Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 253: Mã số 055 - Câu chuyện nối tiếp (2)




Ngày 14 tháng 6 năm 2009, điều tra biệt thự, không có biên bản nào ghi lại từng xảy ra án mạng, không có tình huống dị thường. File ghi âm 05520090614.wav.
“Chính là tòa nhà này. Các anh xem, diện tích khá lớn, năm mươi người tụ tập lại tuyệt đối không thành vấn đề. Trường đại học bên cạnh thường có một lớp, sinh viên lớp này hay đến thuê biệt thự của tôi để chơi. Đồ dùng đều tốt, các thiết bị chơi game cũng có đủ. Nhưng cái này phải trả một khoản tiền thế chấp. Trên lầu còn có một vài phòng đơn, có giường để ngủ qua đêm. Giường đệm đều sạch sẽ cả.”
“Gần đây có người đến thuê không?”
“Đầu tháng trước cũng có người tới thuê, là một đôi vợ chồng mới kết hôn. Trong nhà quá nhỏ, lại nhiều người thân, đều là người từ vùng khác đến, nên họ thuê biệt thự của tôi để chiêu đãi.”
“Hồi nãy không phải mới nói đến sinh viên sao?”
“À, sinh viên hiện đang đi học, gần đến kỳ thi nên không một người nào tới chơi. Nhưng mà, qua mấy ngày nữa sẽ có kỳ nghỉ, người đến thuê sẽ càng ngày càng nhiều. Các anh nếu muốn thuê thời gian dài thì giá cả sẽ khác một chút. Hiện tại đang là thời gian rảnh rỗi, giá sẽ tương đối rẻ. Chúng ta đều là người làm ăn mà, lấy chân thành làm gốc, không chơi giả tạo. Mùa ế thì rẻ, đến mùa thì sẽ đắt, giống như các khách sạn vậy, không chặt chém khách hàng. Hiện nay người ta có sở thích đi ra ngoài du lịch, cũng sẽ chọn đi vào mùa ế này đúng không? Như vậy mới có lời chứ.”
“À. Nơi này có sạch sẽ không?”
“Anh xem xem nơi này có sạch hay không. Nơi này của chúng tôi luôn định kỳ mời người chuyên môn đến quét dọn. Khi khách đi, chúng tôi còn phải quét dọn lại một lần nữa. Nếu các anh chịu tốn thêm một ít tiền, khi các anh ở nơi này sẽ có cảm giác như ở khách sạn, mỗi ngày đều có người đến quét tước. Cần đầu bếp cung cấp mỗi ngày ba bữa đều được. Cái gì cũng có...”
“Điều tôi muốn hỏi không phải là nơi này có sạch sẽ hay không. Lần trước chúng tôi ở một khách sạn cấp năm sao cũng thấy không thoải mái lắm, sau này mới biết được, thì ra nơi đó đã từng có người chết.”
“Câu này không được nói bậy bạ đâu nha! Chỗ này của tôi tuyệt đối sạch sẽ! Không có chuyện gì xảy ra hết!”
“Anh Trương, anh mới vừa nói lấy chân thành làm gốc, nói dối như thế không hay đâu.”
“Tôi không nói dối, ở đây thật sự không có...”
“Anh Trương, biểu tình của anh đã tiết lộ nhiều lắm rồi. Chúng tôi đều không phải những người thời phong kiến mê tín dị đoan, chỉ không muốn bị cho là coi tiền như rác. Ngoài kia mua nhà hay thuê phòng, người ta đều phải tìm hiểu rõ ràng ở đây có ma hay không, những ngôi nhà đã từng có chuyện cũng không thể bán đắt được đúng không?”
“Thật không có... Ai... Không thể giấu được các anh... Nhà này của tôi thật sự không phải loại nhà có ma, chỉ là trước đây có mấy người sinh viên... Tôi cũng không biết là người nào, bọn họ... sinh con ở đây.”
“Sinh con?”
“Đúng vậy. Anh nói xem thanh niên ngày nay, thật là quá hồ đồ! Cứ thế sinh con rồi ném vào trong túi rác, đúng là điên rồ.”
“Sau đó thì sao?”
“Đứa bé là do bọn họ xử lý, nói là ném đi rồi... Trong phòng có chút máu, người đến quét dọn bị hù đến phát khiếp. Tôi liên lạc với bọn họ, uy hiếp là sẽ báo cho cảnh sát. Người đến trả tiền thuê biệt thự cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra, mang theo tôi đi tìm những sinh viên kia. Hỏi nửa ngày mới ra, cô sinh viên kia sau khi sinh xong liền nhét đứa bé vào túi rác. Lúc bọn họ rời đi, mang theo cả túi rác, bỏ vào thùng rác ở khu nhà bên này, mấy người đi bỏ rác cũng không biết chuyện này, bị dọa chết kiếp. Tôi vốn còn muốn họ bồi thường nhưng nhìn thấy như vậy cũng đành bỏ qua. Cô gái kia nói việc ném đứa con đi không có gì đáng kể cả, người bạn trai của cô ta cũng đi cùng hôm đó, còn giúp cô ta ném đứa con đi. Cậu ta còn bày ra cái vẻ ngang ngược trước mặt tôi, bị mấy người bạn học của cậu ta đánh cho một trận mới yên. Sau tôi lại nghe nói hai người đều thôi học rồi. Thực sự là nghiệp chướng.”
“Cũng là sinh viên trường đại học bên kia sao?”
“Là Học viện Kỹ thuật bên kia. Đó là một đại học danh tiếng, thật sự không phải tôi kỳ thị đâu, trường đó khác với những trường hạng bét kia. Chí ít người ta sẽ không ngu ngốc đến nỗi mình có mang thai hay không cũng không biết, lúc sinh con còn nghĩ mình trúng lớn rồi. Còn có cái túi rác kia, bọn họ chịu mang rác rưởi đi, sinh viên kia còn ân cần như vậy giúp tôi đi tìm người, tôi đoán chừng, bọn họ ngày đó ở biệt thự đã làm chút chuyện. Anh hiểu mà, chính là loại đồ đó đó.”
“Ý anh là... hít ma túy?”
“Ha ha, mọi người đều biết rõ mà.”
“Anh như vậy cũng là phạm pháp đấy!”
“Xem anh nói kìa, tôi chỉ là đoán mò thôi, tôi cũng không thấy mà. Tôi rất tôn trọng việc riêng tư của người khác, bên trong biệt thự không lắp camera. Không giống như những khách sạn nhỏ kia, lắp camera trong WC, phòng tắm, sau đó... Ai, chỗ này của tôi rất nề nếp. Các anh yên tâm. Tôi ra cái giá đó, cũng là có lý do cả.”
“Vâng. Chúng tôi cần suy nghĩ một chút.”
“Tôi nói thật với anh, sau khi tôi nghe bọn họ nói vậy, trong ngoài biệt thự đều quét tước hết, còn mời cả hòa thượng đến niệm kinh. Tuyệt đối không có chuyện gì.”
“Vâng. Chúng tôi hiểu rồi.”
Ngày 15 tháng 6 năm 2009, điều tra được hai sinh viên kia là Chu Hiểu Hàm và Mã Tư Vũ của Học viện Kỹ thuật công trình, bị cho nghỉ học vào năm 2006, đã trở về quê nhà.
Ngày 15 tháng 6 năm 2009, liên lạc được với mẹ của Miêu Gia Vân là Lỗ Thanh. File ghi âm 05520090615.wav.
“Câu chuyện các anh vừa nói tôi thật sự đã nghe nói qua, nhưng thời gian quá lâu, tôi cũng nhớ không rõ nữa.”
“Chúng tôi là từng bước nghe ngóng được tới đây đó, một cô gái trước đây chúng tôi hỏi thăm đã nhắc đến bà, vì vậy chúng tôi mới đánh liều tìm tới.”
“Nhưng tôi thực sự nhớ không rõ lắm. Tôi chỉ nhớ rõ nơi này của chúng tôi có một câu chuyện ma liên quan đến bệnh viện, nhưng cụ thể thì tôi hoàn toàn không nhớ rõ. Có lẽ đó chỉ là một lời đồn ở khu này thôi, cũng không khác với các loại nhà ma lắm.”
“Có thể nhờ bà hỗ trợ hỏi thăm một chút được không? Nếu bà đã nghe nói qua thì chắc chắn là nghe từ một người quen biết nói. Tạp chí của chúng tôi sẽ trả thù lao bằng tiền mặt nhất định cho người có thể cung cấp các câu chuyện thú vị. Người trước bà đã được trả năm trăm tệ làm thù lao đấy. Nếu như có câu chuyện càng cụ thể, tiền thù lao sẽ càng lớn.”
“Nhiều thế sao?”
“Đúng thế.”
“Vậy... Tôi thử đi hỏi thăm một chút.”
“Đây là số điện thoại của chúng tôi, bà có thể gọi tới số này để liên lạc với chúng tôi.”
“Được.”
Ngày 16 tháng 6 năm 2009, tìm tư liệu ở quê nhà Miêu Gia Vân tại thành phố Bắc Dục, vẫn chưa phát hiện báo cáo liên quan đến bệnh viện đó, không phát hiện ra các lời đồn liên quan.
Ngày 18 tháng 6 năm 2009, liên lạc với Chu Hiểu Hàm. File ghi âm 05520090618.wav.
“Cô Chu, mời ngồi.”
“Các anh muốn phỏng vấn cái gì?”
“Là chuyện liên quan đến việc cô bị đình chỉ học năm ấy.”
“Chuyện này có cái gì để hỏi?”
“Chúng tôi đưa tin sẽ có cách chọn chủ đề của chính mình. Cô chỉ cần trả lời tường tận vấn đề của chúng tôi thì sẽ được trả thù lao. Chúng tôi sẽ liên hệ với trường học trước đây cùng những bạn học cũ của cô, sau đó cũng sẽ phỏng vấn bọn họ.”
“Được rồi, tôi hiểu, các anh hỏi đi.”
“Trước đây nguyên nhân cô bị đuổi học là gì?”
“Mang thai khi chưa kết hôn.”
“Ồ? Đứa con đâu?”
“Đã chết.”
“Xin hỏi cụ thể câu chuyện là như thế nào?”
“Cái này cùng với tin tức của Người Mẹ Thiếu Nữ không khác nhau lắm. Tôi không biết mình đã mang thai, bụng cũng không to, bỗng nhiên lại sinh ra đứa bé.”
“Đứa bé đâu?”
“Đã chết rồi!”
“Chết như thế nào?”
“Tôi làm sao biết?”
“Cô Chu, cô không hợp tác như vậy chúng tôi không thể trả thù lao cho cô được.”
“Hừ... Đó là khi tôi cùng bạn bè đi ra ngoài chơi, trong nhóm người chúng tôi có một cậu ấm, thuê cả căn biệt thự. Sau đó lấy... ma túy, loại mà người nước ngoài hay hút ấy, chúng tôi đều thử một chút, còn có một số loại khác nữa. Tôi chỉ hút một ít ma túy thôi, sau đó cùng bạn trai tôi lên căn phòng trên lầu hai. Vừa cởi quần, tôi đã cảm thấy không đúng lắm, bạn trai tôi cũng cảm thấy vậy. Hai chúng tôi ngồi xuống, vừa liếc nhìn liền thấy một khối thịt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.