọng, Thái Sử Không chắc còn thấp hơn Kiếm Chủ một cấp, thiết tắc của họ rất có thể chỉ hai, ba loại thôi.
Bây giờ mình có bao nhiêu thiết tắc? Luân hồi, âm dương, không gian, ba thứ này khống chế hoàn toàn. Thời gian thiết tắc nắm một nửa, nhân quả thiết tắc chỉ kém hai thứ cuối là sẽ luyện thành nhân quả thiết tắc chân chính. Bây giờ thiết tắc của mình khoảng chừng bốn thiết tắc.
Tức là nói hiện nay kiếm thuật của mình cao hơn sư phụ Thái Sử Không, Hiên Viên Vọng là bình thường.
Lục Nguyên vẫn hơi khó tin.
Thật ra đây là có nguyên nhân. Trừ lúc nhập môn theo Lý Nguyên Bạch học kiếm ra, bình thường Lục Nguyên đi theo Yến Thương Thiên học kiếm, theo Chu Thanh Huyền học kiếm, theo Thái Sử Không học kiếm. Lúc theo ba người học kiếm đều cảm thấy kiếm thuật của họ sâu không thấy đáy, cho nên luôn thói quen người dạy mình kiếm thuật là sâu không đo lường.
Đột nhiên phát hiện kiếm thuật của mình vượt qua sư phụ Thái Sử Không thì phản ứng có chút mất tự nhiên.
Nhưng giờ không phải lúc do dự.
Còn chần chờ nữa là Kiếm Môn sẽ đổi chủ mất. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Sư phụ!
Lục Nguyên quát dài:
- Bây giờ người địch không lại Thượng Minh Bạch và Hiên Viên Vọng, mắt thấy Kiếm Môn sắp đổi chủ, không bằng như vậy, người nghe lời con ra chiêu, con có cách đánh bại hai người Thượng Minh Bạch và Hiên Viên Vọng liên hợp, con thấy được sơ hở và thiếu sót trong kiếm chiêu của họ!
Lục Nguyên thốt ra câu này khiến Thượng Minh Bạch, Hiên Viên Vọng cười bể bụng.
- Ha ha ha ha, Thái Sử Không, ngươi nghe thấy không? Đồ đệ của ngươi dám kêu ngươi nghe hắn chỉ huy xuất kiếm kìa!
Hiên Viên Vọng cười to:
- Không lẽ hắn cho rằng kiếm thuật đã vượt qua hai chúng ta? Buồn cười quá, một hậu bối bình thường mà muốn đấu kiếm thuật với chúng ta hả?
Thượng Minh Bạch thì cười khùng khục nói:
- Thanh niên Kiếm Môn kiêu ngạo thật, về điểm này thì thanh niên giản chi văn minh chúng ta kém xa. Nhưng nghe theo Lục Nguyên chỉ huy dung kiếm, ha ha, ngươi không thua mới là kỳ lạ.