Lúc đi kiếm môn tinh thần thì tâm tình Lục Nguyên hỗn loạn.
Lần đầu tiên hắn tới kiếm môn tinh thần mới là đại đạo cảnh ngũ tầng, bây giờ sắp đến trùng kích thế giới cảnh rồi. Đương nhiên lần trước đến Kiếm Môn vẫn bình tĩnh, lần này tới kiếm môn tinh thần là liên quan đại chiến sinh tử liên quan Kiếm Môn, vô cùng kịch liệt, khiến người muốn thở dốc cũng khó.
*Ầm!*
Đang lúc Lục Nguyên suy tư thì nguồn sóng năng lượng vô cùng to lướn ập đến. Lục Nguyên né qua, chỉ thấy sóng năng lượng to cỡ trăm trượng, đánh đến chân trời. Lục Nguyên liếc mắt nhìn, phát hiện sóng năng lượng không hướng về mình. Nên nói sao đây, bên dưới đang kịch chiến, sóng năng lượng giống mới rồi có hơn ngàn cái, vừa rồi một sóng năng lượng đã đáng sợ, chiến đấu bên dưới đến ngàn cái thì đúng là vô cùng đáng sợ.
Lục Nguyên lập tức trông thấy trên kiếm môn tinh thần có hai người thỉnh thoảng bay lên bay xuống.
Hai người, hoặc nên gọi là hai thần.
Bình thường trông thấy Hiên Viên Vọng, khi đó gã vô cùng anh tuấn, có khí thế và sát khí, bây giờ Hiên Viên Vọng càng như thế. Tuấn tú như là thần mặt trời, khí thế bình thường cực kỳ đáng sợ giờ càng khủng khiếp, khủng bố khó tả.
Sư phụ Thái Sử Không bình thường chẳng thấy có gì, sư phụ Thái Sử Không ngày thường bộ dạng tửu quỷ, bây giờ thì bá khí độc bá thiên địa, đó là bá khí to lớn cỡ nào chứ, khí phách xông chín tầng mây, không gì sánh bằng.
Hai người như thần như tiên triển khai kịch chiến vô cùng dữ dội. Hai người chiến đấu đều sử dụng ba loại thiết tắc, đương nhiên Hiên Viên Vọng nắm giữ tốt nhất không thể nghi ngờ chính là thời gian thiết tắc. Trong tay gã thời gian như chậm lại, thậm chí có khi tạm dừng.
Sư phụ Thái Sử Không dùng tốt nhất là không gian thiết tắc, không gian phong tỏa, không gian phá toái. Thường có từng góc không gian bị gã đánh vỡ nát.
Đây là cuộc chiến dữ dội cỡ nào, có thể nói là đại chiến kịch liệt thứ hai Lục Nguyên trông thấy.
Đại chiến kịch liệt thứ nhất là trận Pháp Thánh Đế Tử và Pháp Hoàng Đế Tử đấu nhau.
Hiên Viên Vọng trong khi chiến đấu quát to:
- Thái Sử Không, ngươi ẩn giấu thực lực rất lâu nhỉ! Trước kia thực lực còn dưới ta, không ngờ ngươi bị âm tiên xích khóa gần ngàn năm mà thực lực có thể tương đương với ta!
Thái Sử Không vô cùng bá khí nói:
- Nói nhảm! Lão tử nhịn ngươi lâu vậy là vì ngày hôm nay, có thể đập bẹp đầu ngươi, không thì lão tử nhịn làm gì!?
Hay cho sư phụ Thái Sử Không vô cùng bá khí. Lục Nguyên tặc lưỡi khen, cuộc chiến hai người tạm dừng. Thái Sử Không và Hiên Viên Vọng cùng nhìn thấy Lục Nguyên.
Thái Sử Không có tâm tình tán gẫu:
- Ồ, ngươi từ pháp cổ văn minh trở lại rồi?
Lục Nguyên gật đầu:
- Phải.
Thái Sử Không hỏi:
- Vậy tình hình bên ngoài ra sao? Có đụng tới tiểu tử Thượng Quan Hạc không?
- Thấy, nhưng bị con làm thịt rồi.
Lục Nguyên hời hợt nói:
- Còn tình hình bên ngoài thì Thượng Quan Hạc bị làm thịt, phe thế lực của Hiên Viên sư bá ngươi bị bên chúng ta dọn dẹp sạch rồi.
- Nói đùa!
Hiên Viên Vọng hừ lạnh nói:
- Ngươi mà giết được Thượng Quan Hạc?
- Chắc Hiên Viên sư bá thấy được pháp lực hiện nay của ta chứ? Ngươi cho rằng ta giết được Thượng Quan Hạc không?
Lục Nguyên tùy tay ném ra một thanh kiếm, chính là Nộ tiên kiếm. Thượng Quan Hạc chưa từng rời tay Nộ tiên kiếm, bây giờ nó lại nằm trong tay Lục Nguyên, chứng minh gã đúng là bị hắn giải quyết rồi.
Hiên Viên Vọng nhìn Nộ tiên kiếm, thầm nghĩ, xem ra kế hoạch có biến đổi.
- Ha ha ha ha!
Thái Sử Không cười to nói:
- Hiên Viên Vọng, lúc trước trong chiến đâu ngươi bảo thế cục bên ngoài bị trưởng lão khống chế, bây giờ Thượng Quan Hạc chết trong tay đồ đệ ta, xem ra thế cục bên ngoài giờ có lợi cho phe ta, chính biến của ngươi đã thất bại.
Hiên Viên Vọng đột nhiên động lao hướng Lục Nguyên, nhưng Thái Sử Không thuấn di chặn lại trước mặt gã.
- Hiên Viên Vọng, ngươi chính biến thất bại rồi, ngoan ngoãn chấp nhận đi. Ha ha ha ha, bây giờ còn muốn giết đồ nhi của ta? Sao có thể!
Hiên Viên Vọng quát:
- Giết ngươi là chính biến của ta không thất bại!
Thái Sử Không cười nói:
- Ngươi làm được không? Thực lực hai ta ngang nhau, ngươi không giết được ta, ta cũng không giết được ngươi.
Nói thật ra Hiên Viên Vọng và Thái Sử Không không hề ngờ thế cục sẽ phát triển như vậy.
Trong các loại suy nghĩ họ không bao giờ ngờ đánh vỡ thế cục sẽ là Lục Nguyên.
Nên biết rằng lúc trước Lục Nguyên đi pháp cổ văn minh chiến tích mạnh nhất là thắng Kiếm Tuệ hỗn động cảnh lục tầng.
Thế mà giờ chiến tích của Lục Nguyên là giết chết Thượng Quan Hạc nửa bước thế giới.
Chính giữa chênh lệch to đến khiến người khó tin. Nguồn: http://truyenfull.vn
Mọi người đương nhiên biết đi pháp cổ văn minh đặc huấn sẽ tăng cường thực lực, nhưng bình thường tăng một tầng đã không tệ.
Lục Nguyên thì đi nhận pháp cổ văn minh đặc huấn, rốt cuộc cường bao nhiêu vậy, sao giờ biến thái đến thế.
Tốc độ biến mạnh của Lục Nguyên qua nhanh!
Hiên Viên Vọng có chút hối hận, lúc đó không nên vì sợ đắc tội Kiếm Chi Tử mà nhường Lục Nguyên cho Thái Sử Không làm đồ đệ, kết quả bây giờ khiến hắn thay đổi đại cục. Nhưng nói đi phải nói lại, có ai mà ngờ sau này Lục Nguyên sẽ biến mạnh như vậy, tiềm lực to lớn.
Có một số việc không trong dự đoán.
Bây giờ Kiếm Môn cục diện chính biến, dường như đại uccj sắp định.
- Lục Nguyên hỏi:
- À mà sư phụ, lão nhân gia Kiếm Chủ đang ở đâu?
- Năm đó Kiếm Chủ bị thương trong hồ Pháp Hoàng Đế Tử, lại trúng kịch độc, còn bị Hiên Viên Vọng đánh thương, vi sư để hắn ở nơi an toàn.
Thái Sử Không cười ha hả, Kiếm Môn chính biến đến đây là sắp kết thúc, cuối cùng phe Kiếm Chủ và Thái Sử Không thắng lợi, đương nhiên gã thấy khoái rồi.
Hiên Viên Vọng lần thứ hai bắn ra từng đợt công kích nhưng đều bị Thái Sử Không chặn lại.
Chính trong chớp mắt này, khí thế như thần như thế từ trên trời giáng xuống. Vào lúc này giáng xuống khí thế như thần như tiên, đây rốt cuộc là ai? Trong Kiếm Môn tất nhiên cũng có người có khí thế này, nhưng Kiếm Chủ trọng thương, Hiên Viên và Thái Sử đều ở đây, thái thượng trưởng lão khá đều bị kết giới chặn.
Đếm tới đếm lui trong Kiếm Môn không còn ai là thế giới cảnh cả.
Vậy thì người thế giới cảnh này rốt cuộc là ai đâu?
Người, rốt cuộc đáp xuống.
Đó là một người che dù đen, vì dưới dù đen nên thấy không rõ khuôn mặt. Rõ ràng trời không mưa mà che dù, cực kỳ quái lạ. Nhưng lúc này, trong đầu Lục Nguyên đột nhiên nghĩ đến ngoại hiệu của một người, Tán Giản Nhân Thượng Minh Bạch, đó là đệ tứ thứ tám của Giản Vân Sầu.
Xếp hạng còn trước cả Giản Huyền Y Lục Nguyên đánh chết nhiều.
Nghe nói người này dù đi đâu cũng mang theo dù.
Hơn nữa thực lực của gã khá mạnh.
Gã lấy dù xuống, lộ ra khuôn mặt, diện mạo rất bình thường, trong bình thường có khí chất u buồn. Quả nhiên là gã, đương xưng là Tán Giản Nhân Thượng Minh Bạch.
- Xem ra ta đến không tính quá trễ.
Thượng Minh Bạch lạnh nhạt nói:
- Khi ta nhận tín hiệu của tiểu tử Giản Huyền Y vốn tưởng là chuyện nhỏ, kết quả đến nhìn thì đúng là việc lớn.