Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 252: Mã số 055 - Câu chuyện nối tiếp (1)




Mã số sự kiện: 055
Tên gọi sự kiện: Câu Chuyện Nối Tiếp
Người ủy thác: Hàn Đông Đông
Giới tính: Nam
Tuổi tác: 20
Nghề nghiệp: Học sinh
Quan hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên hệ: Thành phố Dân khánh công viên hoa hồng số XX đường XXXX
Điện thoại liên lạc: 138XXXXXXXX
Nội dung sự kiện:
Ngày 13 tháng 6 năm 2009, lần đầu tiên người ủy thác đến. File ghi âm là 05520090613.wav.
“Cậu Hàn, đây là...”
“Đây là bạn gái của tôi, Tào Lệ.”
“Chào cô Tào.”
“Chào anh, chào mọi người… Tôi...”
“Không cần khẩn trương, xin hãy nói tường tận một chút về chuyện hai người gặp phải đi.”
“Ừm... Chuyện bắt đầu vào tháng năm, ngày hai mươi lăm tháng năm là sinh nhật của Tào Lệ, bạn cùng phòng của cô ấy liền tổ chức tiệc, mời cả lớp đến.”
“Bạn thân của tôi là lớp trưởng, còn là cán bộ trong hội học sinh, cô ấy rất thích tổ chức các loại hoạt động, cũng có quan hệ rất tốt với mọi người trong lớp.”
“Chúng tôi đều cùng một lớp.”
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Sau đó, Miêu Gia Vân, chính là người bạn thân kia, đã thuê một biệt thự, loại có thể mở party ấy, cả lớp tôi đều đi. Chuẩn bị đi từ ngày hai mươi bốn cho đến ngày hai mươi lăm, chúng tôi muốn mừng sinh nhật thâu đêm. Nhưng còn chưa tới mười hai giờ, biệt thự đột nhiên bị cúp điện. Cô ấy gọi điện thoại tìm người cho thuê biệt thự, phát hiện cầu chì bị đứt, một lúc lâu cũng không sửa được. Chúng tôi liền mở điện thoại di động ra để chiếu sáng, còn có nến nữa. Cả bọn nói đến nói đi, liền nói bầu không khí tốt thế này rất thích hợp để kể chuyện ma. Có bạn nữ sợ, Miêu Gia Vân liền nói kể chuyện liên tiếp là được. Cô ấy mở đầu một chuyện ma, nhưng cuối cùng kết thúc như thế nào thì để mọi người kể tiếp. Nghe có vẻ rất thú vị nên tất cả mọi người đều đồng ý.”
“Ừ.”
“Câu chuyện mà Miêu Gia Vân kể là câu chuyện có thật ở quê nhà cô ấy. Quê cô ấy có một bệnh viện, bệnh nhân ở đó thường sẽ mất tích không lý do. Sau khi mất tích, người trong nhà cũng nháo nhào lên, nháo được vài ngày thì họ giống như mất trí nhớ vậy, không thấy nhắc đến chuyện này nữa.”
“Gia Vân còn nói, nơi đó đã có phóng viên đến phỏng vấn, nghi ngờ là buôn bán bộ phận cơ người, người nhà bệnh nhân bị uy hiếp v.v. Nhưng vừa qua ngày hôm sau, những phóng viên kia lại nói mình chưa từng làm phỏng vấn này.”
“Này nghe như là một câu chuyện vậy.”
“Đúng. Câu chuyện này rất không logic. Nếu như thực sự có người mất tích, hoàn toàn biến mất rồi, người biết chuyện cũng không nhắc đến nữa, vậy chuyện này sẽ không thể truyền ra ngoài, thì làm sao có người biết được!”
“Đúng là như thế.”
“Lúc đó cũng có người nói như vậy, nhưng câu chuyện lập tức lại bị chuyển sang hướng khác. Vốn là kể chuyện ma, Gia Vân lại thêm vào một câu đó là chuyện thật xảy ra ở quê cô ấy nên mới có người bới móc. Chúng tôi lại tiếp tục kể, có người đem chi tiết này hợp lý hóa, nói là chỉ có người trực tiếp nhận tư liệu mới mất trí nhớ, những người khác đều nhớ rõ chuyện này, còn có người nói thực ra có một không gian khác, cũng có người nói ma trong bệnh viện kéo người xuống dưới gầm giường.”
“Người thứ hai chơi trò chơi nói là có ma đem người kéo xuống dưới gầm giường, những người nói tiếp đều là đang kể chuyện ma. Kể đến khi không còn gì đáng để kể nữa rồi thì người sau đó liền nói cái gì mà không gian ảo, còn có các loại quy tắc, liền biến thành chuyện khoa học viễn tưởng, sau đó đến lượt nhóm của Tào Lệ.”
“Mấy đứa con gái chúng tôi kết thúc câu chuyện, đó là một câu chuyện tình yêu. Có người bị ma kéo tới không gian ảo, bạn trai cô ấy trải qua nhiều gian khổ, cứu cô ấy ra, hai người gặp lại, đến lượt tôi đúng lúc là một kết thúc tốt đẹp.”
“Lúc chúng tôi chơi trò này có một chút tranh chấp, phải sắp xếp những vấn đề kia thật logic, nhưng tóm lại vẫn rất là vui vẻ, trong lúc chơi cũng không xảy ra chuyện gì kỳ lạ. Đến khi kể xong kết cục của câu chuyện, bọn họ còn nói nhao nhao, tôi và Tào Lệ hôn nhẹ một cái, lại ăn bánh sinh nhật, cũng vừa đúng lúc đến hừng đông. Chúng tôi ở bên trong biệt thự ngủ nửa ngày mới giải tán, cùng nhau trở về trường học.”
“Ngày hôm đó không hề xảy ra chuyện gì cả. Hôm sau là thứ hai, sáng sớm lớp chúng tôi có một tiết chuyên ngành. Phòng của tôi cùng với phòng của bọn họ đều không có chuyện gì, nhưng có một phòng bốn bạn nam vẫn không thấy tới. Khi thầy giáo điểm danh, chúng tôi đều thấy có gì đó không bình thường.”
“Thầy giáo điểm danh thiếu một người.”
“Ừ. Chỉ điểm danh có ba người trong phòng đó.”
“Giữa tiết học thì bọn họ mới chạy vào. Ba bạn nam trông rất sợ hãi, nói rằng bạn cùng phòng Vương Dương không thấy đâu cả. Vương Dương là người nghiêm túc nhất trong phòng bọn họ, là phòng trưởng, mặt khác ba người đều là loại người không đặt đồng hồ báo thức, toàn là dựa vào Vương Dương gọi dậy. Lúc đầu lớp chúng tôi nghe không hiểu bọn họ nói cái gì. Bọn họ nói nhao nhao ầm ĩ. Thầy giáo mắng một tiếng, sau đó mới hỏi bọn họ Vương Dương là ai.”
“Lúc đầu thầy giáo điểm danh sót Vương Dương, chúng tôi chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Nhưng đến khi thầy hỏi Vương Dương là ai, chúng tôi mới... Vương Dương... Cậu ấy...”
“Cậu ấy thực sự là một học trò ngoan ngoãn, chưa bao giờ đi muộn, không trốn tiết, luôn ngồi hàng đầu, cuối giờ còn hay đến hỏi bài với thầy giáo. Từ hồi năm thứ nhất đại học thầy ấy đã dạy chúng tôi, lúc khai giảng học kỳ này thầy vẫn còn nhớ đến Vương Dương mà.”
“Lúc đó rất ồn ào, Gia Vân lên bục giảng nói chuyện với thầy giáo và ba bạn nam kia. Gia Vân còn cầm danh sách sinh viên để ở trên bàn của thầy giáo. Tôi ở dưới liền thấy... tay Gia Vân còn đang run rẩy. Cô ấy bị cái danh sách kia hù dọa đến nỗi hét ầm lên. Trên danh sách... Trên danh sách kia không có tên Vương Dương... chỗ tên của Vương Dương là để trống. Thầy giáo nói... nói sinh viên này chẳng phải là... là năm thứ nhất đại học còn chưa khai giảng thì đã nghỉ học rồi sao...”
“Chúng tôi đều cùng Vương Dương làm bạn học hơn hai năm nay, không chỉ mỗi ngày gặp mặt, còn là ở chung với nhau hơn hai năm đó!”
“Hu hu...”
“Sau đó, chúng tôi đi tìm giáo viên phụ đạo, đi qua phòng giáo vụ, tất cả đều nói Vương Dương đã sớm nghỉ học rồi. Ba người cùng phòng với Vương Dương nói, giường chiếu của Vương Dương đã trống không. Chỉ trong một đêm, những đồ đạc của cậu ấy đều biến mất hết!”
“Hu hu hu...”
“Vương Dương là người thứ nhất. Sau đó mỗi ngày đều thiếu đi một người... đều mất tích như thế. Ngoại trừ lớp chúng tôi thì không ai nhớ đến.”
“Gia Vân cũng mất tích... Tôi gọi điện thoại cho mẹ cô ấy, mẹ của cô ấy hỏi tôi là ai, còn nói bà ấy cho tới bây giờ cũng chưa sinh con... Hu hu...”
“Hức... Chuyện là như vậy đấy...”
“Chuyện của Miêu Gia Vân là nghe được từ đâu?”
“Cô ấy từng hồi tưởng lại, nhưng không nhớ ra được. Ban đầu chúng tôi cũng thắc mắc việc này, Miêu Gia Vân nói không nhớ rõ ràng lắm, bảo rằng trước đây thật lâu nghe bạn học hay là người thân kể. Cô ấy chỉ nhớ đại khái nên lúc nói với chúng tôi có thể không đúng hoàn toàn. Cô ấy cũng rất sợ hãi, trước khi mất tích vài ngày vẫn gọi điện thoại về với ông bà hỏi thăm. Còn có những bạn học khác đều cầu thần bái phật, nhưng vẫn là...”
“Gia Vân trước khi mất tích có nói là thăm dò được. Khi đó ở trong phòng ngủ, tôi vào WC còn cô ấy ở trong phòng ngủ kêu lên một tiếng, tôi vội vàng đi ra, cô ấy... cô ấy đã không thấy tăm hơi đâu...”
“Ừm. Có thể thăm dò được, cũng có nghĩa là chuyện này vẫn có ngọn nguồn.”
“Có lẽ là vậy. Chúng tôi cũng không biết phải điều tra như thế nào nữa...”
“Cô biết quê cô ấy ở nơi nào không? Có thể cho chúng tôi phương thức liên lạc của mẹ cô ấy không?”
“Được, tôi đưa ngay cho các anh.”
“Như vậy, tình cảnh trước mắt của hai người có chút nguy hiểm. Việc mất tích này có trình tự hay không?”
“Chúng tôi có sắp xếp qua, là dựa theo ngày sinh. Còn năm người nữa sẽ đến lượt Đông Đông...”
“Ừm, phòng nghiên cứu của chúng tôi có làm một ít bùa hộ mệnh, nhưng chuyện mà hai người đụng phải có chút đặc biệt, chúng tôi không xác định được có thể có tác dụng hay không. Nếu như thuận tiện, tôi kiến nghị hai người tạm thời ở văn phòng của chúng tôi.”
“Hả... Cái này...”
“Phải ngủ chung giường nên ở phương diện sinh hoạt có thể không quen cho lắm, nhưng về mặt an toàn sẽ cao hơn nhiều. Hai người có thể suy nghĩ kỹ một chút.”
“Trường học cũng không thể... không thể đến sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy, chúng tôi phải suy nghĩ một chút.”
“Được. Chúng tôi cũng sẽ lập tức tiến hành điều tra, hy vọng có thể sớm giải quyết chuyện này. Được rồi, căn biệt thự kia ở nơi nào?”
“Ồ, địa chỉ tôi sẽ gửi cho anh.”
“Cám ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.