Họa Phố

Chương 17: Hòa hợp (17)




Tần Tứ nóng đến cả người đều hư thoát, thế giới hắn đang đứng càng lúc càng nóng bỏng, mật độ không khí bởi vì nhiệt độ mà xảy ra biến hóa, làm cho cảnh tượng đập vào mắt giống như bị uốn éo biến hình, tựa như cả không khí cũng sắp sửa thiêu đốt.
Tần Tứ nhìn biển lửa cạnh bờ vực, trong ánh lửa hắn loáng thoáng như thấy được một bóng người khổng lồ, tùy theo không khí trong biển lửa biến hóa mà bị vặn vẹo đến biến dạng, thậm chí có một lần thắt lưng cũng đứt đoạn.
Chu Hạo Văn gấp gáp trở về, trong tay cầm một cái hộp “Lão Tần, bên kia cũng đã dấy lên ánh lửa, chúng ta hết đường để đi rồi.”
Tần Tứ thôi không nhìn nữa, càng cảm giác lúc nãy có lẽ mình vừa sinh ra một ảo giác vô lý mà đáng sợ nào đó.
Tần Tứ chuyển mắt nhìn về phía Chu Hạo Văn, giọng nói bởi vì khô khát mà có chút khào khào khó nghe “Tôi chỉ tìm được mấy cái vỏ ốc xà cừ cùng vỏ trai bị cháy xém, còn có một ít cá biển cùng mấy con sinh vật biển gì đó không rõ tên, đều bị nướng thành cá khô, tạm thời có thể xem như thức ăn cho chúng ta. Hạo Văn Nhi, cái hộp cậu cầm trên tay là gì thế?”
Chu Hạo Văn cầm lấy hộp đặt xuống ở chỗ mặt đất khô ráo chỉ hơi nóng một chút “Cầm trên tay thấy nhẹ hẫng, lúc ấy tôi không có mở ra xem, tính mang trở về cùng nhau xem.”
Tần Tứ cười khổ một tiếng “Cậu hi vọng thứ này giống đèn thần của Aladdin à, mở nó ra sẽ xuất hiện một con yêu tinh ma quái nào đó như làn khói, giúp chúng ta thực hiện điều ước thoát khỏi cái bể khổ này.”
Dù đang giữa không khí nóng đến thiêu cháy như vậy, mà gương mặt của Chu Hạo Văn vẫn chả có tí cảm xúc nào “Tôi chỉ sợ nó là cái hộp rỗng.”
Vì thế, hai người đặt cái hộp chạm trổ những hoa văn cổ xưa đặt ở khoảng đất chính giữa bọn họ, do Chu Hạo Văn phụ trách mở nắp hộp, tư thế của hắn thoạt nhìn giống như đang nhấc lên cái mai cua mà bản thân không thích ăn cho lắm.
Hộp quả nhiên trống rỗng.
Cơ mà ‘rỗng’ này chỉ là để mô tả không gian chứa đựng vật có hình thể thôi, chứ còn nếu tính toán bằng ‘decibel’ thì cái hộp kia ngược lại khá là ‘đầy’.
Nắp hộp vừa được mở ra, hai người lập tức nghe được âm thanh từ bên trong phát ra, ấy quả thật là loại âm thanh như muốn bao phủ toàn bộ thế giới.
Là âm thanh của biển rộng, sóng xô mãnh liệt vút thẳng lên trời cao.
Tần Tứ đóng nắp hộp lại, thanh âm lập tức im bặt, giống như vừa có ai đó bấm nút dừng video.
Chu Hạo Văn thử mở nắp hộp ra một lần nữa.
Tiếng sóng ngập trời lại một lần nữa ồ đến, đóng lại, âm thanh biến mất.
“Không ngờ vất vả nhặt mót mang về lại là một cái hộp nhạc.” Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh lạnh nói.
“Hơ…” Tần Tứ phát giác cách nói này của Chu Hạo Văn quả thực không có chỗ nào để chê, “Cái hộp nhạc này thật ra… cũng giống như mấy cái vỏ sò cùng cá biển mà tôi nhặt được, đều là mấy thứ đến từ biển, tôi nghĩ chúng ta hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ tìm ra được mấy thứ này, toàn bộ những thứ này chắc chắc có liên quan đến biển.”
Chu Hạo Văn “Là muốn xác minh chúng ta đang ở trong tình cảnh ‘Nước sôi lửa bỏng’ à.”
“Tích ——”
Một tiếng báo giờ bỗng chốc vang lên cực kỳ rõ ràng giữa thế giới nóng bức đến chịu không nổi này, giống như đang giữa đêm hè nóng như đổ lửa mà bỗng dưng cúp điện, trước lúc điều hòa ‘hấp hối lâm chung’ chỉ kịp phát ra một tiếng “Tích——” đầy bi thương.
Hai người họ giống như đã quá quen thuộc với cái âm thanh này, chẳng cần nhìn di động cũng biết “Hai tiếng trôi qua rồi.”
Chu Hạo Văn “Vẫn không có gì tiến triển.”
Bảo không sốt ruột chắc là xạo rồi, cơ mà hai vị này vẫn đang cố hết sức bảo trì bình tĩnh.
Tần Tứ đưa mắt hướng về phía lúc nãy mình vẫn nhìn chằm chằm, một bờ vực với vách núi dốc đứng, đi một chút về phía trước chính là biển lửa vô tận, làm người ta sợ hãi chùn bước.
Trước đó hai người là bởi vì đến nơi đây mới phải buộc dừng bước lại, sẵn tiện chia nhau ra làm hai đường tiến hành thăm dò, cuối cùng Tần Tứ tìm ra được một ít hải sản, còn Chu Hạo Văn thì mót về được một cái hộp nhạc.
“Hạo Văn Nhi, mới nãy tôi thấy ở bên kia có một… một người.” Tần Tứ cảm giác lời mô tả này của mình không quá rõ ràng, liền dùng ngón tay chỉ về phía vách núi phía trước “Một bóng người hay sao đấy, người nọ đầu trọc, thân hình rất cường tráng.”
“Ý anh là nói, ở bên kia biển lửa, ở trong lửa, có người?” Chu Hạo Văn hỏi rất thật lòng, hoàn toàn không hề nghi ngờ Tần Tứ là vì nóng đến hoa mắt.
“Đúng thế, ở giữa biển lửa, bảo là một người cũng không đúng lắm, giống một cái hình phóng to thì đúng hơn, cho nên tôi mới có thể nhìn thấy rõ như vậy.” Hai mắt của Tần Tứ vẫn đang nhìn chằm chằm bên kia, lông mày cũng dần cau lại “Xuất hiện nữa, người nọ lại xuất hiện!”
Chu Hạo Văn cũng đang nhìn về phía bên kia, nhất thời im lặng không lên tiếng.
“Hạo Văn Nhi, cậu có nhìn thấy không?”
Chu Hạo Văn chăm chú nhìn một lát “Anh thấy là bóng lưng của một người à?”
“Đúng vậy, đang quay lưng về phía chúng ta, đầu trọc, trên người mặc một cái áo bào, giống như đang vẫy tay…” Tần Tứ cố gắng nhìn “Tay hắn… giống tay rồi lại không giống tay..”
“Là cái tay cụt.” Chu Hạo Văn tiếp lời.
“Cậu cũng thấy được!?” Tần Tứ lúc này mới giật mình hiểu ra, tay của người nọ vì sao lại kỳ lạ như vậy, là bởi vì thiếu mất một đoạn.
Chu Hạo Văn “Anh xác định anh nhìn đến là bóng lưng của hắn sao?”
“Là một bóng lưng, càng lúc càng rõ hơn, tôi thấy được cái gáy của hắn rồi.”
Chu Hạo Văn cau mày “Tôi thì lại thấy được mặt hắn.”
“Ể?” Tần Tứ cảm giác mình thật sự bị mấy lời này của Chu Hạo Văn dọa đến nhảy dựng, nói thật chứ bóng lưng của cái gã ấy nhìn thôi đã thấy quái dị chết rồi, Chu Hạo Văn nhìn thấy được mặt hắn lại đáng sợ tới đâu nữa.
Chu Hạo Văn nhìn chằm chằm cái thứ trong biển lửa, nhìn thấy được ánh mắt như đang khát vọng của đối phương “Tôi nghĩ cái mặt trước mà tôi đang thấy này cùng với cái ót sau mà anh thấy là cùng một người, không, đó cũng không phải người, chỉ là giống người mà thôi.”
“Vậy đó là cái gì?” Tần Tứ cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng kỳ quái, tại sao hai người bọn họ nhìn đến lại một trước một sau? Rõ ràng hắn cùng Hạo Văn đều đứng từ một phía nhìn xuống mà…
“Là một con khỉ,” Chu Hạo Văn tự cảm giác cách nói này của mình không đúng cho lắm “Là một con vượn khổng lồ, một con vượn đang tắm trong lửa, đầu trọc, không có tay, nhưng nó giống như muốn nói gì đó với chúng ta, thậm chí giống như là… đang hết sức hèn mọn cầu xin chúng ta gì đó.”
Tần Tứ vẫn nghĩ không ra tại sao hai người họ lại cùng lúc nhìn thấy được mặt trước và mặt sau của một con khỉ, cơ mà điều này rõ ràng không thể lập tức giải đáp được, hiện tại chỉ có thể cố gắng tìm ra đầu mối “Về cái vụ khỉ tắm trong lửa này, có liên quan gì đến các phong tục Tết sao ta? Trong trí nhớ của tôi hình như chỉ có những năm khỉ, người ta mới vẽ con khỉ lên tranh Tết.”
Chu Hạo Văn hai mắt vẫn nhìn con vượn lớn trong lửa, bên tai nghe Tần Tứ nói, thật sự rất bội phục vị đồng bạn tỉnh táo minh mẫn mọi lúc mọi nơi này “Lão Tần anh được đấy, lúc này vẫn còn nhớ tới vụ tranh Tết.”
“Thì chúng ta đang vào tranh Tết còn gì? Cần tìm cũng là một tấm tàn phiến mộc bản đó thôi.” Với Tần Tứ mà nói thì mấy ý nghĩ này là điều tất nhiên phải nghĩ đến, chả có gì lạ cả.
Chu Hạo Văn cũng bắt đầu tìm mối liên hệ giữa con khỉ tắm lửa cùng các phong tục Tết “Tôi nghe bảo có nhiều nơi thờ phụng Tôn Ngộ Không, con này hình như không phải Tôn Ngộ Không nhỉ… không giống lắm…”
“Cũng có khả năng, con khỉ này trọc đầu mà, Tôn Ngộ Không chẳng phải cũng là hòa thượng sao.” Tần Tứ nói.
“Hồi trước tôi có chơi một cái game trên máy tính, có liên quan đến hai mươi tám tinh tú, bên trong đó hình như có một tinh tú tên là Tuy Hỏa Hầu, chắc là có liên quan đến con khỉ hay là lửa gì gì đấy.” Chu Hạo Văn chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ, lại có thể nhớ kỹ một nhân vật hoàn toàn chẳng có gì đặc sắc trong một cái game chơi tận đời nào rồi như vậy, chắc có lẽ là do ba chữ kia làm cho hắn nhớ đến con khỉ paul frank cũng nên.
“Cậu nhắc tôi mới nhớ, năm đó tôi nhớ lúc học châm cứu, có nghe một vị bác sĩ trung y nhắc đến huyệt vị trên người cơ thể có liên quan đến hai mươi tám tinh tú trên trời, bên trong đúng là có một cái Tuy Hỏa Hầu.” Tần Tứ cũng sực nhớ ra.
“Ủa, anh học tây y mà?” Chu Hạo Văn hỏi xong mới thấy mình hơi lạc đề.
“Học nhiều để biết thêm một chút cũng đâu có gì xấu,” Tần Tứ cũng lạc đề theo Chu Hạo Văn một câu, nhưng lập tức lại trở về với hiện thực, bóng lưng của con khỉ to bự đứng giữa biển lửa kia vẫn sừng sững ở đó, vẫy vẫy cái tay cụt của nó, giống như đang kêu gọi bọn họ đến đây.
“Cảm giác nó giống như rất sốt ruột,” Chu Hạo Văn cũng nhìn chằm chằm con khỉ kia “Thiếu điều muốn quỳ xuống lạy chúng ta rồi, cũng không biết nó đang van xin thứ gì của chúng ta.”
Hiện tại thứ bọn họ sở hữu, ngoại trừ mấy con cá biển cùng vỏ sò vỏ trai, cũng chỉ có mỗi cái hộp phát ra tiếng sóng biển này.
“Hay là nó đòi cái hộp này?” Tần Tứ cầm cái hộp giơ lên cho con khỉ xem.
Con khỉ có hơi kích động, quơ tay càng nhiệt tình hơn.
Chu Hạo Văn nói “Tôi nghĩ đây có lẽ không phải thứ nó muốn, mới nãy nó vẫn luôn cố gắng van xin nài nỉ, nếu như đúng là thứ nó muốn, hẳn là sẽ bình tĩnh lại chứ không phải trở nên lo lắng rối bời như vậy.”
“Được rồi, chúng ta lại thử thứ khác vậy.” Tần Tứ lại cầm một con cá biển giơ lên, lần này con khỉ bên dưới không nhúc nhích.
“Con cá này vô dụng đối với chúng ta, hơn nữa cũng còn cả đống, cứ ném thử cho nó xem sao.” Chu Hạo Văn đề nghị.
Thế là, chú cá biển đã bị nóng đến quắn quéo lại thành cá khô bị Tần Tứ ném vào biển lửa, rõ ràng mắt nhìn thấy khoảng cách rất xa, ấy vậy mà lại ném được đến chỗ con khỉ.
“Nó ăn cá rồi.” Chu Hạo Văn nhìn bộ dáng ngấu nghiến ăn cá khô của con khỉ lửa “Đổi thứ khác ném cho nó xem.”
Cứ thế, Tần Tứ lựa ra mấy món hải sản khô quắt hắn nhặt được dọc đường đi lúc nãy, từng món từng món ném xuống, cơ hồ đều là vào bụng con khỉ lửa kia.
Đến khi Tần Tứ cầm lên món cuối cùng thì, Chu Hạo Văn đột nhiên ngắt ngang động tác muốn ném đi của hắn “Đây là cái gì vậy? Giống bạch tuộc mà cũng không giống lắm, giống vỏ sò rồi cũng không hẳn, xấu dữ thần.”
“Trùng hợp là tôi biết được thứ này, bởi vì nó có thể làm thuốc.” Tần Tứ nói “Thời cổ nó được gọi là chân rùa, tên khoa học là Capitulum mitella, hình như thuộc loại động vật chân đốt thì phải, bởi vì thứ này rất khó khai thác, cho nên sản lượng không cao.”
Chu Hạo Văn bên tai nghe thấy lời Tần Tứ giải thích, ánh mắt lại bị con khỉ lửa hấp dẫn, bởi vì chiều cao của nó đột ngột bị lùn đi một khúc, mà nhìn kỹ lại thấy là nó đang quỳ xuống.
“Hóa ra cái giống chân rùa này mới là thứ nó cần.” Chu Hạo Văn nói xong, cầm lấy một con chân rùa hình dạng hơi bị kinh ném xuống cho con khỉ lửa bên dưới.
Khỉ lửa lập tức vươn hai tay đón lấy, nhưng nó không đứng dậy mà vẫn tiếp tục quỳ dưới đất.
Rồi sau đó, Chu Hạo Văn lại tiếp tục ném cho nó bốn con chân rùa, cuối cùng khỉ lửa mới đứng lên, vươn hai tay ra, trong tay áo đột ngột mọc ra bàn tay.
Đám chân rùa khiến cho khỉ lửa mọc ra hai bàn tay.
“Quần áo con khỉ này mặc, cùng với thần thái của nó, thoạt nhìn rất giống một hòa thượng.” Chu Hạo Văn nói.
“Có truyền thuyết nào đề cập tới khỉ hòa thượng ở trong biển lửa không nhỉ?” Tần Tứ phát giác bản thân chỉ biết mỗi Tôn Ngộ Không ở Hỏa Diệm Sơn…
“Hòa thượng khỉ này thích ăn hải sản như vậy, chắc chắn không phải sinh ra từ lửa, mà bảo đảm cũng không phải là hòa thượng ăn chay, nếu mớ chân rùa ấy có thể giúp hắn mọc ra hai bàn tay, thậm chí là hai chân, chứng tỏ con khỉ này có quan hệ gì đó sâu xa với rùa biển.” Chu Hạo Văn phân tích.
“Khỉ sinh ra từ nước?” Tần Tứ lặp lại lời này “Chẳng lẽ là vượn nước?”
“Đó là cái giống gì?”
“Hồi lúc tôi còn học đại học, có từng xem qua một bài luận văn về di truyền học, trong đó có trích dẫn lại quan điểm của một nhà khoa học, nói rằng nguồn gốc của con người bắt đầu từ vượn nước, theo thời gian trôi qua, nó dần dần chia làm hai nhánh, một nhánh lên bờ chậm rãi tiến hóa thành vượn người, mà một nhánh khác vẫn ở lại trong nước, cũng chẳng rõ là phát triển thành cái gì, đại khái chắc vẫn là vượn nước gì đấy…” Tần Tứ cố gắng nhớ lại nội dung của bài luận văn kia “Tôi còn nhớ khi ấy đám chúng tôi đều cảm thấy rất hứng thú với cách nói này, có một anh bạn học bảo, loài vượn nước này thật ra là có dấu tích tồn tại để lần theo, thời xưa cũng từng có ghi chép lại, hình như tên là Hải hòa thượng.”
Lúc này, con khỉ to lớn trong lửa bắt đầu nhảy nhót, giống như vô cùng kích động, rồi lại rất gấp gáp, liên tục vẫy vẫy tay ý bảo hai người đến đây.
“Động tác của nó hình như là muốn… chúng ta nhảy xuống vực, đi vào biển lửa.” Chu Hạo Văn cảm thấy đề nghị của con khỉ này thật sự rất nhảm nhí.
_________________________
Chú thích
(*) Hải hòa thượng (海和尚) là một loại hải quái trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc, dân gian cho rằng ra biển bắt cá mà gặp “Hải hòa thượng” là điềm xấu, phải đốt nhang tiễn nó đi, nếu không sẽ lật thuyền. Có nhiều cách nói về ngoại hình của hải hòa thượng, có bảo giống nửa cá nửa tôm (Quỷ thổi đèn nói), có bảo giống đầu khỉ cùng thân người, hình thể như đứa bé sáu bảy tuổi (mấy ông đánh cá già nói), hoặc có nói như bạch tuộc.
Truyền thuyết Đan Mạch cũng có hải hòa thượng, tức sea monk, hay monkfish (WIKI). Nhật Bản có hải tòa đầu cùng hải phường chủ cũng là hải hòa thượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.