Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2014:




Người đàn ông mặc áo da khẽ hít sâu rồi quay sang nhìn về phía tôi.
“Được rồi. Cậu muốn chém muốn giết thì cứ ra tay đi.” Anh ta nói với vẻ bất cần.
Tôi nghe được có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Nguyễn Hàn đang cố gắng đứng dậy, nhìn về phía này với ánh mắt khẩn trương.
Anh ta là hồn ma bình thường nhất, nhìn vào âm khí trên2người anh ta thì biết rằng sau khi chết anh ta không làm bao nhiêu chuyện xấu mà ma nên làm, chắc là sống một cuộc sống như người bình thường thôi.
Tôi lại nhìn sang người đàn ông mặc áo da.
“Chuyện của ông Dương, anh biết được bao nhiêu?” Tôi hỏi.
Người đàn ông mặc áo da lắc đầu: “Tôi không có biết gì nhiều. Ông ta rất già rồi… Đã tồn tại rất lâu7rồi. Cuộc sống dài đằng đẵng và sức mạnh to lớn khiến ông ta cảm thấy rất buồn chán. Ông ta chỉ đang tự tìm thú vui trong Bồng Lai Tiên Cảnh và chỗ này thôi.”
“Còn những con ma đi theo ông ta thì sao?”
“Đều giống nhau cả. Ông ta luôn tìm kiếm những con ma có tế bào nghệ thuật. Sáng tác một số truyền thuyết thần thoại, một số truyện ma, giết1người chỉ là một loại thủ đoạn, không có mục đích gì cả. Trong số chúng tôi cũng không có ai vô cùng đặc biệt cả.” Người đàn ông mặc áo da nhún vai, nói đến việc giết người với vẻ bình thản.
“Còn về công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn, anh biết được những gì?”
Người đàn ông mặc áo da lắc đầu: “Lúc tôi biết về nó thì nó đã tồn tại rồi.”
“Vẫn7luôn là do con ma nữ kia phụ trách kinh doanh sao?”
“Ừ, đúng vậy, vẫn luôn là cô ta phụ trách. Tôi chỉ gặp qua cô ta hai lần, lúc trước chỉ nghe nói qua thôi, gặp được cô ta hai lần là vào lúc cô ta đến tìm ông Dương. Bọn họ có rất nhiều nhân viên. Bình thường chúng tôi chỉ tiếp xúc với những người này thôi.”
“Về Thanh Diệp thì anh0biết được những gì?”
“Thanh Diệp?” Người đàn ông mặc áo da suy nghĩ một hồi: “Là gì vậy?”
Bọn họ không biết Thanh Diệp.
Rất nhiều những chuyện xảy ra trong quá khứ kết quả không hề thay đổi, nhưng quá trình lại thay đổi.
Diệp Thanh và “tôi”, đều không tồn tại trong kí ức của bọn ma này.
Tôi nhìn về phía người đàn ông mặc áo da.
Anh ta cười với tôi: “Tôi biết, có thể cậu muốn nhìn thấy tôi vùng vẫy, nhìn thấy tôi nguyền rủa, chửi rủa cậu một cách không cam lòng. Thật ra tôi không suy nghĩ gì nhiều. Giết người và bị giết, cũng chỉ có như thế thôi. Cái thế giới đó là như thế đấy.”
Tôi nhìn về phía anh ta với vẻ bình thản, tay lướt qua sợi xích trên không.
Chỉ sau thoáng chốc, người và ma ở bên kia sợi xích đều bắt đầu biến mất.
Tôi nhìn thấy người đàn ông mặc áo da và Nguyễn Hàn có khoảnh khắc biến thành con nít, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đã biến mất hoàn toàn rồi.
Cả căn phòng làm việc trở nên yên ắng, cả một tầng lầu đều vô cùng yên tĩnh.
Tôi đứng yên tại chỗ một hồi, nhìn thấy phần mềm trên máy tính trong phòng làm việc vẫn còn đang chạy.
Mắt tôi hình như có thể nhìn xuyên qua màn hình máy tính, nhìn thấy những dãy số và kí tự.
Nhưng tôi không phải Nam Cung Diệu, không hiểu ý nghĩa của những dãy số và kí tự này.
Tôi giơ tay ra, tựa như có thể chạm vào những gì mình nhìn thấy.
Những thứ này vốn là một vật thể ảo, căn bản không thể chạm vào được, nhưng khi tôi sử dụng năng lực, năng lực quả thật đã chạm trúng một vài thứ gì đó.
Dãy số và kí tự giống như lần lượt bị xoá bỏ, biến mất một cách nhanh chóng.
Trên màn hình máy tính ở trước mặt này, cửa sổ làm việc lúc nãy đã biến mất rồi, chỉ còn lại một cái màn hình trống không.
Trang livestream Nai Sừng To, chắc là đã không còn tồn tại nữa rồi.
Lúc tôi đi ra cửa, đứng lại trong chốc lát, tay quét qua cái logo khổng lồ ở quầy tiếp tân. trên tường cũng trống không như màn hình máy tính vậy, không có để lại bất cứ thứ gì.
“Đây chính là sức mạnh của cậu.”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy ma cổ trang đang đứng bên cửa sổ, trưng ra dáng vẻ cao nhân, không phù hợp với toà nhà làm việc hiện đại này.
“Ông trở thành chủ nhân mới của công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn?” Tôi không hề thấy bất ngờ gì trước sự xuất hiện của nó. Tôi đã giết chết nhiều thuộc hạ của nó ngay tại hang ổ của nó, nếu nó không hay biết gì, không xuất hiện mới lạ đấy. Chỉ là tôi không ngờ rằng nó đợi khi mọi chuyện kết thúc rồi mới xuất hiện, không hề có ý định ngăn cản tôi.
Nó đã từ bỏ chỗ này, chuyển sang tiếp quản cả công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn sao?
Chỗ này dường như chỉ là một công ty do nó nhất thời hứng lên và lập ra, tạo niềm vui cho bản thân, không phải là công việc chính. Công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn quan trọng hơn, ít nhất là đối với tất cả ma vương thì nó quan trọng hơn.
Vụ làm ăn giữa tôi và con ma chuyển phát nhanh đã phản bội cả dòng tộc bọn chúng, ma cổ trang ra tay tiêu diệt tên phản bội, tiếp quản cả công ty chuyển phát nhanh và thứ năng lực chuyển phát nhanh kia chỉ là một điều hiển nhiên mà thôi.
Ma cổ trang lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với công việc đó.”
“Vậy rốt cuộc là cái gì?” Tôi lên tiếng hỏi.
Trong lòng tôi đã đoán ra được gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu là, tại sao lại có chuyện như thế này chứ.
Tương lai…
Ông Trời của tương lai sao?
“Cậu cho rằng đó là gì?” Ma Cổ Trang nhìn về phía tôi với vẻ bình thản.
Tôi cắn chặt răng, trừng mắt nhìn ma cổ trang.
Ma cổ trang lắc đầu: “Là gì không quan trọng. Cậu vẫn luôn không biết mình phải làm gì, đó mới là vấn đề. Bây giờ, cậu đã biết rồi chứ?”
“Ông lại muốn làm gì nữa?”
“Giống với ước nguyện của cậu đó.” Ma cổ trang thở dài: “Nơi này nhàm chán thật. Cậu lúc nào thì có thể kết thúc mọi chuyện này?”
Tôi thật không hiểu nó đang nghĩ gì. Giống như Diệp Thanh vậy, cứ luôn úp úp mở mở. Thái độ úp úp mở mở của Diệp Thanh có thể là để tránh cho kí ức của mình bị sửa đổi. Nó cũng vậy sao?
Quá khứ thay đổi, thế giới song song, tuyến thế giới khác… Những thứ này không còn là vấn đề kiêng kị gì nữa. Ông Trời chắc hẳn đã bị tôi vô tình tiêu diệt mất nhân cách, không thể hành động theo ý mình nữa.
Nhưng mà, vẫn còn tồn tại cái thứ gọi là kiêng kị khác.
Đây không phải là việc mà một ma vương nào đó có thể làm được.
“Các ông đang sợ gì vậy?” Tôi nghĩ mãi mà không hiểu được.
Ma vương đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể nắm hết mọi người trong lòng bàn tay, điều khiển một cách tuỳ ý, giống như trong thế giới tương lai kia vậy, trở thành kẻ thống trị thật sự.
Ngay cả Ông Trời cũng đứng về phía bọn chúng.
Điều này trông giống như là những quy luật tự nhiên, mặt trời vốn mọc ở hướng Đông lặn ở hướng Tây, Trái Đất quay xung quanh Mặt Trời và tự quay xung quanh trục, vì vậy mới có ban ngày, ban đêm và các mùa trong năm. Bây giờ, những quy luật này cũng đều giúp bọn chúng, thay đổi quy luật của Mặt Trời, thay đổi quy luật của Trái Đất, với một lí do hết sức hoang đường là để có thể bán được căn nhà hướng Bắc của bọn chúng với giá cao hơn và ngoài ra không có thay đổi gì khác.
Cái bọn chúng đang thiếu chính là một ít thời gian. Cần một ít thời gian để thị trường điều chỉnh giá nhà.
Tôi tin là không bao lâu sau, đại đa số người sẽ lựa chọn thoả hiệp, chấp nhận tình trạng này, bỏ mặc để cho ma vương thống trị mình. Bây giờ có rất nhiều người đã làm như thế rồi.
Tuy rằng rất buồn cười, nhưng không bao lâu sau, cái “tương lai” buồn cười này sẽ thành hiện thực.
Chẳng lẽ bọn chúng đang sợ tôi, e sợ năng lực của tôi?
Nhưng tôi phải tìm được một “đối tượng” thích hợp, một con ma, một con người để sử dụng năng lực, thật sự là một việc rất khó.
Có lẽ bọn chúng đã tìm được từ lâu rồi.
Bọn chúng hoàn toàn có thể ngăn tôi lại.
Cuộc tấn công trước đó của bọn chúng cũng hoàn toàn khả thi.
Tôi không nghĩ là mình đang chiếm ưu thế. Lúc trước Diệp Thanh đứng về phía tôi, lúc trước Diệp Thanh cũng đã hợp tác với ma cổ trang, nhưng bọn chúng vẫn thành công được.
Tôi không hiểu.
Cái điểm mấu chốt đó, thứ mà bọn chúng e sợ, chính là thứ mà tôi có thể dùng để thay đổi thế giới.
Đi đến thế giới tương lai, diệt nhân cách của Ông Trời thêm một lần nữa sao?
Lần trước là ăn may, lần này thành công được không?
Thành công rồi thì làm gì nữa?
Tôi nhìn về vị trí của người đàn ông mặc áo da lúc nãy.
Hành động thay đổi tương lai trái lại xúc tiến cho nó xảy ra nhanh hơn.
Thật sự là như thế sao?
Không… Không thể thế này được!
Tôi nhìn về phía ma cổ trang, không hề nhìn ra được gì trên nét mặt của nó.
Nó giơ tay lên, nhìn xuống cổ tay trống trơn của mình, giống như là đang nhìn một chiếc đồng hồ tàng hình vậy.
“Hừm, đến giờ rồi.”
Ma Cổ Trang vừa dứt lời, tôi nghe được tiếng chuông điện thoại.
Điện thoại của tôi đang reo lên, người gọi đến là em gái.
Tôi nhìn xuống cái tên và ảnh chụp trên màn hình, ngón tay nhấn vào nút cúp máy.
Điện thoại ngừng reo.
Ma cổ trang lại phát ra một tiếng “hừm”.
Chuông điện thoại lại reo lên lần nữa.
Tôi lại cúp máy lần nữa và tắt nguồn điện thoại luôn.
“Nếu ông không định giết tôi thì tôi đi đây.”
Tôi đã có quyết định rồi.
Nếu nói là, năng lực của một người được thức tỉnh bởi lòng ham muốn mãnh liệt của anh ta. Vậy tôi sở hữu năng lực như thế này chính là để thay đổi thế giới hiện thực. Dù cho là thế giới hiện thực gì, thế giới hiện thực được định sẵn, thế giới hiện thực trong thế giới song song, thế giới hiện thực trong quá khứ và tương lai thì tôi đều sẽ thay đổi chúng.
Ma cổ trang nhìn tôi, đột nhiên bật cười.
“Tôi có thể giúp cậu ngăn bọn chúng một ngày.” Ma Cổ Trang nói.
Tôi cau mày lại, đột nhiên nhìn thấy trong không khí có một tờ đơn chuyển phát nhanh, người nhận là tôi, còn người gửi chỉ ghi một chữ “ma”.
Tôi hiểu ý của ma cổ trang ngay.
Bọn chúng vốn không biết đến tôi, nhưng sau khi tiêu diệt con ma chuyển phát nhanh xong, toàn bộ ma vương và cả thứ đứng sau mọi chuyện - Cái thứ có thể là Ông Trời trong tương lai kia đều biết đến sự tồn tại của tôi.
Tôi không có bắt lấy đơn chuyển phát nhanh.
Âm khí của ma cổ trang bay về phía tôi, cuốn tờ đơn chuyển phát nhanh bay đi.
Tôi vội vọt về phía thang máy.
Sau khi cửa thang máy mở ra liền chạy vào trong đó, doạ cho hai người trong thang máy giật nảy mình.
Cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn thấy ma cổ trang đang cầm lấy đơn chuyển phát nhanh trên tay.
Nó vẫy tay chào tạm biệt tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.