Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 981: Cuộc gặp ngẫu nhiên




Ở chỗ này có rất nhiều khu dân cư, nên cũng có một cái trạm y tế, cái trạm y tế này rất gần.
Sau khi đến trạm y tế, tôi đi cùng với Chủ nhiệm Mao vào trong, để cho Ngô Linh bọn họ đi về trước.
Bọn họ vừa đi khỏi, Chủ nhiệm Mao liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Thật không ngờ rằng lại là một cô bé trẻ đẹp như vậy. À, trước đây cũng có nghe người ta nói qua, bọn họ đều rất tốt, nhưng không biết vì sao lại phải mở cái phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị gì đó...” Chủ nhiệm Mao bắt đầu nói lia lịa, nhưng sau đó bỗng khựng lại.
Chắc là cũng có hơi kiêng dè đối với những chuyện này.
Tôi không có tiếp lời bà ấy, lấy số giúp Chủ nhiệm Mao, rồi đưa bà ấy đi khâu vết thương.
Bác sĩ tẩy rửa vết thương cho Chủ nhiệm Mao, gây tê cho bà ấy rồi mới tiến hành khâu vết thương, nhưng đột nhiên khựng lại.
“Bác sĩ, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Chủ nhiệm Mao hỏi với vẻ khẩn trương.
Bác sĩ nói với vẻ bất đắc dĩ: “Dì bị tổn thương đến phần bắp thịt. Vết thương quá sâu, quá lớn, hơn nữa còn không đều... Chúng tôi không thể giúp dì khâu vết thương lại được. Tốt nhất dì nên đi đến các bệnh viện lớn. Chúng tôi có liên kết với bên bệnh viện Dân Khánh, dì qua đó khám thử đi. Có thể là sẽ phải tiến hành phẫu thuật. Tôi giúp dì cầm máu trước. Cầm máu xong, dì lập tức đi đến bệnh viện Dân Khánh. Tôi chuyển dì qua bên đó, đến bên đó rồi không cần phải lấy số nữa.”
Chủ nhiệm Mao có chút bối rối: “Rất nghiêm trọng sao? Có phải rất nghiêm trọng không? Tôi không đau lắm, chỉ là lúc vừa mới bị thương thì hơi đau...”
“Không sao đâu, không nghiêm trọng. Dì à, dì đã về hưu rồi nhỉ? Về hưu thì không sao đâu. Nhưng nếu dì là vận động viên hay gì đó thì sẽ có ảnh hưởng.” Bác sĩ đi qua bên kia, xem qua màn hình vi tính, nói tiếp, “Đây chỉ là một cuộc tiểu phẫu thôi, không có gì đâu.”
Chủ nhiệm Mao thở phào nhẹ nhõm.
Tôi lấy điện thoại ra để gọi xe.
Tay của Chủ nhiệm Mao bị thương, tôi lại giúp dì ấy gọi điện thoại cho người nhà, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại cho bên uỷ ban.
“Thật sự là làm phiền cậu rồi, Tiểu Lâm. Không ngờ rằng lại phiền toái như vậy. Cầm máu xong rồi, tự tôi đi đến bệnh viện là được. Cậu đi về nhà đi.” Chủ nhiệm Mao nói.
“Không sao, cháu đi chung với dì được rồi.” Tôi không cho Chủ nhiệm Mao cơ hội từ chối, gọi điện thoại về nhà, báo cho cha mẹ biết chuyện.
Chuyện này cũng không có gì nguy hiểm, hai người họ cũng không nói thêm điều gì.
Bác sĩ thoa thuốc, cầm máu cho Chủ nhiệm Mao.
Xe taxi cũng đã dừng trước cổng trạm y tế.
Vào cuối tuần, bệnh viện Dân Khánh trông rất “náo nhiệt”.
Lúc đi đến cổng bệnh viện Dân Khánh tôi chợt nhớ ra, cả nhà Trịnh Vỹ đã gặp nạn ở đây.
Không nhìn ra được có gì khác thường từ cổng bệnh viện cả. Những bệnh nhân ở nơi này trông rất bình thường, không bị ảnh hưởng bởi vụ tai nạn đó.
Đúng như lời của vị bác sĩ ở trạm y tế, sau khi chuyển đến bệnh viện Dân Khánh cũng không cần lấy số, vừa tới nơi, bác sĩ ở đây liền lập tức kiểm tra vết thương cho Chủ nhiệm Mao.
“Vết thương này có hơi nghiêm trọng. Sao lại bị thương vậy?” Bác sĩ vừa kiểm tra vết thương vừa lên tiếng hỏi.
Chủ nhiệm Mao trả lời.
“Trước hết hãy đi chụp X quang đã, xem tình hình cụ thể ra sao. Có thể sẽ phải nằm viện, tiến hành phẫu thuật.” Bác sĩ đang ngồi gõ bàn phím.
Người nhà của Chủ nhiệm Mao còn chưa tới, tôi đi chung với chủ nhiệm Mao đi chụp X quang.
Ở chỗ này phải đợi rất lâu.
Những bệnh nhân đang xếp hàng chờ đến lượt và người nhà của họ bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm với nhau, sau đó liền nhắc đến cái sự cố xảy ra ở bệnh viện Dân Khánh.
“... Hình như là dây điện bị chập mạch, thứ gì đó bị nổ, sau đó liền bốc cháy.”
“Lúc nãy tôi có nghe y tá nói là do cố ý phóng hỏa.”
“Làm sao lại cố ý phóng hỏa chứ?”
“Đầu óc không bình thường. Đầu óc có vấn đề nên mới làm ra chuyện này.”
“Ai, là do những bệnh nhân tâm thần gây ra sao?”
“Cái này thì không biết nữa. Nghe nói là đầu óc có vấn đề thôi.”
Vẻ mặt tôi không có gì thay đổi khi nghe những lời bàn luận này.
Chủ nhiệm Mao đã dần bình tĩnh lại, nhưng cũng không có nhiệt tình giống như lúc ở khu dân cư, không có lên tiếng bắt chuyện với mọi người xung quanh.
Tôi an ủi Chủ nhiệm Mao vài câu.
Có thể là do xưng hô của tôi với bà ấy khiến cho mọi người xung quanh chú ý đến hai chúng tôi.
Một người đàn bà trung niên ngồi kế bên Chủ nhiệm Mao chủ động bắt chuyện.
“... Vết thương của bà trông nghiêm trọng vậy. Sao bị thương thế?” Người đàn bà trung niên nhìn về phía cổ tay của Chủ nhiệm Mao.
“Ừ, hơi nghiêm trọng. Chỉ là đưa tay ra đỡ, không ngờ rằng bị rạch trúng tay.”
“Lớn tuổi rồi thì như vậy đấy, không thể chịu được những cú va chạm đâu. Tôi cũng vậy này, bước xuống cầu thang bị trượt chân, cũng không bị té ngã gì cả, lúc đó chỉ cảm thấy chân có hơi đau, không có quan tâm đến nó, nhưng đau một tuần rồi vẫn không hết, chỉ đành đến khám bác sĩ.”
“Đúng vậy. Từng này tuổi là phải cẩn thận hơn.”
“Cũng đỡ rồi. Qua thêm một hai chục năm nữa, tôi bị trượt chân như vậy, chắc chưa được một tuần lễ thì đã đi chầu trời rồi. Ha ha ha.”
Cái vấn đề này rất tế nhị, nhưng người đàn bà trung niên này cũng rất hào sảng, lúc nói đến vấn đề này vẫn còn bật cười.
Sau khi biết được Chủ nhiệm Mao làm việc ở uỷ ban, tôi chỉ là người quen của Chủ nhiệm Mao thôi, hai người họ bắt đầu nói về cái sự cố xảy ra ở bệnh viện Dân Khánh.
“... Tôi nói với con trai tôi là đến đây khám bệnh, con tôi còn rất lo lắng cơ. Có gì phải lo lắng chứ? Cái này mà cũng lo lắng, chắc tôi khỏi cần ra khỏi nhà luôn rồi.” Bà ấy lên tiếng.
“Chuyện đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi mà.” Chủ nhiệm Mao nói.
“Lúc nãy nghe họ nói là... Mấy người xếp trước tôi nói là có người bị tâm thần cố tình phóng hoả đấy. Hình như ở chỗ này có khám bệnh tâm thần nhỉ? Lúc tôi đến lấy số, hình như nhìn thấy có số của vị chuyên gia nào đó.” Người đàn bà trung niên nói.
“Một bệnh viện đa khoa to như vậy, chắc hẳn là khoa gì cũng có chứ.”
Điện thoại của người đàn bà trung niên bỗng reo lên.
Sau khi bà ấy bắt máy, thì bắt đầu lớn giọng báo vị trí của mình, mọi người xung quanh đều ghé mắt nhìn về phía bà ấy.
Sau khi cúp điện thoại xong, bà ấy vẫn rất bình tĩnh, nói với chủ nhiệm Mao: “Là con trai tôi đến rồi. Còn dắt theo cả con dâu tôi tới. Thật là, tôi cũng đâu phải bị bệnh gì nặng lắm đâu.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt bà ấy nở một nụ cười đắc ý.
Chủ nhiệm Mao thuận theo ý của bà ấy, lên tiếng khen con trai và con dâu của bà ấy hiếu thảo.
Nụ cười trên mặt bà ấy còn tươi hơn trước.
Một lúc sau, bà ấy đưa tay ra phía sau tôi ngoắc ngoắc ai đó và kêu lên: “Bên này nè!”
Tôi quay người nhìn lại, có một đôi nam nữ đang nhìn về phía này.
Bọn họ bước từng bước tới đây, cả người tôi cũng dần cứng đơ lại.
Người đàn ông đó cũng khá giống người đàn bà trung niên này, vóc dáng bình thường, thân hình không mập không ốm, đang bước tới với vẻ lo lắng. Người phụ nữ đi bên cạnh anh ta thì để tóc dài, xoã ngang vai, thêm cái phần tóc mái được cắt ngay ngắn, khiến cho mặt của cô ta trông rất nhỏ, thân hình gầy gò, con mắt đen kịt, cũng đang bước tới với vẻ lo lắng, cô ta bước sau người đàn ông.
Tôi cứ luôn nhìn về phía người phụ nữ đó, trong lòng mặc niệm vài lần, mới thu tầm nhìn lại, để cho mình trông tự nhiên hơn.
Người phụ nữ đó nhìn lướt qua tôi, sau đó thì bắt đầu quan tâm hỏi han mẹ chồng của mình.
“Mẹ, con đã nói với mẹ là lát con đưa mẹ đi khám mà, sao mẹ lại tới đây một mình?” Người đàn ông lên tiếng.
“Gần như vậy, có gì mà phải đi chung chứ? Con tới đón mẹ, lại đến bệnh viện, còn phải vòng đường nữa cơ mà. Trời, con cũng thật là, còn dắt theo Tịnh Tịnh đến đây. Làm việc cả tuần rồi, cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi đi.” Người đàn bà trung niên lên tiếng.
Hai chữ mà bà ấy nói đến, khiến cho tôi định mở miệng nói gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.