Họa Phố

Chương 32: Nghịch lữ (32)




Trên màn sáng lại xuất hiện hình ảnh của những con cá trắng dẹt mà mọi người đã muốn quen thuộc, bộ dạng không khác gì mớ cá khô ướp muối mà ông chú béo kia tặng bọn họ.
“Dựa theo lời của chú béo thì chỉ có Hàn Dạ Lữ mới xuất hiện lũ cá trắng này, “chúng ta” bên kia đặc biệt lưu lại mấy tấm phim này có phải là vì muốn nhắc nhở mọi người đến Hàn Dạ Lữ để tìm kiếm chữ ký không nhỉ?” Vệ Đông phân tích.
Lúc này, trên màn sáng hiện ra hình ảnh 4 con cá trắng nằm trên mặt nước, bởi vì nó lật người nằm ngang nên bọn họ vẫn luôn nghĩ đây là 4 con cá đã chết.
Tấm kế tiếp là hình ảnh đặc tả của một con cá trắng, thật sự không phát hiện được chỗ nào đặc biệt từ tấm ảnh này.
Mấy tấm kế tiếp đều là ảnh chụp cá trắng, chỉ khác nhau về số lượng, hình dáng đều na ná như nhau, trong đó có một tấm lại khác biệt hẳn so với những tấm khác, con cá trên tấm này hình dạng nhìn như chiếc lá liễu, nó thẳng đơ đơ đứng ở đó, thoạt nhìn vô cùng kỳ cục mà lại quỷ dị.
“Tụi nó là cá thật sao?” Tào Hữu Ninh ngồi nghiên cứu cả buổi cũng nhìn không ra thứ này là gì.
“Nhìn trạng thái có vẻ như không phải là cá, cá làm sao cứng ngắc như thế? Hoàn toàn không có chút cảm giác linh hoạt bơi lội nào như loài cá hết, không có một chút xíu sức sống nào luôn, dù cho là cá chết cũng chẳng giống vậy.” La Bộ cũng không nhìn ra được gì, “Trừ phi tụi cá này đều bị đông cứng.”
“Nếu như loài cá này sinh trưởng ở Hàn Dạ Lữ, lẽ ra không nên sợ rét lạnh mới đúng.” Tần Tứ phân tích, “Kỳ thực nếu như nhìn kỹ sẽ thấy, đây cũng là cá, hai bên giống như có một chút nhô ra như vây cá — Phải mà hình ảnh rõ hơn một chút thì tốt biết mấy.”
Mạch Bồng: “Nếu Hàn Dạ Lữ bên ấy thật sự cực kỳ rét lạnh, vậy mà có thể chụp ảnh lại được như vậy xem như ghê gớm lắm rồi.”
“Đông Tử, mày vẽ lại mấy tấm ảnh này đi, tao nghĩ mấy tấm ảnh này có lẽ rất quan trọng.” Kha Tầm nói.
“Kha Nhi nói đúng.” Vệ Đông nhanh chóng lấy bút trong bọc đồ ra, chuẩn bị vẽ lên tập tranh kia của mình, “Đúng lúc có mấy trang phía trước vẫn còn trống, để tao vẽ lên đó.”
Vệ Đông bắt đầu vẽ lại tấm ảnh đang chiếu trên vách tường trước mắt, nhìn một chút ước chừng bố cục cùng kết cấu, sau đó bắt tay vào vẽ lại, tuy rằng chỉ dùng mấy đường nét đơn giản, nhưng lột tả gần như đại thể toàn cảnh của ảnh chụp.
Vẽ đến nét cuối cùng, Vệ Đông dừng bút lại: “Tui nghĩ mấy con cá ốm nhom kia hẳn là mặt bên hông của mấy con cá trắng dẹt ngang trước đó, tui là dựa theo hình dạng cùng kết cấu của nó mà cho ra suy đoán như vậy á —— Đúng hơn mà nói là ảnh được chụp từ phía trên lưng cá.”
Nghe Vệ Đông nói như vậy, mọi người đều cảm thấy quả thật rất giống.
“Nhưng sao tôi cứ có cảm giác mấy con cá này không phải đang ở trong nước, giống như bị nhét vào khe đá ở hang núi nào đó vậy á.” Mạch Bồng nhìn một lát cũng vẫn không hiểu rõ được, “Theo mọi người thì, bọn họ chụp mấy tấm ảnh này lúc nào?”
Nếu đám cá trắng này thật sự đến từ Hàn Dạ Lữ, vậy đám “bọn họ” ở dòng thời gian bên kia đi đến Hàn Dạ Lữ vào lúc nào?
“Mấy thứ khác tôi không dám phỏng đoán, nhưng tôi dám đoan chắc một điều, nhiệt độ bên ngoài trời ít nhất là -30 độ, với nhiệt độ ấy nước cũng sẽ bị đóng thành băng, chụp ảnh miễn cưỡng cũng còn có thể, nhưng tuyệt đối không thể tráng phim ra được,” Mạch Bồng ngữ điệu quả quyết nói “Tráng rửa phim với nhiệt độ hiện tại của Đăng Lữ cũng đã rất khó khăn rồi, nếu lạnh hơn nữa rất khó mà tráng rửa ra được.”
“Cậu thấy chất lượng các tấm phim được rửa ra này như thến ào?” Mục Dịch Nhiên hỏi.
Mạch Bồng: “Đại khái ngang ngửa với phim mà chúng ta tráng rửa hai hôm trước.”
Mục Dịch Nhiên: “Thời gian của bọn họ chỉ có 7 ngày, nếu như đám ảnh này thật là do họ chụp, như vậy hẳn là bọn họ từ Hàn Dạ Lữ đến Đăng Lữ là để tráng rửa những tấm phim kia ra. Bởi vì thời gian có hạn, trên đường bọn họ không có thời gian ghé các nghịch lữ khác.”
Chu Hạo Văn: “Vấn đề là, tại sao bọn họ lại phải đến Đăng Lữ? Ở nơi đây có thứ gì hấp dẫn bọn họ? Nếu dựa theo khoảng cách đường đi mà tính thì, đi sang Quang Minh Lữ ở bên cạnh hoặc là Huỳnh Thạch Lữ đều gần hơn tiện hơn rất nhiều.”
“Vấn đề này tôi có thể trả lời,” Người lên tiếng là Phương Phỉ, “Giữa hai nghịch lữ đối nhau có một đoạn đường hầm mà mắt thường không thể nhìn thấy, thông qua đường hầm này có thể nhanh chóng đi đến phía đối diện. Tuy rằng thực tế thì đoạn đường đến Đăng Lữ dài hơn hai tòa lữ khác, nhưng trong đường hầm này không có bất kỳ chướng ngại nào, mà trên đường đi sang hai tòa lữ kia sẽ có rất nhiều nhân tố không xác định, ngược lại sẽ tiêu tốn thời gian càng nhiều.”
“Nói vậy tức là, bọn họ lựa chọn từ Hàn Dạ Lữ đến Đăng Lữ, chỉ vì… nó nhanh?” Tần Tứ cau mày, “Chẳng lẽ chỉ để tìm một nơi có độ ấm thích hợp để tráng rửa những tấm phim đó ra thôi sao?”
“Đủ để thấy những tấm phim này quan trọng đến cỡ nào,” Thiệu Lăng nói, “Hơn nữa những tấm phim này không bị giữ lại dạng cuộn, mà là cắt hẳn ra khỏi cuộn phim, có lẽ bọn họ làm thế là vì tấm phim nào đó bị che lại mà biến mất, khiến cho toàn bộ cuộn phim cũng biến mất theo, vì để bảo đảm an toàn mới cắt ra từng tấm từng tấm như thế.”
La Bộ gãi đầu một hồi, mới lên tiếng “Ý của mọi người là nói, lúc bọn họ vào thế giới này, địa điểm xuất hiện là ở Hàn Dạ Lữ, còn chúng ta thì lại ở Đăng Lữ!? Tại sao lại như vậy?”
“Chúng ta xuất hiện ở Đăng Lữ là bởi vì… đêm thứ 7 cuối cùng của bọn họ kết thúc tại Đăng Lữ,” Thiệu Lăng trả lời, “Còn bọn họ xuất hiện ở Hàn Dạ Lữ, là bởi vì chúng ta sẽ căn cứ vào những con cá trắng cùng cuộn phim đi đến Hàn Dạ Lữ tìm manh mối… Chẳng lẽ đây là một vòng tuần hoàn vô hạn?”
“Việc này cũng chẳng phức tạp thế đâu, bản thân nó vốn là kết quả sinh ra bởi từ trường tác dụng lẫn nhau của cả hai dòng thời gian, chưa tới mức là tuần hoàn vô hạn, bởi vì cả hai dòng thời gian cộng lại với nhau đều sẽ chỉ là 7 ngày.” Mục Dịch Nhiên lên tiếng nói.
“Hình như em hiểu ra được tại sao bọn họ lại đoán ra được vai trò của mình sớm đến như vậy,” Vẻ mặt của Kha Tầm như ồ lên “Mới nãy nghĩ mãi mà đoán không ra, rốt cuộc là tại sao mà bọn họ lại nhận ra được bản thân mình đang đứng trên dòng thời gian “ảo”, rồi làm cách nào kết luận đám người chúng ta ở dòng thời gian bên này mới là “thực”?”
“Bọn họ xuất hiện đầu tiên là ở Hàn Dạ Lữ, hơn nữa ngay lập tức chụp ảnh Hàn Dạ Lữ, vì rút ngắn thời gian, bọn họ băng qua đường hầm đi đến Đăng Lữ, ở nơi đây tráng rửa cuộn phim, sau đó nghĩ đủ mọi cách lưu lại các loại đạo cụ như lời gợi ý manh mối cho chúng ta.”
“Đáp án duy nhất chỉ có một, lúc bọn họ vừa xuất hiện ở Hàn Dạ Lữ, đã lập tức phát hiện ra được chữ ký của Tất Địch!”
“Nhưng tuy rằng tìm ra được chữ ký, bọn họ lại phát giác mình không cách nào thông qua chữ ký rời khỏi thế giới này, thế nên các đại thần trong nhóm bắt đầu suy nghĩ thảo luận cho ra phán đoán… Lại thêm từ trường bên dòng thời gian gây ảnh hưởng như nhắc nhở bọn họ, cuối cùng cho ra kết luận: Dòng thời gian của bọn họ là ngược, là ảo, điều mà họ cần làm là trợ giúp cho bản thân chính mình ở dòng thời gian bên kia tìm ra sự thực… Xin lỗi xin lỗi, dung lượng não ứ đọng rồi, chỉ suy luận được tới đây thôi.”
Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm, giống như không dám tin tưởng “chó cưng” nhà mình trưởng thành đến mức kinh người như vậy: “Cực kỳ thuyết phục, nhóm người bên dòng thời gian kia vừa bước vào thế giới này, liền phát hiện mọi việc đã vào kết cục.”
“Vậy tại sao bọn họ không ở lại bên cạnh chữ ký chờ chúng ta? Đợi đến lúc chúng ta vào thế giới này cũng có thể trực tiếp phát hiện chữ ký.” La Bộ cố gắng suy nghĩ, tích cực đặt câu hỏi.
“Thời tiết ở Hàn Dạ Lữ vô cùng rét lạnh, nếu như không sử dụng thuốc đặc thù của Vu thì căn bản không sống nổi ở đó một ngày.” Giọng của Phương Phỉ vọng ra từ sau mặt nạ, thoạt nghe lạnh như băng, “Hơn nữa khi ấy bọn họ vừa mới đến, không có khả năng lập tức phân tích ra toàn bộ bí mật về dòng thời gian, về điểm giao thác thọ mệnh, mấy thứ này không thể suy ra ngay tức thì được.”
“Còn có một khả năng khác nữa, có lẽ bọn họ ở Hàn Dạ Lữ gặp phải nguy hiểm gì đó, có thể là dưới tình huống khẩn cấp phải tháo chạy đến nơi đây.” Đỗ Linh Vũ cũng nói, “Nhưng tôi thấy hiện tại việc quan trọng nhất không phải là đứng phân tích mấy việc này, mà là lập tức xuất phát đi Hàn Dạ Lữ, đó mới là việc cấp bách nhất.”
Phương Phỉ lại đưa mắt nhìn Đỗ Linh Vũ, mặt nạ màu trắng lạnh băng thoạt trông không có chút cảm xúc nào.
“Phương Phỉ, cô nhìn thấy gì đúng không? Từ trên người tôi?” Đỗ Linh Vũ cực kỳ nhạy cảm, ngay lập tức nắm được điểm khác thường này.
Phương Phỉ không quen nói dối, lập tức thẳng thắn: “Đúng thế, có lẽ là do cái chết của hai người đồng bạn gợi dậy trí nhớ của cô, tình huống hiện tại của cô có vẻ không quá ổn định, trong mắt tôi nhìn thấy, trên người cô có bóng chồng.”
“Bóng chồng?” Đỗ Linh Vũ nghe vậy sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.
“Đúng thế, giống như hiệu ứng bóng chồng trên ảnh chụp vậy, những đường nét viền ngoài cơ thể không chỉ có một, bên cạnh ước chừng năm sáu milimet gì đó còn có một cái bóng hư ảo, tuy rằng nhìn mơ hồ không rõ nhưng có thể khẳng định người nọ chính là cô.” Phương Phỉ bước gần đến Đỗ Linh Vũ, trong nháy mắt giơ lên tay phải bổ vào đỉnh đầu của đối phương “Được rồi, như vậy là hết rồi.”
Mọi người: trợn mắt há mồm…
Đỗ Linh Vũ đưa tay lau mồ hôi trán: “Ảo giác linh cảm lúc nãy hoàn toàn biến mất rồi. Phương Phỉ, tôi… sau khi tìm được chữ ký, tôi còn có thể rời khỏi đây sao?
Phương Phỉ trầm mặc một lát, rồi nói: “Nếu như có thể rời khỏi Đăng Lữ, có lẽ còn cơ hội.”
Đỗ Linh Vũ khẽ cắn môi, im lặng không lên tiếng.
“Thôi đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta tranh thủ xuất phát trước khi dập đèn đi, chỉ cần tìm ra chữ ký sớm một chút, sẽ không bị vòng luân hồi 7 ngày này trói buộc nữa.” Tào Hữu Ninh cũng không biết nên an ủi đồng bạn của mình thế nào.
“Chỉ cần còn một đường sống, tất cả chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô.” Kha Tầm hi vọng những lời này có thể tiếp thêm sức mạnh cho Đỗ Linh Vũ.
Đỗ Linh Vũ chầm chậm gật đầu, giống như được tiếp thêm một ít sức mạnh.
Mục Dịch Nhiên mắt nhìn hương dây đốt trong phòng: “Thời gian không còn nhiều, không đến một tiếng nữa là đến lúc dập đèn, mọi người mau chóng tranh thủ thời gian thu dọn hành lý. Phương Phỉ, nếu chúng ta băng qua đường hầm kia đi đến Hàn Dạ Lữ, cần phải chuẩn bị những gì?”
Phương Phỉ: “Một con linh khuyển cùng với thuốc Vu chống rét, và đôi mắt của một vị Vu có thể nhìn thấy đường hầm kia.”
“Chẳng trách ông chú béo phệ kia cứ dụ dỗ đòi kết nhóm với chúng ta, bọn họ không những muốn ké linh khuyển, còn muốn để Phương Phỉ giúp bọn họ tìm ra đường đi.” La Bộ vừa thu dọn mấy cái bánh khô nhét vào bọc đồ vừa lải nhải nói.
“Thuốc Vu chống rét có khó tìm không?” Mục Dịch Nhiên nói.
“Tôi có thể chế tạo ngay bây giờ, cần dùng lò thuốc cùng mấy thứ dược liệu.” Phương Phỉ vừa nói xong lời này, đã thấy Tần Tứ lấy lò thuốc ra chuẩn bị sẵn sàng.
Tần Tứ: “Tôi giúp cô chuẩn bị dược liệu, trong hành lý của chúng ta dược liệu khá đầy đủ, nếu có thiếu cái nào chúng ta lập tức xuống dưới mua là được.”
Phương Phỉ nhanh chóng đọc ra tên của một loạt dược liệu, hình như từ sau khi đeo mặt nạ vào cô liền tự động biết được rất nhiều tri thức về Vu.
Cũng may là mấy thứ dược liệu kia bọn họ đều có sẵn, Tần Tứ chuẩn bị rất nhanh.
La Bộ có hơi lo lắng hỏi: “Tuy nói Tâm Xuân là linh khuyển, nhưng mà nhìn nó… nhỏ xíu như vậy, làm sao mang theo cả đám người chúng ta được, chẳng lẽ bắt nó kéo xe sao…”
“Không cần xe kéo, Tâm Xuân là đủ rồi.” Phương Phỉ vô cùng tin tưởng nói.
Tâm Xuân tựa hồ cũng cực kỳ tin tưởng, thậm chí giống như rất phấn khởi, nó đứng thẳng bốn chân, hai mắt tràn ngập tinh thần, cả người đều hưng phấn.
“Tui vẽ xong rồi,” Vệ Đông bên này cũng dừng bút vẽ, ngữ khí cảm khái vô hạn: “Mọi người không biết chứ, vẽ xong mấy tấm này rồi cũng vừa vặn lấp hết mấy tờ còn trống trong tập tranh của tui, chẳng có nhẽ mấy trang trống đó vốn dĩ chính là để vẽ mấy hình ảnh này? Thực sự khó tin vãi luôn.”
“Cho dù không phải là mấy bức vẽ kia, thì cũng là tin tức quan trọng nào đó về Hàn Dạ Lữ, hoặc là có liên quan đến chữ ký.” Thiệu Lăng nói, “À đúng rồi Phương Phỉ, lối từ Đăng Lữ vào đường hầm kia đại khái nằm ở chỗ nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.