Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 278: Cái gọi là tự tìm đường chết




Tôi tỉnh lại từ trong giấc mơ, vẫn còn có chút chưa tỉnh táo.
Cảnh trong giấc mơ lần này… có lẽ… cũng coi là rất yên bình rồi nhỉ?
Không có người nào chết đi, chỉ có La Giang Nhạn bị chút thương tích.
Nhưng mà tôi rất lo lắng về vết thương của La Giang Nhạn. Vết thương đó rất không bình thường, vì trong một thời gian ngắn ngủi mà nó đã giống như là bị nhiễm trùng vậy.
Tôi vẫn suy nghĩ về chuyện này, sau khi đi làm, liền nói cho bọn Tí Còi biết.
“Nếu như cô ta đã bị thương thì sẽ đi đến bệnh viện đúng không? Có thể dựa vào thẻ khám chữa bệnh để điều tra ra được không?” Tí Còi đưa ra chủ ý.
Tôi nhìn về phía Trần Hiểu Khâu.
Hệ thống bên phía Tiểu Cố là hệ thống công an, chắc là không điều tra được tin tức về việc khám chữa bệnh. Cho dù là có thể điều tra thì Tiểu Cố cũng chỉ là một cảnh sát nhân dân nhỏ nhoi, chuyện tôi muốn điều tra lần này cũng không có dính dáng gì đến công việc di dời, e là hai người chúng tôi không thể chịu trách nhiệm được.
Trần Hiểu Khâu gật đầu một cách rất tự nhiên, liền gọi điện thoại cho Trần Dật Hàm.
Tôi vẫn không thể yên lòng, cũng gọi điện cho Cổ Mạch.
“Ồ, như vậy sao? Vậy thì cô ta chết chắc rồi.” Giọng điệu của Cổ Mạch rất thản nhiên.
Tôi nghe xong liền ngây ngốc, “Chờ đã, cái gì mà chết chắc rồi chứ?”
Những người khác đều nhìn về phía tôi.
“Lần này cậu nằm mơ, có cảm thấy được âm khí của ma nữ kia không?” Cổ Mạch hỏi ngược lại.
Tôi mở miệng muốn trả lời, nhưng lời nói lại tắc nghẽn ở trong cổ họng, “Không... không có...” Miệng tôi đắng ngắt.
Tôi quả thực là không cảm nhận được âm khí của con ma nữ.
Khi người phụ nữ đó còn sống, tất nhiên là tôi sẽ không cảm nhận được. Nhưng mà lúc cô ta phát bệnh, tôi muốn đi tìm người giúp đỡ, nhưng cái cảnh trong mơ này như muốn trêu đùa tôi vậy, vừa quay đầu lại nó đã đưa cho tôi một cảnh quay phim dựng sẵn. Lúc ấy người phụ nữ kia đã biến thành ma rồi, trong căn phòng cũng tràn đầy nước đọng.
Tôi nghĩ đến đây, liền hỏi: “Dòng nước bẩn kia, có phải là…”
“Có lẽ là vậy.” Cổ Mạch nói.
Tôi bèn cười khổ, “Bây giờ vẫn còn đội sửa chữa trong tiểu khu đúng không? Bọn họ liệu có gặp phải...” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hiểu vấn đề mình hỏi ngu ngốc thế nào.
Cuối giấc mơ, dòng nước đọng kia đã biến mất cùng với con ma nữ. Điều này đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.
Tôi chuyển sang câu hỏi khác: “Hai người bọn họ đều bước vào dòng nước đọng trong thời gian rất dài, có phải là đều sẽ chết hay không?”
“Bị một cơn bệnh nặng là điều chắc chắn. Phóng viên nữ kia đã nhìn thấy máu, lại bị thương thì chết chắc rồi. Người thợ quay phim có bị thương ở đâu không? Có phải là đầu óc bị cửa kẹp nên uống luôn thứ nước đó rồi hả?” Cổ Mạch hỏi.
Tôi càng không biết nói gì, “Anh ta không uống, nữ phóng viên không cẩn thận bị ngã xuống đất nên uống mấy ngụm.”
“Ờ.” Cổ Mạch không nói nữa, có lẽ là lười không muốn nói nữa.
Tôi chỉ có thể cúp máy.
Khi tan làm, bên phía Trần Dật Hàm cũng đã điều tra ra được một số chuyện.
Trần Dật Hàm dường như rất coi trọng chuyện này, gọi chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, điệu bộ giống như rất cần phải nói cho rõ ràng.
Khi chúng tôi đến nơi, không chỉ nhìn thấy mỗi Trần Dật Hàm, mà còn thấy cả Cổ Mạch đang ngồi ăn uống ngấu nghiến.
Một thời gian không gặp, Trần Dật Hàm vẫn là bộ dáng con người giỏi giang như trước, nếu so sánh với Cổ Mạch, thì Cổ Mạch thực sự là chỉ đủ xách dép cho anh ta.
Bầu không khí giữa hai người rất cứng nhắc. Cả hai đều không ai để ý ai, trong phòng riêng chỉ có tiếng Cổ Mạch nhai thức ăn.
“Ồ, đến rồi à!” Cổ Mạch tùy tiện chào hỏi, không hề khách sáo mà lấy đĩa tôm hùm chuyển đến trước mặt mình, gắp từng miếng từng miếng thịt tôm hùm lớn bỏ luôn vào trong bát của mình, chất nó thành một ngọn núi nhỏ, “Các cậu muốn ăn gì thì gọi thêm đi. Có người mời mà, không cần khách sáo!”
Tôi không nhịn được mà liếc về phía Trần Dật Hàm, mặt anh ta không có biểu tình gì, làm lơ những lời Cổ Mạch nói.
Mấy người chúng tôi không dám càn rỡ trước mặt Trần Dật Hàm, đều ngoan ngoãn ngồi yên, cũng không dám cầm đũa, chờ Trần Dật Hàm mở miệng trước.
“La Giang Nhạn mà các cậu muốn điều tra đã chết hôm qua rồi. Ba ngày trước cô ta đi tới bệnh viện để khám vết thương trên cổ tay. Bác sĩ chẩn đoán là vết thương ngoài da, nhưng bởi vì không rửa sạch vết thương nên đã bị nhiễm trùng, chảy mủ và lở loét, cần phải cắt bỏ đi phần thịt đã bị thối rữa. Đây chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nhưng còn chưa phẫu thuật thì cô ta bắt đầu bị đau dạ dày, chưa kịp làm xét nghiệm đã phải đưa đến phòng cấp cứu để tiến hành phẫu thuật khẩn cấp. Bác sĩ mổ dạ dày của cô ta ra xem thì thấy bên trong cũng bị nhiễm trùng, hệ tiêu hóa đã bị thối rữa hoàn toàn. Điều trị mấy lần, cuối cùng cũng không thể cứu sống.” Trần Dật Hàm rất lạnh nhạt nói ra kết quả điều tra được, nội dung còn đặc biệt chi tiết.
Cổ Mạch không hề buông đũa xuống, nuốt đồ ăn trong miệng, vừa tiếp tục gắp thức ăn vừa nói: “Cậu xem, tôi đã nói là cô ta chết chắc rồi mà, còn có gì đáng để điều tra nữa chứ? Một buổi tối tuyệt vời lại lôi ra bàn bạc những chuyện này... hừ...”
Trần Dật Hàm vẫn tiếp tục nói: “Trần Nhã Cầm từng bị bệnh mà chết trong căn nhà đó là con gái của chủ nhà. Mười bốn năm trước, một mình cô ta sống ở đó, vì cha mẹ phải chăm sóc ông nội nên đã chuyển tới sống ở nhà ông. Nửa đêm cô ta bị đau dạ dày, bởi vì không có ai biết nên nằm một mình trong nhà hai ngày liền, khi được phát hiện thì đã chết rồi.” Trần Dật Hàm nhìn về phía tôi, “Tôi cũng đã điều tra bản báo án mà cậu nhắc tới. Kẻ gây án là một người có tiền án tiền sự, đã từng bị bắt bốn lần về tội đột nhập vào nhà để trộm cắp tài sản, bây giờ còn đang phải ngồi tù. La Giang Nhạn là cháu gái của gã ta.”
Tôi không còn gì để nói.
“Đây chẳng phải là do số mệnh sao? Nhân quả tuần hoàn, báo ứng chính xác. Cho nên còn có gì để nói nữa chứ?” Cổ Mạch tiếp tục phàn nàn.
“Trong những đồ vật bị mất của Trần Nhã Cầm, chỉ có một cái vòng tay là không tìm được. Chú của La Giang Nhạn nói, ông ta không nhìn thấy cái vòng tay đó, có thể là đã bị rơi mất ở trên đường rồi.” Trần Dật Hàm vẫn không thèm ngó tới Cổ Mạch.
“Không phải là bị rơi mất, mà là bị cháu gái của ông ta lấy mất. Cái cô La Giang Nhạn gì đó bị thương ở tay đúng không?” Cổ Mạch nói.
Tôi không thể không trả lời Cổ Mạch, “Đúng vậy. Tôi có thấy. Tuy không nhìn rõ nhưng lúc đó La Giang Nhạn có lẽ đã đeo cái vòng tay ấy.”
Như vậy, mọi chuyện đều có thể hiểu rõ ràng rồi.
Vấn đề duy nhất là...
“Thật sự là báo ứng sao?” Tí Còi kinh ngạc cảm thán một câu.
“Nếu báo ứng thì cũng nên báo ứng lên đầu chú của La Giang Nhạn chứ?” Quách Ngọc Khiết lẩm bẩm.
“Tôi đã điều tra tình hình những hộ gia đình sống ở thôn Sáu Công Nông, trong nhiều năm qua, người bị chết ở đó không hề ít, cũng có vài vụ báo án do mất trộm.” Trần Dật Hàm nói đến vấn đề chính, “Nếu mỗi một người chết đi đều muốn báo ứng một lần thì tới đây thôn Sáu Công Nông sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.”
Tôi im lặng.
“Không thể phong tỏa nơi đó lại sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi, “Nếu đã muốn sửa chữa dứt điểm ống nước, thì chắc hẳn có thể tạm thời phong tỏa khu nhà giống như công trường được chứ?”
“Vô ích thôi.” Cổ Mạch buông đũa xuống, lau miệng.
Trần Dật Hàm không còn làm lơ Cổ Mạch nữa, nhìn thẳng vào mắt của Cổ Mạch.
Cổ Mạch đối diện với ánh mắt của anh ta, cười nói, “Đồng chí Cục trưởng, tôi biết anh kéo tôi ra đây là để hỏi chuyện gì. Tôi nói thật với anh vậy, tình hình ngày hôm nay, không phải là Diệp Tử chưa từng dự đoán tới.”
Tôi nghe được đến đây mí mắt liền giật giật.
“Diệp Tử không thể trấn giữ ở đó suốt đời được, cậu ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ trấn giữ nơi đó cả đời. Mảnh đất ấy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.” Cổ Mạch thờ ơ nói.
Gã Béo nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào, thực sự giống như một số người trong khu nhà nói, nơi đó thực sự từng là chiến trường hoặc là nghĩa địa, đã chôn vùi rất nhiều người chết sao?”
“Tôi không biết. Nhưng đúng là nơi đó không sạch sẽ một chút nào.” Cổ Mạch lắc đầu.
“Không phải là Diệp Thanh sẽ khiến những thứ đó càng trở nên mạnh mẽ sao?” Tôi hỏi.
“Nhưng mà cậu ta chính là sếp lớn trong mảnh đất đó.” Cổ Mạch khí thế hào hùng nói, “Cậu ta đã là sếp lớn thì đương nhiên tất cả đều tốt. Cậu ta không còn nữa, những kẻ bên dưới không thể tạo phản sao? Các cậu cũng đừng lo nghĩ vớ vẩn nữa. Tôi đã sớm nói rồi, kẻ đáng chết thì sẽ phải chết, kẻ không đáng chết hoặc là không tự tìm đường chết thì sẽ không chết. Cái cô nữ phóng viên kia là kẻ tự tìm đường chết.” Anh ta đột nhiên quay đầu về phía Trần Dật Hàm, “Có phải ông chú đang ngồi tù của cô ta sắp tới sẽ được thả ra đúng không?”
Trần Dật Hàm nhướng mày, “Phải, tháng sau là mãn hạn tù rồi.”
Cổ Mạch buông tay, “Cậu thấy chưa.”
Tôi thật sự không còn lời gì để nói về chuyện này nữa.
Cổ Mạch đứng dậy, “Được rồi, giải tán thôi.” Nói xong, Cổ Mạch liền đi ra khỏi phòng, Trần Dật Hàm cũng không ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.