Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2015:




Tôi vừa đi ra khỏi toà nhà văn phòng liền bắt một chiếc xe, đi thẳng đến thôn Sáu Công Nông.
Thôn Sáu Công Nông vẫn trong trạng thái công trường, nhưng không có thi công gì nhiều. Lúc tôi đi vào toà nhà số sáu, không hề nhìn thấy một bóng người nào cả.
Đi lên lầu, đứng trên bậc2thang giữa lầu năm và lầu sáu, tôi nhìn lướt qua tấm bảng hiệu “Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp” ở phía trên, sau đó không nhìn nữa.
Tôi nhớ lại về cái lỗ đen nhìn thấy trong cảnh mộng và giơ tay lên, bắt đầu thi triển năng lực.
Năng lực bị rã ra, không chạm vào7thứ gì cả.
Tôi thi triển năng lực ở mức mạnh nhất, sử dụng cả mắt và tai, muốn nhìn thấy, nghe thấy thứ gì đó khác biệt.
Nhưng những gì tôi nhìn thấy, nghe thấy, chạm được đều là con số không.
Tôi trông như một diễn viên kịch câm vậy, tay mò mẫm trong không khí.
Sau khi đã tiêu tốn1rất nhiều thời gian, tôi bắt đầu thay đổi kế hoạch.
Có thể cái cổng ra vào dị không gian mà tôi nhìn thấy không hề nằm song song với cầu thang mà nằm ở phía trên nó.
Tôi nghiêng người sang một bên, tiếp tục mò mẫm xung quanh, trông giống như muốn mò hết một lượt các khu vực7phía trên cầu thang vậy.
Thứ mà tay tôi cảm nhận được chỉ có không khí, là cảm giác không khí lưu thông khi tôi di chuyển tay.
Không có.
Dường như cổng ra vào dị không gian không thể mò được bằng cách này.
Nếu vậy thì, tôi có thể mở được cổng của dị không gian ở thị trấn Morris không?
Tôi0bắt đầu nghi ngờ.
Tôi bất giác đưa mắt nhìn về phía cửa của phòng nghiên cứu.
Có lẽ Diệp Thanh đang ở trong đó, cũng có thể là không.
Tôi siết chặt tay, quay người đi xuống lầu.
Chỗ này không được, còn có những chỗ khác.
Hối Hương, núi Quảng Nguyên…
Không, phải đi nhiều nơi như thế, chắc chắn không đủ thời gian.
Tôi bật điện thoại lên, nhìn hết một lượt bản đồ, mặc kệ những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn mới kia.
Ma cổ trang nói là tranh thủ cho tôi thời gian một ngày.
E rằng khoảng thời gian này không phải là nói giỡn chơi, cũng không phải là giới hạn cuối cùng của năng lực nó.
Một ngày…
Tôi bắt đầu tìm kiếm vé máy bay, nhưng sau đó lại nghĩ đến vấn đề hộ chiếu.
Trong tình trạng bất đắc dĩ này, tôi chỉ đành đi về nhà một chuyến, mong rằng cái thứ đó, dù là thứ gì thì trước đó nó cũng từng làm hộ chiếu. Nếu không chỉ trong một ngày, tôi không thể nào chạy đến thị trấn Morris được.
Tôi chạy vội về nhà, nhìn thấy cha mẹ đang ngồi xem tivi trong phòng khách.
Hai người họ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Chẳng phải con đang đi công tác sao?” Mẹ lên tiếng hỏi: “Được về sớm? Ủa, hành lí của con đâu?”
“Về lấy ít đồ, sau đó liền đi ngay ạ.” Tôi chạy vội vào trong phòng, không dám nhìn họ thêm một giây nào.
Đến nước này rồi, tôi không muốn bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, không muốn bị xao nhãng.
Nhưng trước khi tôi bước vào trong phòng ngủ vẫn đứng khựng lại trong chốc lát.
Căn phòng vẫn y như cũ. Chỉ có kệ sách trống trơn, không còn để những tập hồ sơ của Thanh Diệp nữa. Ngoài ra, ngay cả những món đồ lưu niệm tôi mua về lúc đi du lịch cũng được đặt ở chỗ quen thuộc.
Tôi khẽ thở dài, kéo ngăn kéo đựng giấy tờ ra.
Tôi đã tìm thấy hộ chiếu.
Dưới hộ chiếu có các giấy tờ như bằng tốt nghiệp, bằng học vị, hoá đơn mở tài khoản ngân hàng…
Không có các loại bằng tôi thi được trong lúc học đại học, cũng không có giấy khen thời tiểu học và trung học.
Chỉ có những thứ cơ bản nhất…
Tôi cầm hộ chiếu lên với tâm trạng rối bời.
“Sao vậy? Con phải đi nước ngoài hả? Sao lại phải chạy ra nước ngoài?” Mẹ đứng trước cửa, hỏi với vẻ lo lắng.
“Vâng. Đột nhiên có chút việc. Mẹ yên tâm, con… sẽ về nhanh thôi.” Tôi nhìn lên mặt mẹ.
Vẫn giống như trước đây, không, già hơn chút so với trước đây, nếp nhăn đậm hơn, ánh mắt ngập tràn lo âu.
Cha đứng trong phòng khách, cũng nhìn tôi với vẻ lo âu.
Tôi cảm thấy nhói trong tim.
Suy cho cùng thì đã khác rồi.
Cái thứ đó từng hôn mê trong một thời gian dài, chính vì lẽ này mà khiến cha mẹ đã phải chịu nhiều vất vả. Sau khi nó đậu vào đại học, tỉnh táo được vài năm, bọn họ cũng sẽ lo lắng nó lại quay về cái tình trạng đó nhỉ?
Còn… Cha mẹ của tôi… Không có lo lắng như thế này. Bọn họ cùng lắm chỉ lo rằng tôi quá bận công việc, cùng lắm chỉ lo là tình hình trị an ngoài kia đột nhiên xấu đi.
Tôi cầm chặt hộ chiếu, bước qua người mẹ, lại đi ngang qua cha. Lúc đóng cửa tôi cũng không hề quay đầu nhìn lại. Ánh mắt của bọn họ trông như có thể xuyên qua cửa, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi chạy vội xuống lầu, vọt ra khỏi khu dân cư, chạy đến trước chiếc xe taxi lúc nãy.
Xe chạy đến sân bay. Hệ thống định vị trên xe lên tiếng đọc những câu như là “Bạn đã chạy qua hai cái đèn xanh, ngã rẽ tiếp theo hãy rẽ trái”.
Lúc này nghe được những lời này, tâm trạng tôi đã bình tĩnh trở lại.
Mãi cho đến khi làm thủ tục, máy bay hạ cánh, bắt xe, tôi vẫn giữ cái tâm trạng bình tĩnh như thế.
Đây là một cảm giác rất kì lạ.
Lần trước lúc gặp phải những chuyện thế này, tôi còn có Ngô Linh, Lưu Miểu, có Quách Ngọc Khiết, có Hàn Vân ở bên cạnh, nhưng lần này, tôi chỉ có một mình thôi.
Nhưng dường như bọn họ vẫn còn đang ở bên cạnh tôi.
Trên ghế lái phụ, trên băng ghế sau, hình như đều có bóng dáng của bọn họ.
Tuy rằng có lúc thất thần, tôi sẽ nghĩ đến cái chết của Ngô Linh và Lưu Miểu, nhưng cái cảm giác đó đã biến mất ngay sau đó.
Bọn họ vẫn còn.
Bọn họ vẫn còn ở đây.
Đây là lần đầu tiên tôi kiên định như thế.
Dọc đường đi, tôi không hề cảm thấy mệt mỏi, cũng không hề thấy hứng khởi, kích động.
Tôi chỉ đang làm một việc mà tôi nên làm, một việc mà tôi phải làm từ lâu rồi.
Lúc chiếc xe chạy trên con đường vắng tanh, tôi lại nghĩ đến Diệp Thanh.
Ấn tượng ban đầu của tôi về anh ta là một mình anh ta ngồi trong phòng nghiên cứu tối om và trống rỗng. Đó là một cảnh tượng cô đơn, hiu quạnh vô cùng.
Lúc này, tôi lại suy nghĩ đến cảnh tượng đó, nghĩ đến cảnh anh ta đứng bên kệ hồ sơ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về cái nơi chôn cất Ngô Linh. Tôi cảm thấy anh ta không hề cô đơn, lẻ loi như tôi tưởng trước đây.
Vào cái lúc mọi người đều chết cả, anh ta quay trở về từ thế giới tương lai thì chắc hẳn anh ta đã có quyết định rồi.
Thậm chí là sớm hơn nữa.
Sau khi Cổ Mạch chết, sau khi phát điên xong, anh ta đã có quyết định rồi.
Từ đó về sau, Nam Cung Diệu mất tích, cái chết của Ngô Linh và Lưu Miểu đều không thể làm lung lay quyết định của anh ta.
Anh ta từng nói “đợi tôi”, có lẽ là nói thật. Anh ta đã suy nghĩ xong là phải lợi dụng năng lực của tôi như thế nào từ lâu rồi.
Anh ta nói là “không biết phải làm gì tiếp theo”, có lẽ cũng là lời nói thật lòng. Anh ta đã giao quyền quyết định lại cho tôi.
Tôi không hiểu là tại sao Diệp Thanh lại tin tưởng tôi một cách tuyệt đối như thế. Có thể là sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch, nhìn thấy tôi và năng lực của tôi xong, anh ta đã có dự tính. Một tâm trạng kiên định gần như là mê tín, tin chắc rằng đến cuối cùng tôi sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.
Có thể là vì lí do này mà ma cổ trang mới lên tiếng chế giễu tôi.
Siêu năng lực được thức tỉnh bởi lòng ham muốn và thỉnh cầu của họ.
Nguyện vọng của tôi… Lời thỉnh cầu của tôi…
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Tiểu Bạch, hình ảnh của đám người Thanh Diệp và cả hình ảnh của người thân bạn bè lạ mặt…
Chiếc xe băng qua Thysente, chạy đến khu vực cánh đồng lúa rộng lớn.
Tôi dừng xe lại, đi về hướng Hàn Vân bay đi lúc đó.
Có hơi cao, có thể tôi cần một vài công cụ gì đó để giúp mình chạm đến khu vực đó.
Tôi tìm kiếm xung quanh, đột nhiên nghe thấy có tiếng động.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tiếng nhạc ồn ào, xen lẫn tiếng gõ vào gỗ, tiếng ma sát bánh răng, còn có những tiếng động lạ như bụp bụp, chíu chíu được phát ra từ đồ chơi.
Tôi nhìn thấy bầu trời đột nhiên trở nên méo mó, trông như có hai bầu trời đặt đè lên nhau, hai màu xanh lam và những đám mây có hình dạng khác nhau xen lẫn vào nhau.
Tôi giơ tay hướng về phía đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.