Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 980: Dừng bước




Trong suốt cả ngày hôm nay, không khí trong phòng làm việc rất nặng nề, không có người nào vui cười lúc này cả.
Tôi hơi lo lắng rằng hôm nay tôi sẽ dùng năng lực ra một cách vô thức, nhưng kết quả là không có xảy ra chuyện này.
Đêm nay, tôi cũng ngủ rất ngon.
Ngày mai là cuối tuần.
Lúc sáng sớm mới tỉnh dậy, tôi cảm thấy cả người ê ẩm. Có thể là do ngủ quá lâu chăng.
Ăn sáng xong, xem tivi một hồi, tôi cảm thấy trạng thái hôm nay của mình rất tốt, có chút chần chờ là có nên đi đến phòng nghiên cứu rồi sau đó tiến vào trong cảnh mộng không.
Tôi liên lạc với Ngô Linh, hỏi ý kiến của cô ấy.
Ngô Linh hỏi về tình trạng sức khoẻ của tôi, sau đó cho tôi một câu trả lời chắc chắn.
“… Nhưng mà, vẫn phải xem tình hình Diệp Thanh ra sao đã. Anh ấy không thể kiểm soát được năng lực của bản thân, nhưng vẫn sẽ tiêu hao sức lực của anh ấy. Cộng thêm cái tình trạng đặc biệt hiện giờ của anh ấy, tôi không biết là anh ấy đã chuẩn bị xong chưa.”
Nghe Ngô Linh nói như vậy, tôi cũng có chút lo lắng.
Hôm đó, lúc rời khỏi phòng nghiên cứu, Diệp Thanh trông rất bình thường.
Nhóm Ngô Linh lái xe tới đón tôi, đưa tôi đi đến phòng nghiên cứu.
Xe dừng lại ngay trong khu dân cư, bọn họ chờ trong xe.
“Có chuyện gì thì lập tức liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi sẽ trông chừng.” Ngô Linh lên tiếng, còn nhét vào tay tôi một cái bút ghi âm.
Cổ Mạch bĩu môi.
Nam Cung Diệu mở laptop lên.
“Mọi người chuẩn bị đầy đủ thật đấy.” Tôi có chút lúng túng.
So với lần trước tôi tự chạy đến phòng nghiên cứu, không nói lời nào liền tiến vào trong cảnh mộng, lần này Ngô Linh bọn họ đích thực là đã chuẩn bị đầy đủ.
“Tình hình bên chỗ cậu, chúng tôi ngồi ở đây cũng có thể nghe được.” Ngô Linh nói.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng có chút không hiểu tại sao bọn họ lại quyết định chờ ở dưới này.
Ngô Linh giống như đọc thấu được suy nghĩ của tôi, cô ấy giải thích: “Có chúng tôi ở đó, thì sẽ phân tán tác dụng năng lực của Diệp Thanh.”
Thì ra là thế. Tôi lại gật đầu lần nữa.
Lúc đi về phía toà nhà số sáu, tôi khẽ quay đầu nhìn lại.
Chiếc xe đó dừng ngay trong tầm nhìn của tôi.
Cái lí do Ngô Linh vừa mới đưa ra lúc nãy, lúc tôi mới nghe xong cũng không có suy nghĩ kĩ gì cả, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy rất kì lạ, có loại cảm giác không đúng mà tôi không nói lên được.
Tôi vừa bước lên lầu vừa trầm tư suy nghĩ.
Tôi vốn cho rằng, năng lực của Diệp Thanh sẽ khiến cho những hiện tượng quái dị trong một phạm vi nhất định gia tăng mãnh liệt lên một cách bị động, cái hiện tượng quái dị ở đây, có thể là năng lực của ma quỷ, có thể là năng lực của loại người như chúng tôi đây, thậm chí có thể là hành vi của Ông Trời đang nổi điên kia. Tôi luôn cho rằng năng lực của Diệp Thanh là cố định, không có liên quan gì đến số lượng người trong phạm vi đó, bây giờ nghe Ngô Linh nói như vậy, sự thật không phải là thế sao?
Lúc suy nghĩ những chuyện này, tôi đã bước lên tầng sáu rồi.
Vừa mới bước lên tầng sáu, tôi liền cảm nhận được âm khí ở nơi này có một sự thay đổi nhẹ.
Chưa tới gần cửa thì tôi đã nghe được tiếng chuông.
Tiếng chuông giống như được truyền ra từ bức tường ở kế bên tôi.
Suy nghĩ về bố cục trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, căn phòng ở cuối hành lang kia chính là ở cái vị trí này.
Bước chân của tôi bỗng khựng lại.
Điện thoại reo lên vào lúc này.
Tôi nhìn thấy người gọi đến là Ngô Linh, liền biết Cổ Mạch nhất định đã nghe được tiếng chuông này.
“Lâm Kỳ, quay về trước đi.” Ngô Linh nói.
“Cái tiếng chuông kia là...” Tôi bước xuống hai bậc, cách xa cái bức tường đó ra.
“Cái đó là chuông trấn tà. Nếu nó đã vang lên thì tức là có chuyện gì đó. Có thứ gì đó đang vùng vẫy.” Ngô Linh nói.
Tôi thốt lên: “Rốt cuộc trong căn phòng đó có thứ gì vậy?”
Không có ai lên tiếng trả lời cả.
Tôi đã hỏi qua Cổ Mạch và Huyền Thanh Chân Nhân về vấn đề này, hai người họ đều tỏ ra thần thần bí bí, nói là lúc nào nên biết thì tôi sẽ biết thôi.
“Ma Cô chắc đã nói qua với cậu rồi chứ? Có những thứ, bây giờ cậu không nên biết. Trên thực tế, chúng tôi cũng không thể nhắc đến nó được. So với cái thứ mới lạ kia, cái thứ này còn nguy hiểm hơn rất nhiều. Lâm Kỳ, cậu phải tiến hành từng bước.” Ngô Linh lên tiếng giải thích.
Tôi không phải là trẻ con, tôi cũng hiểu được điều này và cũng có thể kìm nén được cái sự tò mò của mình.
Lúc trước cứ tưởng Ngô Linh sẽ trả lời cho tôi, xem ra trong phòng nghiên cứu có nhốt... Hoặc nên nói là cái thứ bị trấn trong phòng nghiên cứu, e rằng còn kinh khủng và rắc rối hơn tôi tưởng.
“So với cái thứ đó còn nguy hiểm hơn sao?” Lúc tôi bước xuống cầu thang có lên tiếng nói một câu.
Đây chỉ là một câu cảm thán vô nghĩa.
Tôi khó mà có thể tưởng tượng ra được, có thứ gì còn nguy hiểm hơn đồ vật mới đó nữa. Lúc đối mặt với Niên Thú, đám người Thanh Diệp cũng chưa từng biểu hiện ra như vậy. Bọn họ muốn tránh né Niên Thú, nhưng không phải kiểu ngay cả nhắc đến cũng không được nhắc đến.
Bước chân của tôi bỗng khựng lại.
“Cái sự nguy hiểm mà tôi nói đến ở đây, là nguy hiểm đối với chúng ta. Khác với sự phá hoại của nó.” Ngữ khí của Ngô Linh rất nhẹ nhàng, “Nó bây giờ đang bị trấn áp, trong thời gian ngắn không thể làm được gì cả, đừng có đi phá hay kích thích nó là được.”
Nghe Ngô Linh nói như vậy, tôi liền nghĩ đến những motip trong phim kinh dị, không được nhắc đến tên nó, không được gọi nó, phá bỏ phong ấn, dẫn đến những vụ tai nạn... Có lẽ những truyện này, ban đầu là do những người như chúng tôi viết ra.
Tôi cảm thấy rất thất vọng vì hôm nay không thể giải quyết được cái thứ đó, lúc xuống lầu thì suy nghĩ miên man, di chuyển đi lực chú ý.
Ra khỏi toà nhà, tôi cúp điện thoại, đi về phía chiếc xe.
Lúc mở cửa xe, tôi đang định lên tiếng thì liền nghe được có tiếng ai đó đang gọi tôi.
“Lâm Kỳ! Tiểu Lâm à!”
Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Chủ nhiệm Mao đang gọi tôi.
Chủ nhiệm Mao hình như vừa mới đi ra từ ủy ban, Tiểu Diêu lắm chuyện đang đi kế bên.
Tiểu Diêu đỡ lấy tay Chủ nhiệm Mao, tay phải Chủ nhiệm Mao đang nắm lấy tay trái, trên tay còn cột một cái khăn lông.
Trên tay Chủ nhiệm Mao ướt đẫm máu. Chắc hẳn là đã quấn một lớp băng gạc rồi, nhưng hoàn toàn không cầm được máu.
“Sao vậy?” Tôi giật nảy mình, vội vàng chạy lên.
Tiểu Diêu vội đáp: “Lúc nãy đồ trong phòng làm việc bị đổ xuống, Chủ nhiệm Mao đưa tay đỡ lấy, bị xước một miếng thịt. Không thể cầm máu được. Chắc là bị cắt trúng mạch máu rồi.”
Tôi hiểu được chuyện gì đó, quay đầu nhìn về phía chiếc xe ô tô.
“Lên xe đi, chúng tôi đưa hai người đến bệnh viện.” Ngô Linh cũng xuống xe, chủ động lên tiếng.
Tiểu Diêu liên tục lên tiếng cám ơn.
Chủ nhiệm Mao cảm thấy hơi bất ngờ, nói với vẻ lúng túng: “Tôi còn tưởng là xe của nhóm Tiểu Lâm cơ...”
Chúng tôi đã hợp tác với Chủ nhiệm Mao lâu như vậy rồi, quan hệ rất tốt. Lái xe đưa bà ấy đến bệnh viện cũng là một chuyện rất bình thường thôi.
Đổi lại là người xa lạ nào đó, chắc chắn sẽ khiến cho Chủ nhiệm Mao cảm thấy hồi hộp.
“Không sao đâu, lên xe đi.” Ngô Linh mỉm cười.
Suy cho cùng thì việc trị thương quan trọng hơn, tôi đỡ Chủ nhiệm Mao lên xe. Xe đã hết chỗ rồi, Tiểu Diêu nói là sẽ liên lạc với người nhà của Chủ nhiệm Mao, dì ta không đi theo.
Xe chạy đi.
Chủ nhiệm Mao cố gắng để cho máu không chảy xuống làm dơ xe, không chú ý đến những người trên xe, ngoài miệng thì cứ cám ơn liên tục.
“... Chủ nhiệm Mao, là cái thứ gì đã rạch trúng dì vậy? Vết thương này trông rất nghiêm trọng đấy.” Tôi ngồi tán dóc với Chủ nhiệm Mao.
“Chỉ là một vài tập hồ sơ cũ thôi. Dì vốn tưởng là chỉ bị rạch trúng một cái, bôi ít thuốc, quấn một vòng băng gạc thì sẽ không sao.” Chủ nhiệm Mao cười khổ, dùng khăn lau sạch vết máu trên tay.
“Dì giơ tay lên sẽ đỡ hơn đấy.” Ngô Linh lên tiếng.
“À... Cái này...” Chủ nhiệm Mao xấu hổ, nhìn nhìn xung quanh.
Ngô Linh nói: “Không sao đâu. Cầm máu quan trọng hơn.”
“Làm vậy không tốt lắm. Lỡ làm bẩn xe rồi sao. Bệnh viện gần lắm, một lát thì sẽ không sao.” Chủ nhiệm Mao lên tiếng, sau khi nhìn về phía Ngô Linh bỗng khựng lại, “Trông cô rất quen...”
“Trước đây cháu sống ở trên tầng sáu toà nhà số sáu.” Ngô Linh nói.
“À, vậy à...” Chủ nhiệm Mao giật mình, vẻ mặt có sự thay đổi, khẽ xê dịch thân thể sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.