“Mày nói vậy là có ý gì!?” Lưu Vũ Phi bổ nhào tới, giơ nắm đấm lên.
Kha Tầm người cao tay lại dài, không đợi nắm tay của Lưu Vũ Phi quơ đến trước mặt đã vươn tay chắn trước mặt hắn, năm ngón xòe ra túm lấy đầu Lưu Vũ Phi, tùy ý đẩy hắn qua một bên, khiến hắn cả người loạng choạng suýt té nhào.
“Đông Tử, tới mày.” Kha Tầm nói.
“Lời tui muốn nói cũng giống Kha Nhi,” Vệ Đông nói “Tui chỉ là một người bình thường, không có ưu điểm cũng không tinh thông cái gì, điều duy nhất tui có thể cam đoan là không cắn bậy người khác.”
“Đông Tử còn là dân designer,” Kha Tầm bổ sung giúp đối phương “Chuyên ngành là mỹ thuật, có cái nhìn chuyên nghiệp cùng góc độ độc đáo với tác phẩm mỹ thuật, nghiên cứu thế giới trong tranh gì gì đó, có thể xem như là đúng chuyên ngành của nó.”
Vệ Đông nghĩ, đúng chuyên ngành cái con khỉ á…
Bác sĩ liếc nhìn ông chủ bán bánh rán đứng cạnh “Còn ông, có gì muốn nói không?”
Ông chủ trợn to đôi mắt tràn đầy tơ máu hô lên “Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết, van xin các người làm ơn đừng chọn tôi, tôi không muốn chết.. không muốn chết…”
Thấy đối phương lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy lời như vậy, bác sĩ cũng không hỏi nữa, cuối cùng quay sang Mục Dịch Nhiên “Đến phiên anh.”
Mục Dịch Nhiên chỉ nói một câu “Tôi có manh mối.”
“…”
Chỉ có bốn chữ, đơn giản ngắn gọn, rõ ràng trực tiếp.
Nếu như lời của Kha Tầm nhát trí mạng là đối riêng một với cá nhân, thì lời này của Mục Dịch Nhiên cũng là một nhát trí mạng, nốc-ao toàn bộ những người ở đây.
Hắn có manh mối.
Chết ai cũng không thể chết hắn.
Chính là đơn giản như vậy.
Bác sĩ hơi cụp mắt nhìn xuống, nói “Được rồi, mọi người đều nói xong, bây giờ chúng ta… đầu phiếu đi, thời gian không còn nhiều lắm.”
Vẻ mặt của mỗi người đều trở nên trầm trọng mà phức tạp.
Cảm giác không khác gì biến thành một tên đao phủ.
Nhưng mà, cảm giác tử vong có lẽ càng khó chịu hơn….
“Tôi đi mượn giấy bút.” Bác sĩ đứng dậy đi tìm ông lão, lúc trở về trên tay cầm một tờ giấy vàng cùng mấy cây bút chì.
Chia đều tờ giấy thành tám phần bằng nhau đưa cho mỗi người, lại nói “Mọi người báo tên của mình ra đi, nếu không muốn nói ra thì dùng tên gì đó thay thế cũng được.
“Kha Tầm,” Kha Tầm là người đầu tiên mở miệng “Kha trong kha cơ (*), Tầm của tìm kiếm.”
“Vệ Đông,” Vệ Đông tiếp nối “Vệ của Vệ Thanh, Thanh của màu xanh.”
Mọi người “…”
Vệ Đông giật mình “Ấy nhầm… Đông của đông tây.”
Kha Tầm nhìn bạn mình, biết hắn vẫn còn khẩn trương.
Mục Dịch Nhiên nói “Mục Dịch Nhiên, Mục của mục dã, Dịch trong sướng dịch, Nhiên của du nhiên.”
Tiếp theo đó là người bố độc thân cùng ông chủ công ty tư nhân nói ra tên mình, một người tên Mã Chấn Hoa, một người tên Trương Mậu Lâm.
Ông chủ bán bánh rán không chịu nói tên, trong miệng vẫn lẩm bẩm cầu xin “Đừng chọn tôi, làm ơn, tôi van các người đừng chọn tôi…”
“Tạm thời gọi ổng là A đi.” Bác sĩ thở dài, nhìn Lưu Vũ Phi.
“Nhìn tao làm gì! Kẻ chết dù sao cũng không phải tao! Tụi mày viết tên kẻ khác vào, mấy đứa ăn bám ngồi không, vô dụng không có tí gì góp công với đất nước, chết cũng không đáng tiếc!” Lưu Vũ Phi lại gào lên.
“Đặt tên cho nó là SB đi.” Kha Tầm than thở.
Vệ Đông “Chuẩn.”
Bác sĩ là người cuối cùng báo tên “Tôi họ Tần, Tần Tứ. Tần của Tần Thủy Hoàng, tứ trong tứ dư.”
Trong phòng một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Tám cái tên, tám sinh mệnh, hiện tại đã hiện ra rành rành trước mắt mọi người, không có lối thoát, không có đường lui…
Ông chủ doanh nghiệp Trương Mậu Lâm lấy điện thoại di động nhìn một cái, vẻ mặt hoảng hốt nhìn mọi người “Kém năm phút nữa đúng chín giờ rồi… Nhất, nhất định phải đầu phiếu…”
Biểu tình của mọi người nháy mắt biến đổi.
Tên cũng đã lên dây, không còn thời gian để do dự nữa rồi.
Bác sĩ vẻ mặt bình tĩnh, khẽ cụp mi mắt “Viết đi, nên tới chung quy sẽ tới.”
Năm phút ngắn ngủi mà lại dài lâu, ngoại trừ Kha Tầm cùng Vệ Đông đã báo bỏ quyền từ trước, những người còn lại đều lục tục cầm bút lên.
Trong quá trình viết tên, có người vẻ mặt điềm nhiên, có người rối rắm thay đổi liên tục, có người hung ác âm ngoan, có người nức nở khóc lóc.
Ngay lúc kim đồng hồ đi đến kém một phút chín giờ, mọi người đồng loạt úp ngược tờ giấy ghi tên lên bàn, đẩy về phía chính giữa.
Dù cho không công bố kết quả, thế giới trong tranh cũng sẽ tự động biết người được nhiều phiếu nhất là ai.
Mọi người lẳng lặng ngồi, nhìn chăm chăm mấy tờ giấy, chờ đợi giờ phút tuyên án tiến đến.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, người bố độc thân Mã Chấn Hoa cùng ông chủ công ty Trương Mậu Lâm không kềm được sợ hãi, gia nhập đội ngũ gào khóc cùng ông chủ bán bánh rán.
Chỉ có bác sĩ cùng Mục Dịch Nhiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Vệ Đông tầm mắt mơ hồ nhìn chăm chăm góc bàn xuất thần, Kha Tầm khép hờ mi mắt, cả người bất động dựa lưng vào ghế.
Lưu Vũ Phi cả người run lẩy bẩy, hai tay xiết chặt, mồ hôi trên trán toát ra liên hồi.
Cho đến lúc thời gian đếm ngược không rõ là giây thứ bao nhiêu, sợi thần kinh trong đầu hắn rốt cuộc đứt đoạn, cả người đứng phắt dậy, gào to như xé rách tâm can “Tao không muốn chết… tao muốn trở về—— là giả, hết thảy mọi chuyện đều là giả—— là mơ.. tao chỉ đang nằm mơ, nằm mơ thấy ác mộng mà thôi—— làm ơn để tao tỉnh lại.. tao không muốn ngủ nữa— để tao tỉnh lại”
Hắn giống như nổi điên, tông cửa chạy xộc ra ngoài, giống như muốn lao khỏi gông cùm của thế giới quỷ dị này. Mọi người vội vàng đứng dậy đuổi theo, lại chỉ nhìn thấy Lưu Vũ Phi cả người lảo đảo bổ nhào vào hàng rào trong sân.
Những thanh hàng rào bằng trúc so le không đồng từ eo đâm thẳng vào thân thể Lưu Vũ Phi, dính theo máu cùng thịt nát xuyên ra ngoài.
Lưu Vũ Phi phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người dính vào hàng rào liều mạng giãy dụa tứ chi.
Giống như một con châu chấu bị xiên trúc đâm xuyên bụng.
Máu tươi ùng ục từ hàng rào trào xuống, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Vũ Phi cũng dần dần yếu đi, tay chân hắn chậm rãi bất động.
…mãi cho đến khi mất hết sinh khí đứng yên tại chỗ, giống như một miếng thịt hong khô quắt quéo dính trên hàng rào…
Mã Chấn Hoa cùng Trương Mậu Lâm hai chân như nhũn ra té ngửa xuống đất, ôm đầu khóc rống, không rõ là do nhìn thấy Lưu Vũ Phi chết mà bị dọa, hay là đối với bản thân vừa từ bờ vực tử vong trở về mà cảm thấy may mắn.
Ông chủ bán bánh rán sợ đến mức lại một lần nữa tiểu tiện ra quần.
Bác sĩ nhìn thi thể của Lưu Vũ Phi, vẻ mặt phức tạp lắc đầu, đang muốn nói cái gì đó để giảm bớt không khí áp lực trầm trọng đến nghẹn thở này, lại thấy Mục Dịch Nhiên bỗng chốc bước về phía thi thể Lưu Vũ Phi, bất giác hô lên “Cứu không được, hắn chết rồi.”
Mục Dịch Nhiên không để ý đến hắn, bước đến cạnh thi thể Lưu Vũ Phi, đang tính khom người quan sát kỹ hơn thì đột nhiên nghe được từ sau lưng vang lên giọng nói “Nghiên cứu tử trạng của hắn à?”
Mục Dịch Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy Kha Tầm không biết từ lúc nào đến cạnh, đang dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn mình.
Những người khác không theo cùng, Mục Dịch Nhiên quay lại với việc kiểm tra thi thể Lưu Vũ Phi, thấy được dưới thân hắn là một loạt mũi nhọn hàng rào bằng tre, bên trên dính đầy máu tươi, hàng rào xỏ xuyên qua phần eo Lưu Vũ Phi, giống như muốn cắt lìa thân thể hắn ra làm hai đoạn.
“Chém eo.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nói ra hai chữ nghe cực kỳ tàn nhẫn.
Kha Tầm lại phát hiện trong giọng nói của đối phương ngoại trừ lạnh lùng, giống như cũng mang theo vài phần sáng tỏ.
***
Lúc trở lại trong nhà, lão già đã dọn xong điểm tâm lên bàn, giống như hoàn toàn không biết chuyện vừa mới xảy ra, vẫn dùng vẻ mặt âm trầm như người chết lặp lại lời giống hệt buổi sáng hôm qua “Mọi người tối qua vất vả rồi, đến ăn sáng đi. Ban ngày không có việc gì cần làm, mọi người có thể nghỉ ngơi, trời tối trở lại chỗ này để phân chia công việc tối nay.”
Nói xong lập tức xoay người đi vào buồng trong.
Mã Chấn Hoa và Trương Mậu Lâm vẫn ngồi bệt trên đất khóc nức nở, ông chủ bán bánh rán cả người nhũn ra ngồi thừ trên ghế, không khống chế được tiểu tiện ra đầy đất. Bác sĩ đứng dựa vào khung cửa như đang suy nghĩ, Vệ Đông tránh ở một góc khuất nhìn không tới thi thể ngoài sân.
Mục Dịch Nhiên ngồi vào bàn, vừa mới đưa tay, đã thấy Kha Tầm vô cùng “hiếu thảo” đưa cho mình một cái bánh ngô, bản thân trong tay cũng cầm một cái, còn gọi Vệ Đông “Tới ăn cơm đi.”
“Cái đậu, mày còn tâm trạng ăn uống á?” Vệ Đông vô cùng khiếp sợ.
“Càng là những lúc thế này càng phải ăn nhiều một chút.” Kha Tầm chỉ vào ghế trống ý bảo hắn đến ngồi “Mày không nghe lão già kia nói sao, tối nay lại có chuyện làm, tối qua không chết là do may mắn thôi, tối nay có qua được hay không còn chưa biết. Cho dù chúng ta một lần nữa may mắn toàn bộ đều sống sót, tới sáng mai chẳng lẽ lại đầu phiếu lần nữa? Mau lại đây ăn đi! Ăn no rồi mới có sức lực tìm kiếm chữ ký thoát khỏi chỗ này.”
Vệ Đông cảm thấy có lý, liền gượng người đứng dậy đến ngồi xuống, cũng ép mình phải nuốt bánh ngô và cháo vào bụng.
Bác sĩ nghe xong mấy lời của Kha Tầm cũng bước đến ngồi xuống, im lặng ăn cho thật no rồi mới đặt chén đũa xuống bàn, ngước mắt nhìn Mục Dịch Nhiên “Tiểu Mục, bây giờ có thể nói ra manh mối anh tìm được cho mọi người cùng nghe được chứ?”
Mã Chấn Hoa và Trương Mậu Lâm nghe như vậy, vội vàng giãy dụa đứng dậy, đến cạnh bàn ngồi xuống, hai mắt chăm chú nhìn Mục Dịch Nhiên.
Kha Tầm cảm thấy nếu Mục Dịch Nhiên không xì ra thứ gì đó có giá trị, hai người kia rất có thể sẽ nuốt sống hắn.
Mục Dịch Nhiên cũng không tính giấu diếm, hắn cúi đầu, cởi miếng vải có viết chữ “Ương” quấn bên hông ra, cầm nó để lên bàn.
“Thứ định ra quy tắc cùng phương thức tử vong của chúng ta, chính là mảnh vải này.”
Bác sĩ có chút ngạc nhiên “Tuy tôi cũng biết là mảnh vải này không bình thường, phân chia chúng ta thành các tổ hai người cũng là căn cứ vào nó, nhưng anh bảo… nó là thứ quyết định phương thức tử vong của chúng ta? Việc này giải thích thế nào?”
Mục Dịch Nhiên chỉ vào chữ viết trên mảnh vải “Ba người chết ở linh đường trong đêm đầu tiên, chữ trên mảnh vải của họ là ‘Dân’, ba người họ sau khi chết bị móc mắt. Hai người chết ở bãi tha ma, chữ trên mảnh vải là ‘Thả’, sau khi chết bị phân thây chia đều thành những khối thịt bằng nhau, sau đó bị quạ đen chia nhau ăn. Lúc nãy Lưu Vũ Phi chết đi, chữ trên mảnh vải là ‘Cô’, phương thức tử vong gần giống như chém eo.”
Bác sĩ có chút nghi hoặc, khẽ lắc đầu “Tôi không nhìn ra phương thức tử vong của bọn họ có liên hệ gì với những chữ này.”
Mục Dịch Nhiên nói “Trước đó anh có từng nói, tổ tiên của thôn dân nơi này từng là Tông Chúc. Mà tôi cũng từng đề cập qua, thời Xuân Thu Chiến Quốc cực kỳ thịnh hành chú trớ (nguyền rủa), nổi danh nhất có thể kể đến Trớ Sở Văn.”
“Trớ Sở Văn được khắc lên đá bằng chữ viết thời Tần Quốc, thuộc loại tiểu triện, loại chữ viết này tiền thân là kim văn, mà kim văn, lại kế thừa từ giáp cốt văn.”
“Những thứ thuộc về thời thượng cổ, bất kể là chữ viết hay khí cụ, đều mang trên mình sắc thái quỷ thần vô cùng nồng đậm. Người xưa cũng tôn trọng và kính sợ chữ viết hơn người thời nay nhiều lắm. Bởi thế, bất kể là thần lực hay chú trớ lực, đều được ký thác vào chữ viết.”
“Chữ dân trong nhân dân, phần lớn mọi người chỉ biết được ý nghĩa của nó hiện tại, nghĩa là chỉ dân cư, hoặc dân chúng, nhưng ở thưở sơ khai mới được tạo ra ban đầu, chữ ‘Dân’ này mang ý nghĩa vốn có đáng sợ hơn nhiều lắm.”
“Dân trong giáp cốt văn, hình dạng của nó là từ một con mắt có đồng tử, bên dưới có một hình thập tự với một đầu nhọn tạo thành, ý nghĩa ban đầu của nó chính là tay cầm vật nhọn đâm mù ánh mắt của dân chúng, biến họ trở thành nô lệ để nô dịch sai sử.”
“Ý nghĩa của chữ này từ giáp cốt văn diễn biến thành kim văn càng trở nên rõ ràng hơn, chữ ‘Dân’ trong kim văn lại xóa hẳn đồng tử trong con mắt, thập tự cũng biến thành hình dạng mũi nhọn, đâm thẳng vào mắt.”
“Lại nói tiếp chữ ‘Thả’, trong giáp cốt văn nó là từ ‘Tịch’ biến thể lại thêm dấu ‘=’ tạo thành. Tịch, đại biểu cho khối thịt, mà dấu = đại biểu cho sự bằng nhau, tạo thành chữ thả, đại biểu cho việc chia đều thịt ăn.”
“Trong thời đại cộng sản nguyên thủy, thực vật chính là tài sản đồng sở hữu quan trọng nhất, cũng là thức ăn cao cấp nhất, chia đều thịt để ăn, cũng là nghi thức quan trọng trong tế tổ kính thần. Cho nên nghĩa gốc ban đầu của chữ ‘Thả’, chính là chia đều thịt ăn, hoặc là chia cùng nhau ăn.”
“Cuối cùng lại nói chữ ‘Cô’, chữ ‘Cô’ từ cổ và tân tạo thành. Chữ cổ đại biểu cho cây búa dùng để chém, còn chữ tân đại biểu cho kẻ tiếp nhận hình phạt tử hình. Ý nghĩa gốc ban đầu của chữ ‘Cô’ chính là dùng một cây búa lưỡi to tiến hành cực hình chém đầu hoặc chém eo.”
“Sau đêm đầu tiên, nhìn thấy tử trạng của năm người kia, tôi đã cảm thấy nghi ngờ đối với những chữ viết này, chỉ là ví dụ chứng minh còn chưa đủ nên chưa dám khẳng định. Nhưng mới nãy nhìn thấy tử trạng của Lưu Vũ Phi, cũng đã chứng minh suy đoán của tôi là đúng.”
“Những chữ viết trên mảnh vải kia, bị truyền vào ý nghĩa hung ác vốn có của nghĩa chữ gốc ban đầu, lại thêm tổ tiên của thôn dân nơi này từng làm Tông Chúc có được khả năng chú trớ, liền biến chúng nó trở thành đạo cụ nguyền rủa, quyết định phương thức tử vong của chúng ta.”
___________________
Chú thích
(*) Kha cơ: là chó Corgi, cái con mông bự hự ấy
Về các chữ được giải thích trong chương (chữ “Cô” không có giáp cốt văn nên tớ để ảnh vẽ không quá trừu tượng của kim văn cho dễ tưởng tượng ha)
Chữ | Giáp cốt văn | Kim văn | Ý nghĩa |
DÂN (民) | Dân, người dân | ||
THẢ (且) | Này là từ đa nghĩa. Cơ mà đại khái ở đây nghĩa là vả lại (mang ý tương đương, bằng nhau) | ||
CÔ (辜) | Tội, tội vạ (nghĩa là người mắc tội, bị xử chết) |
Dễ tưởng tượng ha XD
Chương sau giải thích thêm mấy chữ nữa, tớ xem có gì chú thích hết luôn.