Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 279: Mã số 019 - Cơn gió đêm trăng (1)




Trần Hiểu Khâu bỗng lên tiếng: “Hình như anh ta đang mất bình tĩnh.”
“Anh ta” mà Trần Hiểu Khâu nhắc đến là chỉ Cổ Mạch.
Tôi cũng cảm nhận được.
Thái độ lúc nãy của Cổ Mạch rất tệ, mất bình tĩnh, rầu rĩ và còn mang chút tức giận.
Khi nghĩ đến những lời lúc nãy của Cổ Mạch, nào là Diệp Thanh không thể trấn được nữa, Diệp Thanh chết rồi, lòng tôi bỗng rối bời.
Trần Hiểu Khâu quay sang hỏi Trần Dật Hàm: “Vậy chú có điều tra được gì về mảnh đất đó không?”
Trần Dật Hàm khẽ lắc đầu: “Trước đây chú có điều tra qua rồi. Mảnh đất ấy trước khi được Cục Chế tạo Khánh Châu mua lại vốn là một mảnh đất dùng để trồng trọt. Nếu điều tra xa hơn nữa thì cũng không phát hiện được có gì đặc biệt.”
Có nghĩa là, chỉ điều tra từ trong tập hồ sơ, thì cũng không thể tra ra cái gì.
Tôi bỗng dưng nghĩ đến tập hồ sơ của Thanh Diệp mà tôi xem đầu tiên, cũng chính là tập hồ sơ “Khuôn mặt quỷ trong nước“. Nếu không phải là do người của Thanh Diệp tìm được người biết chuyện trong thôn năm đó, thì cũng không thể biết được bí mật của Từ Đường. Cùng lắm thì họ cũng chỉ tìm được những manh mối vụn vặt của vụ án trong những tập tài liệu được ghi chép lại từ người khác, chắc chắn sẽ không thể tìm được toàn bộ sự thật của câu chuyện.
Theo tình hình trước mắt thì chúng tôi cũng không có chuyện gì có thể làm nữa.
Tôi hỏi Trần Dật Hàm: “Tôi có thể đến thôn Sáu Công Nông để xem thử không? Buổi tối chắc không ai ở đó canh chừng đâu nhỉ?”
Buổi sáng chắc chắn không thể đến thôn Sáu Công Nông được, vì lúc đấy sẽ có người của bên tu sửa, rồi còn có thể có cả người dân của khu nhà và những phóng viên rình núp gần đấy nữa. Buổi tối chắc sẽ không có ai nữa.
Tí Còi lên tiếng nhắc tôi: “Anh Kỳ, vừa mới có người tự tìm đường chết, đến thôn Sáu Công Nông vào ban đêm...”
Tôi bỗng sững lại, bắt đầu có chút do dự.
“Có lẽ tạm thời không nên đi.” Trần Hiểu Khâu cũng phản đối tôi tự ý đến đó vào ban đêm.
Tôi khẽ thở dài: “Vậy được rồi.”
Lỡ như bên phía Diệp Thanh thật sự xảy ra chuyện gì đó, tôi đến đó cũng chỉ là tự tìm đường chết thôi.
Tôi tạm gác ý đó sang một bên, quyết định xem tiến triển của sự việc.
...
Mã số sự kiện: 019
Tên gọi sự kiện: Cơn gió đêm trăng
Người uỷ thác: Nhạc Tổ Vinh
Giới tính: Nam
Tuổi tác: 25
Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng
Quan hệ gia đình: Bố mẹ
Địa chỉ liên lạc: Thành phố Dân Khánh, đường Diệu Trung, số nhà xxx, phòng xxx.
Điện thoại liên lạc: 189XXXXXX
Nội dung sự kiện:
Ngày 15 tháng 4 năm 2003, người ủy thác lần đầu đến. File ghi âm 01920030415.wav.
“Mời anh ngồi.”
“À vâng, cám ơn.”
“Có thể nói cho chúng tôi biết về tình hình của anh không?”
“Tôi tên là Nhạc Tổ Vinh… Là… Là một người bình thường, trong nhà cũng không có gì… Chính tôi cũng… Trước… Trước đó tôi cũng không gặp phải chuyện như vậy.”
“Anh đã gặp phải chuyện gì?”
“Tôi cũng không biết chuyện này gọi là gì nữa...”
“Anh cứ kể chi tiết chuyện mà anh gặp phải là được, chúng tôi sẽ tự đưa ra phán đoán.”
“Ồ, được. Chuyện mà tôi gặp phải… xảy ra vào đầu tháng này, tôi ngủ đến lúc nửa đêm, liền cảm thấy có một cơn gió thổi vào mặt, sau đó bị lạnh quá mà tỉnh dậy. Tôi nhớ rất rõ, trước khi tôi ngủ thì tôi đã đóng cửa rồi. Lúc tỉnh dậy tôi còn nhìn thấy rèm cửa bị kéo ra, trước khi ngủ, tôi nhớ đã kéo cả rèm cửa rồi. Khi đó, tôi vừa tỉnh đã nhìn ra cửa sổ, cửa sổ lúc đó còn đóng, mặt trăng sáng ở bên ngoài, không phải mặt trăng bình thường hay nhìn thấy, mà là mặt trăng rất to, còn rất tròn. Cả mặt trăng và bầu trời đều là màu đỏ, là màu đỏ nhạt thôi. Tôi nhìn thấy liền sợ hãi, răng cứ va vào nhau không dứt, tim cũng đập nhanh hơn. Tôi nhìn một lát, sau đó đi kéo rèm lại, mơ màng bắt đầu ngủ tiếp. Hôm sau khi thức dậy, tôi nhìn thấy rèm cửa lại bị kéo ra rồi. Tôi không hề động vào nó! Tôi thuê chung nhà với một người bạn, nhưng hôm đó cậu ta cũng không về nhà.”
“Chắc có lẽ là do gió thổi mở thôi. Cửa sổ nhà anh có khe hở nào không?”
“Lúc ban đầu tôi cũng nghĩ giống như vậy... Nhưng mấy đêm liền tôi đều bị cơn gió kì lạ đó làm cho tỉnh giấc, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy mặt trăng quỷ dị đó... Còn chưa đến ngày rằm nhưng mỗi ngày trăng đều tròn, hơn nữa còn là màu đỏ nhạt... Tôi dùng khăn nhét một vòng trên khe hở cửa sổ, còn treo cả vật nặng dưới rèm nữa, tôi dùng dây thừng treo chai nước đầy lên, tôi nghĩ thế này thì chắc là được rồi? Nhưng tối hôm đó, tôi không thể nào ngủ được. Nhắm mắt nằm trên giường lại cảm thấy có gió… Tôi nghe thấy những âm thanh “leng keng leng keng”, là tiếng ma sát của những cái móc rèm, còn có tiếng của những chai nước đập vào tường… Tôi mở mắt ra, lại nhìn thấy rèm cửa bị thổi lay động, chai nước cũng bị lung lay. Thổi được như thế thì cơn gió phải rất to đúng không? Nhưng khi thổi lên mặt tôi thì lại rất nhẹ, còn có khăn lông, nó đã được nhét vào các khe hở rồi mà! Thế nhưng vẫn còn có gió, còn có thể thổi...”
“Anh có chắc chắn là rèm cửa sổ bị gió thổi không? Có thể là có một sức mạnh nào đó kéo rèm, không giống với gió mà anh cảm thấy.”
“Không phải đâu. Tôi có thể chắc chắn rằng rèm cửa sổ bị gió thổi. Rèm cửa sổ đang lay động từng đợt, chính là cái kiểu lay động do bị gió thổi mà. Ngọn gió đó thổi từ phía cửa sổ vào trong phòng. Thật đó, tôi không hề nhìn lầm đâu. Tôi đã đóng chặt cửa sổ rồi mà!”
“Ừm, được rồi. Vậy sau khi rèm cửa sổ bị thổi ra, anh lại nhìn thấy vầng trăng máu sao?”
“Trăng máu sao... À đúng vậy, vầng trăng có màu đỏ đó. Tôi có cảm giác... Tôi có cảm giác vầng trăng đó... ngày một to hơn. Ban đầu chỉ to cỡ này thôi, nhưng đêm hôm qua khi tôi nhìn thấy thì nó đã to như thế này rồi, gần như chiếm trọn cả cửa sổ luôn.”
“Theo mắt thường mà nói, thì mặt trăng không thể to như vậy được.”
“Vậy thì việc này chắc chắn là không bình thường.”
“Thế cho nên anh cho rằng bản thân mình đã gặp phải hiện tượng quái dị phải không?”
“Đúng vậy...”
“Anh có từng đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ chưa?”
“Tôi... Ý anh muốn nói là tôi... Đừng có nói đùa. Tôi không có bị bệnh gì cả, tôi thật sự đã gặp phải những chuyện này! Vì chuyện này mà tôi còn ở hai ngày tại khách sạn đó. Trong phòng khách sạn có mở máy lạnh, rèm cửa sổ không hề động đậy chút nào cả. Nhưng nửa đêm rèm cửa sổ lại bị mở ra, vầng trăng đó lại xuất hiện. Tôi cố tình đặt phòng hướng về phía đông, cũng đã quá mười hai giờ đêm rồi, vậy mà còn có thể nhìn thấy được cái vầng trăng kia.”
“Anh có từng tìm người khác đến ở chung phòng với anh không?”
“... Có chứ... Tôi... Bạn gái tôi... Tôi và bạn gái cùng ở chung một phòng khách sạn, tối đó ngủ chung một giường... Tôi... Tôi không thể ngủ được... Nhìn thấy rèm cửa sổ dần dần bị thổi bay... Tôi đẩy bạn gái tôi, đẩy vài cái, người cô ấy lắc lư nhưng lại không tỉnh dậy. Sau đó tôi có ngồi dậy kêu cô ấy, nhưng cô ấy ngủ như chết vậy... Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô ấy nói rằng không hề biết tôi gọi cô ấy. Còn có cậu bạn thuê chung nhà với tôi nữa, tôi tìm cớ rủ cậu ta thức thâu đêm coi bóng đá chung với tôi. Chúng tôi ngồi coi ở phòng khách, lúc đầu thì mọi thứ đều ổn cả, nhưng sau đó thì bắt đầu có gió. Một giây trước tôi còn thấy cậu ta đang ngồi uống bia, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy cậu ta đã ngủ say rồi, cho dù tôi có gọi như thế nào thì cậu ta cũng không tỉnh lại... Đêm đó tôi mở mắt cả một đêm. Đến khi trời sáng thì cậu ta liền tự thức dậy, còn nói những lời như là mình đã già rồi, không chịu nổi nữa, không thể thức thâu đêm nữa vân vân. Cậu ta hoàn toàn không biết...”
“Vậy những chuyện mà anh gặp phải này có thời gian cố định hay không?”
“Không có. Có lúc thì là hai giờ đêm, có lúc thì là mười hai giờ đêm, thường thường sẽ là sau mười hai giờ.”
“Sau khi anh phát hiện, mỗi lần đều trời sáng thì mặt trăng mới biến mất phải không?”
“Đúng.”
“Vậy vị trí của vầng trăng ấy có thay đổi không? Có mọc ở phía đông, lặn ở phía tây như mặt trời không?”
“Không. Trời dần dần sáng thì nó cũng biến mất luôn. Thường thì tôi cố thức đến giờ đó, trong người đã cảm thấy uể oải lắm rồi. Tôi không thể cứ mở mắt nhìn nó suốt đêm như vậy, vả lại tôi còn rất mệt.”
“Rất mệt sao?”
“Cơn gió thổi vào mặt tôi rất lạnh, cả người đều bị lạnh cóng luôn. Khi nhìn vào vầng trăng ấy, tôi bỗng cảm thấy khó thở, tức ngực. Khi nhìn lâu rồi thì lại bắt đầu có cảm giác mơ mơ màng màng. Sau đó trời sáng, những cảm giác này đều biến mất hết. Tôi thực sự không bị bệnh, tôi đã nhìn thấy những thứ ấy.”
“Mỗi lần xảy ra hiện tượng này, anh đều đang ở trong phòng sao? Khi ra đường vào ban đêm, anh có từng nhìn thấy những thứ này chưa?”
“Không có. Sau khi gặp phải chuyện này thì tôi đâu còn dám ra đường vào ban đêm nữa.”
“Nếu được thì tối nay chúng tôi sẽ cùng anh qua đêm để xem xét tình huống.”
“Được, cứ như thế đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.