Hồ Vương Đón Dâu

Chương 4: Kết hôn...Động phòng...Chết) (H)




Edit: Diệp Nhược Vân 

Hóa ra đây chỉ là một biệt viện, Hồ Vương cung vẫn ở trên núi. Nghe nói Hồ Vương cung này khi ở thời Hoang Man Thượng Cổ, là do vua nước Cửu Lê vì lấy lòng một tiểu dược sư mà xây dựng, ngoài ra còn xây thêm bốn điện thờ xuân, hạ, thu, đông.

Pháo trúc nổ đùng đoàng trước cỗ kiệu, dọa cho Tô Tứ nhảy dựng.

Phía trước biệt viện có rất nhiều yêu quái vây quanh, có một số không tu thành hình người, còn có nhiều nửa người nửa thú, trông thấy Tô Tứ xuất hiện, liền vung cánh hoa về phía y, hoan hô: “Tân nương tử đi ra, tân nương tử đi ra”.
Nhạc công cùng kiệu phu song song đi trước, đám tiểu yêu cũng theo sau cỗ kiệu, nhìn về phía rừng mà sung sướng hô vang: “Hồ Vương đón dâu rồi… Hồ Vương đón dâu rồi”.

Những yêu tinh kiệu phu cũng học được bộ dạng trong nghi lễ đón dâu ở nhân gian, một đường đi hoa hoa lệ lệ mà lắc lư. Tô Tứ ngồi bên trong kiệu, đầu trùm khăn cô dâu, cả người hết ngả trái lại ngả phải.

Cùng lúc này, ngoài cung điện của Hồ Vương đang như một dây chuyền. Từng kiện, từng kiện lễ vật được nâng lên, đưa vào bên trong. Người nhận lễ cầm danh mục quà tặng, một mực chuyên chú: “Vua Nữ Nhi Quốc mừng Hồ Vương làm đại hôn. Nước sông Mẫu Tử một lọ (cái này trong Tây Du Ký ghi uống vào là chửa ), câu đối của Điền Ngọc Hoa, câu đối Song Hỷ ….”.

Cỗ kiệu đã đến trước cửa cung, sớm có yêu quái đợi ở đó, nhanh chóng đốt lên bốn trào pháo trúc, lại một hồi đùng đoàng vang trời. Tô Tứ xuống kiệu, hai vị thị nữ dìu y, xuyên qua đám khói màu lam, tiến vào trong cung.

Sau lưng lại là tiếng kèn cao vút, thình thoảng nghe “Cheeeeng…” một nhát, tiếng tân khách, tiếng chạm nâng ly ồn ã.

Sau đó chính là bái thiên địa.

Tô Tứ từ trong khăn trùm nhìn sang Hồ Vương mặc lễ phục màu đỏ bên cạnh, thật sự ngoài màu đỏ thì chả thấy gì, chỉ có thể tùy nhóm thị nữ giúp y quay người, dẫn vào bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái, rồi đưa vào động phòng.

Từ chỗ kiệu hoa đến phòng cưới, đều là bên trong không gian phong ấn, âm thanh ồn ào bên ngoài dường như ở nơi nào rất xa vời, giống như hiện tại có con muỗi cách một lớp quần áo hút máu, dù sao vẫn có một loại khoảng cách.

Bây giờ đầu óc Tô Tứ không được tỉnh táo, từ sáng ăn có chút cơm nên bụng giờ trống trơn. Y bước vào phòng đến bên giường ngồi xuống, không dám vén khăn trùm đầu. Thị nữ tiến tới thắp lên cây nến rồi lại đi ra, ánh sáng đỏ tỏa ra, khiến chiếc ghế cũng như được sơn đỏ.

Lúc sau người thị nữ lại vào thắp thêm hai ngọn nến đỏ, ngoài trời đã tối đen.

Tay Tô Tứ nắm chặt, y cũng không biết bản thân đang sợ cái gì.

Tiếng ồn ào bên ngoài còn chưa dứt, bỗng nhiên cửa “két kẹt” một tiếng, trong phòng không một tiếng động, cảm tưởng yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe rõ mồn một. Tô Tứ sợ hãi nhìn qua khăn trùm, thấy một cái bóng đi tới kèm theo một mùi rượu nồng nặc, là Hồ Vương!

“Nương tử, nương tử, tiểu mỹ nhân…”. Hồ Vương nói xong liền nhào về phía Tô Tứ. Chỉ cảm thấy một trận gió thổi đến, y theo bản năng nhảy dựng sang một bên để trốn. Hồ Vương chỉ chụp được một khoảng không, dưới tình thế cấp bách, Tô Tứ giật khăn trùm đầu xuống.

Hồ Vương, người đẹp như ngọc, hai tay chống lấy cái bàn, đôi mắt lờ đờ vì say. Cằm nhọn (ảnh V-line nha mấy chế ), cặp mắt hoa đào, lông mày giống như lá liễu dính một chút gió xuân, ở trên người Tô Tứ nhìn tới nhìn lui, khiến y đỏ bừng mặt.

Tuy rằng đây là lần thứ hai Tô Tứ nhìn thấy Hồ Vương, nhưng mà lại là lần đầu tiên chăm chú nhìn. Là mị hoặc cùng xinh đẹp đến cực hạn. Toàn thân một màu đỏ bóng bẩy, đỏ của lễ phục, đỏ của hơi men, từng điểm, từng điểm quyến rũ đều trở nên nhẹ nhàng, từ từ trôi ra bên ngoài, phiêu dạt giữa không trung. ( .____. )!?!

Tô Tứ nhìn đến ngây người.

Hồ Vương nhìn thấy cơ hội, lại nhào tới, Tô Tứ nhanh mắt nhanh chân, lại trốn sang một bên, hai người như vậy mà chạy xung quang cái bàn tròn, ngươi tìm ta đuổi.

Tô Tứ nói: “Đại Vương, ngươi nói cái gì ta đều nghe, kể cả gả cho ngươi. Tô Tứ xin đại vương nhất định phải bảo vệ đệ đệ của ta, không thể để cho Lang Vương cướp đi”.

Hồ Vương cười hì hì mà quyến rũ: “Hóa ra nương tử cũng biết rồi. Nương tử yên tâm, vi phu đáp ứng với ngươi, tuyệt đối không đổi ý. Nhân gian không phải có câu nói, huynh đệ như tay chân, thê tử như quần áo. Tay chân có thể không đủ nhưng quần áo không thể không mặc”.

Tô Tư tránh trái tránh phải khiến Hồ Vương không bắt được, trong lòng gấp gáp, liền sử dụng ma thuật tạo một cơn gió, y (Tô Tứ) bị cuốn vào trong, ngã trái ngã phải liền ngã vào trong ngực hắn (Hồ Vương).

Hồ Vương sờ mặt Tô Tứ một cái, cười phóng đãng nói: ” Nương tử tiểu mỹ nhân, đây là ngươi nhảy vào đấy, vi phú sao có thể không hưởng thụ?”

Hắn giật cổ áo Tô Tứ, nhưng rất bất đắc dĩ vì trang phục nhiều vô số tầng, gắt gao kéo ra nhưng chỉ lộ được nửa vai trái. Hắn rút cục không chịu được, miệng liền hôn xuống. Đôi tai xù trên đình đầu cọ vào hàm dưới Tô Tứ.

Tô Tứ sợ hãi, y không biết hắn sẽ làm gì mình đây? Giữa nam nhân và nam nhân cũng làm được cái gì đâu


Hồ Vương không cởi được lễ phục phiền phức, dục hỏa thiêu đốt hắn, từ trong mũi thở ra hưu..u..u... Một tay hắn nắm vạt áo dưới, tay kia ở phía trên xé rách cổ áo.
"Đại Vương! Thả ta ra a, đại vương..." Tô Tứ kháng cự lại Hồ Vương, đánh bừa trên người hắn, thân thể không ngừng dãy dụa, thật sự không biết rằng càng như thế lửa nóng trong hắn càng lớn.
Hồ Vương không thể không bắt lấy hai tay Tô Tứ đưa lên đỉnh đầu y, tay kia nhanh chóng vét lên tầng tầng váy áo, tiến vào bên trong sờ soạng, chạm tới chỗ hiểm yếu của y, ngón tay dài của hắn tại đó vuốt nhẹ nhàng.
Hai mắt Tô Tứ lập tức mở to, sống lưng thẳng tắp. "Ân..." Miệng không tự chủ được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Hồ Vương dừng lại, hắn kéo hai chân Tô Tứ, chính mình lách vào.
Tô Tứ hoảng sợ kêu to lên: "Đại Vương, không nên a, thả ta ra a. Đại Vương..."
Hai chân Tô Tứ đạp loạn, Hồ Vương buông hai tay y, đổi sang nắm hai cổ chân, ép đến trước ngực, bế y lên bàn. Hai tay Tô Tứ sau khi được thả ra, bắt đầu đánh loạn, Hồ Vương chỉ cảm thấy trên mặt một tia tê tê đau nhắc, hóa ra là móng tay y quẹt qua làm xước gương mặt hắn.
Say rượu cùng cảm giác đau nhức hoàn toàn mang lý trí Hồ Vương ném đi, hắn cúi đầu liều mạng hôn lên mặt Tô Tứ, mắt, mũi, môi. Phía dưới cũng không hề nhàn rỗi, hạ thể đã không thể chờ đợi được nữa, hắn hít một hơi cố gắng đi vào từ cửa hậu.(Ảnh Tố Tứ mặc....mỗi váy à!?!)
Tô Tứ kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay vô lực tê liệt ở hai bên.
"Aahh.." Hồ Vương thoải mái thở ra, một khắc phi thăng thành tiên cũng chỉ như này mà thôi. Cảm nhận được chỗ tuyệt diệu, Hồ Vương càng không quan tâm gì thêm, nâng hai chân Tô Tứ đang co rúm lên.
Khuân mặt Tô Tứ bị khăn bàn trùm lên, giống như một lần lữa đội khăn cô dâu, toàn bộ thân hình theo va chạm của Hồ Vương mà lay động.
Hạ thể Hồ Vương chậm chạm cọ xát trong y, tiến lui như có ngọn lửa. Cảm giác đau đớn cùng căng trướng rõ ràng này rốt cuộc đã cho Tô Tứ biết, hóa ra giữa nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm chuyện của vợ chồng.
Y nhắm hai mắt cam chịu, đau đớn không nhịn được mà nước mắt lăn ra.
Cả người Hồ Vương dường như đang bay trên trời, lúc trước từng lui tới Câu Lan kỹ viện, nhưng chưa từng có khoái cảm như này. (nam nữ ăn hết!?!)
Là vì yêu đi, trong nội tâm có yêu, hắn yêu y. Ở nhà Lang Vương, qua gương nhìn xuống nhân gian, lần đầu nhìn thấy y, lúc đó liền yêu y, trong tâm đều là y.
"Đại Vương, nhẹ...nhẹ...một chút, đau...thực đau..." Tô Tứ không chịu nổi, cầu xin. Miệng y cắn khăn, hai tay nắm chặt tay áo Hồ Vương.
Hồn Vương nhìn không rõ mặt y, chợt ôm lấy y đem ngồi tại hông của mình, hai người mặt đối mặt.
Tô Tứ dường như đang nửa tỉnh nửa mê, mắt hơi khép lại, đầu dựa vào vai Hồ Vương, lời nói đứt quãng kia là vô ý thức nói mê.
Nhưng không hiểu sao lời nói đến tai Hồ Vương lại khác, là y nôn nóng cùng chan chứa mê hoặc thúc dục: " Nhanh hơn chút, lại nhanh hơn một chút.." 
Hắn liền càng thêm lấy sức.
Giờ khắc này hai người đều tựa như ảo mông vậy, chẳng qua là không giống nhau, một người bay ở chín tầng mây, một người đang ở mười tám tầng địa ngục chịu phạt.
Vậy là Hồ Vương để cho toàn bộ hạ thể chôn sâu vào cửa sau của Tô Tứ, thân thể hai người gắt gao cùng một chỗ. Hắn không tim không phổi ở trên người y thô bạo, thời gian dần trôi qua.
Tư thế chặt chẽ này tuy rằng để cho Hồ Vương lòng tràn đây vui sướng, nhưng mà cũng không sảng khoái, bởi vì hắn phải đem toàn bộ người Tô Tứ nâng lên lại hạ xuống, quá mệt mỏi. Nhưng tư thế là cần hai người phối hợp, mà bây giờ không thể trông cậy vào Tô Tứ rồi.
Hồ Vương nâng hai mông Tô Tứ lên, trong chớp mắt xoay một vòng, đem Tô Tứ áp mặt xuống đất, hai chân cong xuống hướng về phía trước, bày xong tư thế liền nhanh chóng đừng lên.
Tô tứ đầu óc mơ hồ, mặc kệ hắn trêu chọc, ngẫu nhiên phái phát ra một hai tiếng "Ân ân a a" thì lại chính là tình dược, khiến hắn càng thêm "hồ tính bộc phát".
Người Tô Tứ rất trắng, cùng màu đồng ở cổ hoàn toàn khác nhau. Lễ phục trên người còn chưa cởi hết, nửa che nửa đậy cặp mông trắng như tuyết, dưới ánh nến, Hồ Vương mạnh mẽ cúi xuống, mắt say lờ đờ trong khi hắn tiến lui, giống như nhìn thấy hình ảnh màu trắng.
Hư ảnh giống như Tô Tay duỗi ngón tay, nhìn hắn ngoắc một cái (-___-!!!)
Trong mũi Hồ Vương bỗng dưng nóng lên, có giọt máu rơi xuống cặp mông Tô Tứ, màu đỏ cùng trắng, hế sức chói mắt.
Đột nhiên hai tay Hồ Vương biến thành hai móng vuốt sắc bén, thời khắc đến, hắn lại gia tăng tốc độ, trong lúc vô tình hai móng vuốt lướt trên người Tô Tứ.
Tô Tứ từ trong mộng bất chợt bừng tỉnh, trong không gian bỗng vang lên tiếng kêu cao vút, nóng rát và đau đớn khiến y không nhịn được mà khóc xin tha thứ: "Đại Vương, đau a...Đại Vương, buông tha cho ta đi!"
Trong lúc giãy giụa, trâm cài trên đầu Tô Tứ rơi xuống, đầu tóc rối tung. trong hỗn loạn y tìm không thấy khăn đâu, đành phải cát lấy búi tóc của mình, khuân mặt nhăn lại đì đau đớn.
Chuyển động ở bên trong, Hồ Vương thình thoảng vô thức sờ lê mặt, eo cũng như phần thân thể lộ ra khỏi váy của Tô Tứ, y hô lên tùng tiếng thảm thương không ngừng.
Hồ Vương dốc sức hành động, thân thể bỗng run rẩy, một cỗ nhiệt phía dưới hướng cửa sau Tô Tứ mà đi vào.
Sau khi phát tiết, Hồ Vương té nhào lê người Tô Tứ, hắn dùng hai tai lông lá cọ vào cổ y, trải qua trận hoan ái, bây giờ cả người thấy sáng khoải.
Ngón tay đã trở lại bình thường lúc nào không hay, hắn nhẹ nhàng xoa mặt Tô Tứ, trong lời nói không che nổi mệt mỏi cùng lười biếng: "Nương tử, trên mặt đất lạnh, ta ôm ngươi lên giường, buổi tối ta muốn hảo hảo thương ngươi. Sau này a~, tới lúc trời tối đều như vậy thương người." (dịch đến đây sao ta ghét thế không biết)
Hồ Vương ôm lấy eo Tô Tứ, trong lòng bàn tay lại chạm được một mảnh ướt át, lòng hắn chợt nghi ngờ, liền đi về phía ánh nến nhìn xem, cả tay đầy máu đỏ tươi.
Hắn chạy lại người Tô Tứ, trên lễ phục đỏ có khoảng lớn màu đỏ tươi của máu tựa hồ còn muốn đỏ hơn, tâm chợt phát lạnh, trên mặt trắng có trộn lẫn máu, trên trán, bên mặt giống như bị xé mất mọt mảnh da, màu của thịt còn mới. Trên vai, lưng, cánh tay đều là vết cào.
Nhưng những thứ này không phải vết thương chí mạng, ở nơi cổ Tô Tứ, có cắm một cây Phương trâm tinh xảo. Thân thể Hồ Vương trong nháy mắt nguội lạnh, ngón tay hắn run rẩy đưa lên dò xét mũi Tô Tứ---không còn hô hấp!!
Đột nhiên Hồ Vương nhớ ra cái gì, đem Tô Tứ ôm lê giường, dùng chăn gấm thêu uyên ương bọc y vào chặt chẽ.
Hai tay Hồ Vương nâng hai má Tô Tứ, cúi đầu xuống đôi môi máu đã kết vảy hôn một cái, rồi buông nhẹ ra. Dùng chút sức, một viên bạch quang hơi lóe ra,  còn sáng và mượt mà hơn cả Dạ Minh Châu, chậm rãi từ miệng Hồ Vương trượt vào miệng hẽ nhếch của Tô Tứ.
Sau khi làm xong, hắn quay người xếp bằng dưới đất, hai tay đặt lên đầu gối, hết sức chuyên chú cùng cẩn trọng, hoàn toàn không giống vừ rồi khi chơi đùa cung Tô Tứ, cá nước thân mật cùng đắm chìm.
Gió nổi lên, nhưng là thổi ở trong phòng, lại khiến người ta có một cảm giác, giống như hình rồng bay lượn đang chui vào đây, trong phòng màu đỏ nến giường như bị dọa sợ, ngọn lửa không ngừng run rẩy (tác giả chém, cứ thử thổi vào nến xem có ngọn nào ko "run rẩy" không?), giống như hung hăng đông lạnh con người, hai hàm răng không thể không va lập cập vào nhau.
Bên giường, chiếc móc treo bức tranh Hoa Mộc Điêu sơn màu tím gõ lên cột vang lên tiếng" Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch". Gió này là Âm Phong( gió cõi âm), có một cỗ ẩm ướt trong gió, lạnh buốt. Chợt thấy ba hồn sáu phách Hồ Vương từ trên mặt đất đứng lên, thoát khỏi thân thể của mình đi vào bên trong Âm Phong.
*Tại sao lại 3 hồn 6 phách. Tất nhiên rồi, chứ 3 hồn 7 phách là ảnh hẹo. Ở chương này ta thắc mắc nhất là: Đỗ Ngũ là biểu đệ hay đệ đệ? Tác giả viết rất mông lung. Nhưng ta nghĩ là đệ đệ ruột. Gọi Tố Tư là ca ca, mà Tố Tứ rất quan tâm như thế thì là đệ đệ thôi nhỉ.
Mà ta edit chán thế sao? Sao ít người ủng hộ ta quá vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.