Họa Phố

Chương 33: Nghịch lữ (33)




Đồ đạc hành lý đều thu dọn xong xuôi. Mọi người lại uống thuốc Vu chống rét vừa được chế xong.
Lúc đoàn người đẩy cửa bước ra hành lang bên ngoài, cả tòa Đăng Lữ vẫn là ánh đèn mộng ảo thướt tha như lụa, thoạt nhìn chẳng khác gì những thước phim hoa lệ huyễn hoặc. Đoàn người yên lặng đi trên hành lang, lúc nhìn đến bảy đường thẳng trên vách tường, ai nấy đều không kềm được ngoái đầu nhìn lại.
“Ba đường thẳng đầu tiên được gạch rất thẳng thớm rõ ràng lại rất có sức, tui cảm giác giống như là từ một người vạch ra…” Lời của Vệ Đông còn chưa dứt, từ trên Đăng Lữ vọng xuống một tiếng “Dập đèn ——”, ngay sau đó ngọn đèn quanh các tầng lầu theo thứ tự dần dần dập tắt, bốn phía lại trở về với bóng tối quen thuộc.
Mọi người ngầm ăn ý đều tự bật sáng di động của mình lên, viên huỳnh thạch kia bọn họ vẫn mang theo bên người —— Bởi vì không có dư thời gian đi chào tạm biệt vị Vu đại nhân đã cho bọn họ mượn huỳnh thạch, thế nên bọn họ đã để lại toàn bộ hàng hóa quý trọng của mình cho vị Vu đại nhân kia.
Nhờ ánh sáng mập mờ của huỳnh thạch, bọn họ thuận lợi đi lên tầng chóp.
“Nghĩ tới việc phải từ cửa sổ hạ táng chị Hề cùng Lục Hằng rời đi, trong lòng tôi cứ cảm thấy khó chịu…” Cảm xúc của Mạch Bồng vô cùng phức tạp, có chút vui sướng vì tìm được lối ra, rồi lại có chút mất mác khó nói nên lời.
“Đành chịu thôi, bọn họ để lại cho mình quá ít thời gian.” Chu Hạo Văn biết lời này của mình nghe rất vô tình, nhưng có những thứ cần phải nói ra, “Có những thứ quyết định bởi một cái chớp mắt, tựa như hiệu ứng bươm bướm vậy, sẽ gây ra biến đổi long trời lở đất.”
Mạch Bồng im lặng không nói gì nữa, có một số việc đã được quyết định chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nếu khi ấy cắn răng cắn môi kiên trì thêm một tí nữa, biết đâu chừng có thể thay đổi vận mệnh của cả cuộc đời.
Bóng tối ở tầng chóp không tối lắm, có thể là được vô số khung cửa sổ pha lê xung quanh chiếu rọi, bên ngoài cửa sổ chính là thế giới tuyết rơi trắng xóa.
Đám người yên lặng bước tới song cửa sổ vô cùng quen thuộc bên kia, Kha Tầm tiến lên mở ra khung cửa, trong nháy mắt ùa vào từng trận gió lạnh rét mướt hòa lẫn bông tuyết cùng hạt băng, bất thình lình ập tới làm cho người ta như nín thở.
“Không ngờ thời tiết bên ngoài lại ác liệt như vậy, đang có bão tuyết hay sao vậy?” Tào Hữu Ninh rụt cổ nói, tuy có dùng thuốc Vu chống rét rồi, nhưng không phải vì thế mà không cảm giác được cái lạnh, chính xác hơn là nó chỉ có tác dụng giảm cái lạnh xuống mức cơ thể con người có thể chịu được thôi.
Đỗ Linh Vũ đứng ở cuối cùng, vẻ mặt như đang sợ sệt.
Phương Phỉ vẫn đeo mặt nạ trắng trên mặt, lúc này cô đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài một lát: “Đường hầm kia chính là ở đây, hiện ra rất rõ ràng, bão tuyết có lẽ sẽ giúp ích cho chúng ta, để chúng ta có thể đến Hàn Dạ Lữ nhanh hơn.”
Phương Phỉ quay đầu lại nhìn Đỗ Linh Vũ: “Ngày hôm ấy đưa tang Hề Thịnh Nam, cô có vươn đầu ra ngoài cửa sổ không?”
“Tôi cũng không nhớ mình có vươn ra ngoài hay không, nhưng quả thực khi ấy tôi có đứng cạnh cửa sổ xem xét, sau đó thấy được ảo giác…” Đỗ Linh Vũ tiến từng bước đến gần cửa sổ, “Thật ra có lẽ cũng không phải ảo giác, mười hai cái quan tài tôi đã nhìn thấy kia không phải là ảo giác.”
Bên trong mười hai cái quan tài ấy, chính là đám “bọn họ” ở một dòng thời gian khác đã hy sinh.
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người không kềm được trào dâng cảm giác khổ sở.
Phải từ nơi an táng “bọn họ” đạt được tân sinh, quả thực là “chết đi để sống lại” làm người ta thấy mỉa mai trào phúng, con đường này chính là dùng sinh mạng một bản thể khác của chính mình làm ván cầu!
Giọng của Phương Phỉ bình tĩnh đến lạ: “Tôi có mang theo nhang, tính ở nơi này tế bái bọn họ một cái rồi mới lên đường.”
Tất cả mọi người không ai dị nghị, yên lặng nhìn Phương Phỉ đốt cháy đầu nhang, cắm mấy cây nhang lên đùn tuyết rắn chắc đọng ở cạnh cửa sổ.
Mỗi người đều chắp tay chữ thập, như muốn gửi lời đến một bản thân khác của mình ngủ yên…
Gió táp từ bên ngoài khiến nhang thiêu đốt rất nhanh, chỉ vài phút liền tàn lụi.
“Tâm Xuân, chuẩn bị.” Phương Phỉ vỗ đầu Tâm Xuân, Tâm Xuân mở to hai mắt ngời sáng, nghiêm túc gật đầu.
La Bộ rất muốn ôm lấy Tâm Xuân vào lòng: “Nó.. Nó phải chuẩn bị thế nào? Tâm Xuân phải làm gì?’
“Tâm Xuân có bản năng linh khuyển, nó biết nên làm cái gì.”
Chợt thấy Tâm Xuân đột ngột nhảy phốc lên, tựa như vệt sáng vẽ ra một đường cong xinh đẹp, nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Tâm Xuân —— Tâm Xuân của ba ——” La Bộ nhào vào cửa sổ gào to như điên như cuồng, nếu không có Vệ Đông lôi lại, phỏng chừng hắn đã té nhào ra ngoài rồi.
“Có thấy Tâm Xuân không?” Vệ Đông cũng thấy lo lắng.
“Mặt đất bên ngoài sao tự dưng cao lên vậy, ngoài cửa sổ đều là tuyết mà!” La Bộ ngóng mắt nhìn bên ngoài: “Tâm Xuân đâu rồi? Sao không thấy Tâm Xuân đâu!”
“Cái đống tuyết trắng bên ngoài là lưng của Tâm Xuân.” Phương Phỉ nói.
“Gì gì gì gì cơ? Cô nói gì cơ? Là cái gì của Tâm Xuân?”
“Là lưng của Tâm Xuân.”
“Gâu gâu gâu ——” Một chuỗi tiếng chó sủa như vang vọng khắp đất trời.
La Bộ cảm giác cả người mình đều choáng váng, bủn rủn tay chân kéo lấy Vệ Đông, giọng nói nghẹn ngào: “Thề luôn, Đông ca, sau này dù cho con trai tui có thi vào Thanh Hoa tui cũng không kích động được như giờ đâu… Thề đấy, Tâm Xuân của tui… Đời này tui chưa bao giờ cảm thấy kiêu ngạo như lúc này…”
“Hiểu mà hiểu mà.” Vệ Đông phụ họa.
“Gâu gâu gâu ——” Tâm Xuân giống như mừng rỡ hớn hở đáp lại lời La Bộ.
“Kỳ lạ thật, vì sao Tâm Xuân lại đột nhiên sủa ra tiếng rồi?” Tần Tứ thắc mắc.
Phương Phỉ: “Bởi vì đường hầm nằm bên ngoài bốn lữ, cho nên thời gian là bình thường.”
La Bộ nghe được lời này, vội vàng móc di động của mình vói ra ngoài cửa sổ: “Có rồi có rồi, có thời gian rồi! 10:40, bây giờ là 10:40!”
Đám người ai nấy đều cảm thấy bất ngờ đến khó tin, kế tiếp đều tự buộc chặt bọc đồ, chuẩn bị đi vào đường hầm.
Phương Phỉ bước tới gần Đỗ Linh Vũ, chìa tay phải của mình ra: “Cô nắm chặt tay tôi, để tôi thử xem có thể mang cô vượt qua cửa sổ hay không.”
“Vượt qua cửa sổ?” Đỗ Linh Vũ có phần sợ hãi.
Phương Phỉ vô cùng nghiêm túc đáp lại: “Bởi vì hiện tượng song sinh của cô sinh ra tại Đăng Lữ, tôi sợ cô bị vây khốn ở nơi đây, không thể rời khỏi được.”
Mọi người nghe vậy đều cảm giác trong lòng trầm xuống, ngược lại Đỗ Linh Vũ nghe xong lời này bỗng như được tiếp thêm dũng khí, đây là trận chiến cuối cùng, nếu ra ngoài được vậy xem như mình vẫn còn hi vọng.
Phương Phỉ nắm chặt tay Đỗ Linh Vũ, tóc của hai người bị bão tuyết thổi tung, phần phận giống như những lá cờ đen, Phương Phỉ kéo Đỗ Linh Vũ nhoài người ra phía trước: “Theo tôi!”
Đỗ Linh Vũ theo Phương Phỉ trèo lên cửa sổ, hai mắt nhắm lại tung người nhảy ra ngoài cùng đối phương.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, mọi người tận mắt thấy Đỗ Linh Vũ như bị một sức mạnh vô hình bắn ngược trở về, bay ra thật xa…
Nhưng, càng làm bọn họ giật mình hơn là, Đỗ Linh Vũ không chỉ có một người, mà là hai người.
Hai Đỗ Linh Vũ té nhoài trên mặt đất, hai Đỗ Linh Vũ giống nhau như đúc.
Điểm khác nhau duy nhất giữa họ, đó là một Đỗ Linh Vũ thoạt nhìn không khác gì lúc nãy, mà Đỗ Linh Vũ còn lại thì cả người dính đầy máu.
Phương Phỉ từ ngoài cửa sổ trèo trở vào, tuy trên mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ lạnh băng kia, nhưng tựa hồ như có thể xuyên qua nó cảm nhận được sự thất vọng mà thẫn thờ.
Mọi người ai nấy đều kinh ngạc đến ngây ngẩn, nhưng người ngạc nhiên nhất, có lẽ chính là bản thân Đỗ Linh Vũ.
Lúc này, cả hai Đỗ Linh Vũ mặt mày ngơ ngác nhìn lẫn nhau, Đỗ Linh Vũ bình thường nói với Đỗ Linh Vũ cả người bê bết máu “Cô là… cô chính là một bản thân khác của tôi sao? Là tôi trên dòng thời gian ảo kia sao?”
Đỗ Linh Vũ cả người đầy vết máu lộ ra nét mặt bi thương thống khổ khóc nấc lên, trong tiếng khóc tràn ngập hối hận đến cùng cực: “Xin lỗi, xin lỗi… Tôi không đủ dũng khí tự kết liễu chính mình, tôi không tin tưởng vào những gì đã xảy ra, tôi vẫn luôn cho rằng bản thân mình là thật, chẳng phải là kẻ ở dòng thời gian ảo gì hết… Không muốn chết, cũng không dám chết… Xin lỗi…”
Đỗ Linh Vũ bình thường đứng dậy, chầm chậm bước tới, vươn tay ôm lấy một bản thân khác cả người dính đầy vết máu của mình: “Cô chính là tôi, tôi cũng chính là cô, không ai hiểu rõ cô hơn tôi cả… Cô không dám, tôi cũng không dám, đó là tính cách của chúng ta, cũng là số phận của chúng ta…”
Đỗ Linh Vũ còn lại vươn tay dụi lấy gương mặt tràn đấy vết máu, nước mắt lập tức rửa sạch gương mặt của cô “Kỳ thật đến cuối cùng tôi đã hạ quyết tâm, sau khi giết Hà Ngọc, cũng gạch lên đường thẳng thứ bảy trên vách tường, lúc ấy tôi tính từ lầu chín nhảy xuống… Khi ấy hành lang tối om, tôi chỉ có thể men theo ánh sáng di động rất mờ, mò mẫm chuẩn bị bò lên lan can, nào ngờ đỉnh đầu bỗng dưng bị ai đó bổ vào một cái thật mạnh, sau đó chẳng còn biết gì nữa.”
Đỗ Linh Vũ bản thân cũng khóc, lại vươn tay giúp đối phương lau nước mắt: “Lúc ấy chúng tôi vừa mới vào tranh, hai chúng ta sinh ra song sinh, Vu đại nhân đi ngang qua bèn bổ hợp chúng ta lại thành một.”
“Tại sao cô lại giết Hà Ngọc?” Thiệu Lăng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Đỗ Linh Vũ kia cố gắng tự điều chỉnh cảm xúc, để mình không nghẹn lời nức nở nữa: “Cô ta đi theo chúng tôi suốt một đường, biết được rất nhiều bí mật, nhưng mục đích cuối cùng của cô ta không giống chúng tôi, cô ta muốn tìm ra cánh cổng vĩnh hằng.”
“Cánh cổng vĩnh hằng? Ở đây thực sự tồn tại cảnh cổng vĩnh hằng như trong sách đã viết sao?” Đỗ Linh Vũ hỏi.
“Phương Phỉ nói, một khi cánh cổng vĩnh hằng mở ra, mọi thứ trong thế giới này đều sẽ ngưng lại, thời gian không hề hỗn loạn, cũng chẳng thành trật tự, mà sẽ mãi mãi dừng lại không trôi đi nữa. Chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn không thể tìm ra chữ ký.” Đỗ Linh Vũ kia hai mắt thê lương nói: “Đến tận hai ngày cuối cùng, chúng tôi mới phát hiện ra mục đích của cô ta, vốn dĩ chị Hề tính cùng tôi đi đối phó cô ta, nhưng chị Hề lại ăn phải thuốc độc mà Lục Hằng lén bỏ vào, cứ thế mà rời đi.”
“Lục Hằng hạ độc? Việc này rốt cuộc là thế nào?”
“Khi mọi người dần dần rời đi, Lục Hằng cùng chị Hề hẹn ước cùng nhau ra đi, thuốc độc là Lục Hằng dựa theo phối phương trong sách thuốc chế ra. Chị Hề không dám tự giết chính mình, thế nên chị ấy nhờ Lục Hằng nghĩ cách giết chết bản thân, hơn nữa cũng đừng để chị ấy biết được phương pháp. Thế nên Lục Hằng sau khi tự dùng độc giết chết mình rồi, đem toàn bộ số thuốc độc còn lại bỏ vào lọ tương ớt mà chị Hề hay ăn…”
“Trước lúc chị Hề chết, chị ấy đưa dao cho tôi, bảo tôi bằng mọi giá mọi cách phải ngăn lại Hà Ngọc, lỡ như Hà Ngọc thành công đạt được mục đích, toàn bộ nỗ lực trả giá của mọi người đều sẽ hóa thành bọt biển.” Đỗ Linh Vũ kia vẫn nói tiếp, ngữ điệu dần dần trở nên kiên quyết “Thế nên tôi vẫn luôn bí mật theo dõi Hà Ngọc, mãi cho đến khi cô ta chuẩn bị mở ra cánh cổng bí mật giấu đằng sau thác nước núi giả ở lầu hai… Tôi không biết mình nên làm gì nữa, chỉ phải lựa chọn giết chết cô ta… Tôi dùng dao đâm rất nhiều rất nhiều nhát, mà cô ta vẫn không chết…” Đỗ Linh Vũ hừ một tiếng như đang cười nhạo báng, “Rõ ràng là tôi có gan giết chết người khác vậy mà… Tại sao lại không dám giết chính mình chứ…”
Kha Tầm vẻ mặt sốt ruột, quay sang hỏi Phương Phỉ: “Tiểu Đỗ thật sự không thể rời khỏi sao? Chẳng lẽ cô ấy phải ở lại Đăng Lữ vĩnh viễn?”
Giọng nói của Phương Phỉ đã không thể đè nén được cảm xúc bi thương: “Sợ là cô ấy… cũng không thể ở lại Đăng Lữ được nữa, cô ấy… đã nhìn thấy “cô ấy” rồi.”
“Như vậy là có ý gì?”
“Đỗ Linh Vũ còn sống, gặp gỡ một Đỗ Linh Vũ khác cũng vẫn còn sống, đây là kiêng kị lớn nhất của song sinh.” Phương Phỉ thở dài, “Kết quả cuối cùng, có lẽ là… biến mất vĩnh viễn.”
Cả hai Đỗ Linh Vũ nước mắt nhạt nhòa đồng thời ngước mặt lên, đồng thời cất tiếng: “Biến mất vĩnh viễn? Biến mất vĩnh viễn…”
Thân hình của hai người bỗng trở nên dần dần phai nhòa đi, Phương Phỉ bước tới trước, bổ vào đỉnh đầu của hai người hợp lại cùng nhau: “Làm vậy có lẽ kiên trì được thêm một chút…”
Đỗ Linh Vũ một lần nữa hợp lại cùng nhau, sâu bên trong nỗi tuyệt vọng nơi đáy mắt bỗng thoáng hiện vẻ bình thản, giống như sau khi mọi hi vọng đều tan biến liền có trở nên nhìn thấu tất cả: “Thật không ngờ… bản thân lại rời đi bằng cách này… Phải rồi, còn một chuyện quan trọng vẫn chưa nói, chữ ký nằm trên người cá trắng, ở cuối nguồn nước của Hàn Dạ Lữ có một lối ra, cá trắng nơi đó không giống với chỗ khác, chữ ký nằm ở trên người cá trắng —— khi ấy chúng tôi có đánh dấu rất rõ ràng, mọi người tới đó sẽ thấy.”
Kha Tầm cảm giác được ánh mắt mình trở nên nhòe nhoẹt đến mơ hồ, tuy chỉ cùng Đỗ Linh Vũ chung đụng hai ngày, nhưng cô gái này là người trò chuyện với mình nhiều nhất.
Kha Tầm bước đến gần, cúi người nâng thân thể đã trở nên trong suốt của Đỗ Linh Vũ dậy, hỏi cô: “Cô có chuyện gì còn dang dở không, nói cho tôi biết.”
“Không có.” Đỗ Linh Vũ khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ giống như một mảnh lông vũ. “Kha Tầm, nếu có thể quen biết anh sớm hơn, tôi nhất định sẽ không chút do dự tin tưởng anh, anh là một người đáng giá để người khác tin tưởng và giao phó tính mạng.”
Kha Tầm nhìn thấy hai tay mình dần dần xuyên qua thân thể của Đỗ Linh Vũ, tựa như tuyết đọng bất lực nhìn mình hòa tan trong mùa xuân.
Đỗ Linh Vũ lại nhẹ nở nụ cười, nụ cười ấy càng khẽ càng nhẹ, chẳng khác gì bọt biển, chỉ cần hơi chạm vào một chút là sẽ lập tức tan biến: “Tôi ngửi được, tôi ngửi được rồi, là Voleur de Roses của tôi, thật là thơm biết bao —— Lúc trước tôi từng xem một bộ phim, tên là 《 Kẻ trộm tháng năm 》, ha, thời gian mi đó nha, thật chẳng khác gì một kẻ trộm.”
__________
Chú thích
(*) Tựa gốc là Tuế nguyệt thần thâu (岁月神偷), là một bộ phim diễn ra trong bối cảnh 10 năm từ 1967 – 1977, kể về một gia đình bốn người bao gồm một đôi vợ chồng giai tầng thấp và hai cậu con trai sống ở Thâm Thủy Bộ, Hong Kong sau khi trải qua trăm vị nhân sinh mới chợt hiểu được, chỉ có tháng năm đổi thay mới thật sự là một “kẻ trộm” chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.