Hồ Vương Đón Dâu

Chương 3: Cư nhiên thành Vương Phi!?!




Tô Tứ bị nhốt ở trong phòng đã ba ngày rồi.
Ba ngày trước, Hồ Vương cưỡi gà Thái Bạch, Tô Tứ bị vắt ngang người à không, phải là ngang gà mang về Hồ Vương cung. Trong ba ngày này y chỉ ở đây. Ngày cơm ba bữa, mỗi bữa đều có người phụ trách mang tới, chẳng qua là cửa luôn đóng, Hồ Vương cũng không có nhòm tới.
Tô Tứ là một hạ nhân sống tại phủ, dần dà thân thể cũng bị "hạ nhân" hóa, chàng không quen mỗi ngày có món ngon đưa tới, ngủ không quen chăn đỏ, màn Phù Dung.
Đến đêm, y dựa gần song cửa sổ, lấy ngón dây dính chút nước viết chữ trên mặt đất, ghi tên của một người, viết một lượt lại một lượt.
Ngày thứ tư, cửa phòng giam giữ Tô Tứ rốt cuộc cũng mở ra. Bốn thị nữ hai trước hai sau. Đằng trước túm lấy, đằng sau phụ giúp, đem y đến một gian phòng tắm.
Vừa nãy, bốn thị nữ đưa lưng về phía mặt trời, Tô Tứ nhìn không rõ mặt các nàng, lúc này khoảng cách gần thấy được rất rõ ràng. Trên mí mắt là một mảnh màu đỏ lựu thật dài, một đầu nhọn kéo đến tai, một đầu nhọn có chút qua phần cằm, là từng người không tu luyện đến cực hạn, tướng mạo hồ ly rất nặng, còn không hóa được hết dã khí.
Thẳng đến khi móng tay nhọn dài của một trong số thị nữ đó phủ lên dây thắt lưng, Tô Tứ mới như ở trong mộng tỉnh giấc. Chuyện trên đường gặp sơn tặc, chuyện sơn tặc lại là hồ ly tinh, chuyện y bị bắt giam ba ngày, lần lượt từng cái một mãnh liệt hiện ra trong đầu__bốn nữ tử trước mắt cũng là hồ ly.
Tô Tứ sau khi tỉnh táo, mồ hôi lạnh đầm đìa, cảm giác mệt lả.
Y nắm chặt dây thắt lưng, lắp bắp nói: "Cô..cô..cô nương, nhân gian có nói nam nữ thụ thụ bất thân. Nếu như là tắm..tắm rửa, ta..ta..ta tự mình làm được."
Nàng ta liếc mắt nhìn y một cái, cười nói: "Công tử, giờ người là Vương Phi rồi, về sau những việc này đều để chúng nô tỳ hầu hạ".
Tô Tứ chỉ cảm thấy trong vạn dặm trời quang, liền ở giữa có một đạo ánh sáng bổ thẳng xuống đầu, tâm trí hỗn loạn, mặt chàng đỏ lên nói: " Cô nương nói đùa, ta là nam nhân, Hồ Vương các ngươi cũng là nam nhân, nam nhân cùng nam nhân như thế nào kết hôn?" Tay vị thị nữa kia lại đưa lên tháo vạt áo Tô Tứ, lúc này một thị nữ khác ngăn hai tay Tô Tứ, đôi tay dài linh hoạt cởi bỏ hết xiêm y.
Con mắt nàng rũ xuống, bộ dạng  hết sức chuyên chú, miệng lại nói: "Quy định nhân gian thật là nhiều thứ không tốt. Đại vương chúng tôi thích người, quản người là nam hay nữ? Yêu tinh chúng tôi không có những cái quy định cứng nhắc, cũng không hiểu những cái lễ nghi luân lý gì gì đó."
Thẳng đến lúc Tô Tứ ngồi thừ trước bàn trang điểm, y vẫn chưa bình tĩnh lại được. Hình ảnh nặng nề kia hiện lên trên chiếc gương được gắn với bàn trang điểm, trong gương phản chiếu Tô Tứ cùng người thị nữ đang giúp y trang điểm, đôi tay thị nữ linh hoạt không nhanh không chậm kết vòng quanh tóc của y. Chải cho Tô Tứ một đầu của tân nương tử, lễ phục cũng là trang phục của con gái.
Tô Tứ tránh một cái, nói khẽ: "Cô nương, ta là nam nhân, dù kết hôn cùng nam nhân cũng phải lấy lễ phục của lang quân đi?" 
Thị nữ sơn móng tay đỏ, hai tay không có dừng lại, nàng một bên chụm năm ngón giữ, một bên đưa lên trên vòng qua búi tóc  nhẹ nhàng ấn một cái, giống như lơ đãng nói: 
"Nghe nói Lang Vương coi trọng đệ đệ của người, đại vương chúng tôi cùng Lang Vương là anh em kết bái, vì vậy đại vương giả trang thành sơn tặc nửa đường cướp người, chẳng qua là không nghĩ tới đại vương lại coi trong người, vì người mà đại vương đành phải thả người kia. Vì vậy..."
Nàng dừng lại một chút, từ hộp trang sức làm bằng gỗ cây hoa lê khảm trai bảy màu lấy ra trâm Kim Phượng óng ánh, cắm trên búi tóc: "Nương nương, người hãy tự thu xếp ổn thỏa."
Tô Tứ thật sự rối loạn, Lang Vương...Lang Vương làm sao có thể cùng Đỗ Ngũ có quan hệ? Giờ trong đầu y trăm mối ngổn ngang không cách giải quyết. Khi còn bé nghe lão quản gia ở phủ kể truyền thuyết nhân gian xưa, trong chuyện, yêu tinh đẹp đều hại người đấy, tu được một bộ dạng khuynh quốc khuynh thành chính là nhờ hút sinh khí từ người mà có. 
Yêu tinh, thật sự không tốt.
Lòng bàn tay Tô Tứ ướt đẫm mồ hôi. Mặc kệ Lang Vương làm sao mà lại vừa ý Đỗ Ngũ, hiện tại...hiện tại không thể lại để cho Đỗ Ngũ vào ổ yêu tinh được. (Anh đang trong cái ổ đó đó -_-!!)
Chàng sốc lại tinh thần, ngồi lưng thẳng tắp, thân thể ngăy ngắn, nghiêm trang nói: "Đa tạ cô nương nhắc nhở, cô nương tiếp tục đi." Thật sự giống như chuẩn bị tinh thần sẵn sàng anh dũng hy sinh.
Kế tiếp chính là đắp phấn, vẽ lông mày, vuốt mai, điểm môi. Phảng phất trong gương, phía sau là một hồ nước mênh mông, mặt nước lăn tăn lay động, phía trước là hình ảnh một tân nương tử dần dần hiện ra. (Nghĩa là anh ngồi trước gương, đằng sau anh là cái hồ -_-!! Ta thề nghĩ mãi mới dịch ra. Lúc đầu tưởng là mặt gương làm từ nước cơ. Thật vi diệu!!)
Một đầu tóc đen giống như mặt trước tơ lụa, bao lấy ánh sáng long lanh của hạt châu trên trâm Kim Phượng. Mặt trắng bệch (thông cảm, ảnh đen, chắc đắp phấn nhiều quá =]]), môi anh đào, một khuân mặt, một biểu cảm, một ngàn người có một người ( =]]] đau bụng quá), như là nhân vật trong bức tranh treo tường, trên mặt không có buồn vui.
Mặc vào lớp lớp vô số, tầng tầng xiêm y, thay nhau lấy trâm cài, bên ngoài là một chiếc váy rộng thùng thình, trùm lên khăn cô dâu, đưa lên kiệu lớn tám người khiêng. Bên ngoài tiếng trống, tiếng huyên náo vang trời, tiếng kèn cao vút phóng tới trời xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.