Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1917: Sự biến mất của âm khí




Âm khí ở phía xa càng lúc càng nhiều, dần lộ rõ sự tồn tại.
Tôi tựa lưng lên gốc cây lớn mà vẫn cảm nhận được âm khí đang mở rộng ở hướng ấy.
Hỗn loạn trong khuôn viên trường đã dần lắng xuống. Số lượng người tự sát có hạn, chuyện này cũng không phải dựa vào bệnh truyền nhiễm lan trong không khí, mà là Cố Nhan đang săn giết những mục tiêu phù hợp điều kiện. Chỉ cần không phải là mục tiêu,1đương nhiên sẽ không tự sát vô cớ.
Đám đông bỏ chạy hỗn loạn đã dần ngừng lại, ai nấy đều hoảng loạn nhìn ngắm xung quanh.
Tôi thò đầu ra từ phía sau gốc cây, nhìn thấy có mấy người đang nằm trên lối đi.
Trên thân những người đó có vấy máu, cũng không biết có bao nhiêu người là tự sát và có bao nhiêu người đã té ngã rồi bị giẫm đạp trong cơn hỗn loạn khi nãy.
Em gái tựa như chú mèo con,8nép vào ngực tôi kêu lên khe khẽ.
“Không sao. Đã không sao rồi.” Tôi vỗ vỗ lưng em gái, lấy di động ra.
Trong các sinh viên có không ít người khóc lóc, không ít người đang bàng hoàng, cũng có người còn tỉnh táo, sau khi hỗn loạn ngừng lại, liền có ý đi cứu người.
Tôi ngẩng lên nhìn về nơi âm khí đang tụ tập, gọi điện cho Ngô Linh.
Chuông đổ được ba tiếng, vẫn chưa ai nghe máy.
Như vậy rất bất thường.
Lòng tôi2nặng trĩu. Trước đây tôi đã có suy đoán, còn bây giờ lại càng cảm thấy bất ổn hơn.
Cố Nhan có hành động lớn, mục tiêu đầu tiên chính là fan của mình, mục đích có thể là để tích lũy sức mạnh, vậy mục tiêu thực sự của cô ta nhất định là kẻ thù.
Hồn ma đã giết cô ta đã bị Nam Thiên giết chết. Thù hận của cô ta cũng đã sớm chuyển qua mọi anti-fan của mình và fan của Nam4Thiên.
Hành động có quy mô lớn như thế là muốn giết sạch mọi anti-fan của mình trong một lần, hay chuẩn bị ra tay với Nam Thiên?
Tôi mãi vẫn chưa biết rõ về năng lực của Nam Thiên, chỉ xét từ những gì đang biết thì nó rất quái lạ, cũng có thể nói là khá mạnh mẽ.
Nếu không phải vậy, Cố Nhan hẳn đã có thể ra tay với Nam Thiên từ lâu.
Cuộc gọi vẫn chưa được nghe máy, tôi chợt trông thấy âm khí trên bầu trời ở phía xa xa đã co rút lại.
Âm khí cô đọng lại thành một khối, sức mạnh càng hiện ra sự uy hiếp, nó tựa như từ một đám khí độc đang lan rộng biến thành một quả bom khí độc, ai cũng biết thứ ấy sắp nổ, sắp giết người.
Tôi thấy hơi sợ, kéo em gái lùi lại.
Bất kể phạm vi ảnh hưởng là bao lớn, nhưng vẫn phải có một phạm vi, lùi lại đương nhiên vẫn là tốt nhất.
Tôi nhìn thấy có mấy người đã hành động tương tự tôi. Không biết là do có thể nhìn thấy âm khí, hay do bản năng thúc đẩy, khiến họ chạy ra khỏi vườn trường.
Bất chợt, khối âm khí mà tôi có cảm tưởng như mặt trời kia đã biến mất.
Tôi siết chặt tay em gái.
Sắp đến rồi…
Một giây, hai giây…
Đợi được một phút, cuộc gọi đi đã tự ngắt, cuộc tấn công trong dự đoán không thấy đến.
Tôi sửng sốt.
Bước chân đang lùi dừng lại.
Những người khi nãy chạy lùi lại thì không có ai dừng cả.
“Anh.” Em gái kẽ gọi tôi.
Tôi nhìn di động, gọi đi lần nữa.
Không tấn công? Hay là, cuộc tấn công nhắm vào Nam Thiên, hoặc anti-fan?
Tôi nhìn quanh.
Những sinh viên kia vẫn tiếp tục chuyện mình đang làm, tiếp tục cứu người, tiếp tục bỏ chạy, tiếp tục khóc lóc… không có ai chết cả.
Trong trường có không ít fan của Cố Nhan, chắc hẳn cũng phải có không ít anti-fan của Cố Nhan.
Nói đến chuyện này thì cũng chỉ có học sinh sinh viên là quan tâm đến nó nhất. Chuyện thích một ngôi sao, hay ghét một ngôi sao đều cực kỳ hết mình. Sau khi trưởng thành, bất kể là thích hay ghét thì đều sẽ trở thành không quan trọng, không thể tiếp tục cuồng nhiệt nữa. Ít nhất, cũng không có mấy người giữ được sự cuồng nhiệt ấy.
Tính đến hiện tại thì chưa có ai chết.
Không phải nhắm đến anti-fan.
Tôi nhìn di động đang đổ chuông tút tút.
Người của Thanh Diệp đã chạy đến chỗ của Nam Thiên rồi sao? Người bị tấn công là Nam Thiên ư?
Âm khí biến mất, cũng có thể là lượng âm khí đã giảm đến mức tôi không thể cảm nhận được.
Khoảng cách này vốn đã xa, thông thường, trừ khi là hồn ma như con ma cổ trang, bằng không tôi sẽ không thể nào cảm nhận thấy.
Tôi không thể nào xác định được tình hình bên đó.
Cuộc gọi đi lại tự động ngắt.
Giáo viên và bảo vệ của trường đã xuất hiện trong vườn trường, tiếng còi của xe cảnh sát và xe cấp cứu vang lên không ngừng. Qua âm thanh thì không phải mọi xe cộ đều vào trong trường, mà còn có xe đã chạy đi.
Nơi xuất hiện người tự sát cũng không thể chỉ giới hạn trong đại học Dân Khánh.
Em gái đang nắm tay tôi, áp mặt lên lưng tôi.
Tôi biết nó đang khóc, nhưng lúc này tôi không biết nên an ủi nó thế nào.
Tôi gọi điện cho Trần Hiểu Khâu, lần này cuộc gọi nhanh chóng được nhận.
Tôi vừa nắm tay em gái, vừa nói vào di động: “Anh đang ở đại học Dân Khánh, bên này xảy ra chuyện rồi, có lẽ rất nhiều nơi cũng đã xảy ra chuyện. Ừ…”
Trần Hiểu Khâu thì vẫn chưa biết đến chuyện này.
“Hôm nay chú út em tăng ca. Bên chỗ khu dân cư của em thì không có chuyện gì.” Giọng Trần Hiểu Khâu rất nghiêm túc: “Thứ gì thế?”
“Là Cố Nhan.” Tôi nói mà lòng đầy thấp thỏm.
Đoạn lịch sử này có thay đổi không?
Dựa vào tình hình trước đây mà đoán thì chuyện Cố Nhan tuy đã có thay đổi, nhưng đám Trần Hiểu Khâu chắc cũng biết đến sự tồn tại này.
“Cố Nhan? Lẽ nào đã chạy đến chỗ Nam Thiên rồi?” Quả nhiên là Trần Hiểu Khâu biết, còn đưa ra phán đoán tương tự tôi.
“Có thể. Từ đại học Dân Khánh về đường Trịnh Công… cụ thể bao xa thì không rõ. Chắc hẳn Cố Nhan đang ở hướng ấy. Anh không liên lạc được với nhóm Ngô Linh. Chắc là họ đã đi rồi.” Tôi nói với Trần Hiểu Khâu.
“Em biết rồi. Em sẽ báo lại với chú út.” Trần Hiểu Khâu đã hiểu vấn đề.
Do không rõ cự ly, nên cũng chỉ có thể tra thử Nam Thiên có đang ở trên tuyến đường ấy không.
Tôi nhất thời cũng không nhớ rõ trên tuyến đường ấy có những gì. Nếu có những điểm như đài truyền hình, studio thì gần như đã có thể chắc chắn với suy đoán của tôi.
Ngắt cuộc gọi, đúng lúc có giáo viên đang gọi chúng tôi.
Nhà trường muốn tập trung những sinh viên may mắn sống sót, nhân viên từ bên ngoài đến chắc chắn cũng sẽ được quản lý đồng bộ.
Lúc này cảnh sát cũng đã đến, nhưng lực lượng khá mỏng, chẳng thể kiểm soát hết đông đảo thầy trò của cả một ngôi trường như vậy.
May mà nhà trường tuy quản lý không nghiêm ngặt như cấp một cấp hai, nhưng trong khuôn viên trường xảy ra chuyện như vậy, nhà trường vẫn khống chế được ít nhiều.
“Hiện tại mọi người đều đến nhà thể dục. Đến đó đăng kí thân phận trước đi. Đừng sợ. Đến nhà thể dục hết đi.” Giáo viên ấy chỉ về hướng nọ.
“Trong phòng kí túc… bạn chung phòng của em…” Em gái ngẩng đầu lên, để lộ ra đôi mắt đỏ hoe.
Nói chưa hết câu đã nghẹn ngào.
“Lát nữa cảnh sát và các giáo viên sẽ kiểm tra từng phòng.” Giáo viên kia thở dài.
Họ đã từ bỏ ý định cấp cứu.
Chắc phải vậy thôi. Những sinh viên tự sát kia đều đã chết, không thể cứu chữa, cùng lắm chỉ là đi thu xác.
Em gái gục đầu xuống.
Tôi lẳng lặng ôm lấy vai em gái.
“Hai bạn còn lại chắc không sao đâu. Trong phòng các em, chỉ có một bạn thích Cố Nhan thôi đúng không?” Tôi hỏi.
Em gái gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Trong lớp có đến mấy bạn, cả trong trường nữa… có lẽ đã chết hết rồi…” Mắt em gái lại nhòe đi: “Anh, chuyện này đều là do Cố Nhan làm à?”
“Chắc vậy.”
“Tại sao? Đều là fan của cô ta mà… trên mạng nói fan của Cố Nhan đã bị cô ta giết, em cứ tưởng là giả. Tại sao cô ta lại muốn giết fan của mình? Cô ta muốn làm gì?” Em gái lầm bầm một mình.
Tôi không đáp lại.
Một con ma, làm như thế còn vì mục đích gì nữa?
Sức mạnh, tàn sát, trả thù…
Cho dù là con ma cổ trang trông có vẻ vẫn còn đầy tỉnh táo thì cũng không nề hà chuyện giết người. Chúng lợi dụng tàn sát hàng loạt để khiến người ta sợ hãi. Tất nhiên chúng phải giết người.
Ví dụ như Trình Cửu, giết người còn chọn lựa người ác, biến giết người thành hình thức trừng phạt, nhưng xét đến cùng thì đó cũng là giết người, là khống chế quyền giết chóc trong tay một cá nhân. Chỉ vì chúng mạnh hơn người sống, cho nên chúng quyết định dùng cách thức nào để giết chết người nào.
Chúng giết một nhóm người, không hề là vì muốn cho nhóm người khác được sống tốt đẹp hơn.
Mà chỉ là giết người…
Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi cảm thấy tương lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi thấy là cực kỳ hoang đường.
Biến thành ma, trở thành ma vương, tôi có còn là tôi nữa không?
Tôi vẫn làm chủ được bản tâm, chỉ bảo vệ người thân bạn bè, không làm hại đến người khác sao?
Không đời nào…
Một La Mục chưa từng nghĩ đến chuyện hại người kia thì cùng lắm cũng chỉ đổi qua một hình thức khác, để mặc cho trạm điện thoại vốn thuộc về mình đi giết người.
Trở thành ma liền không thể tránh khỏi chuyện này.
Hồn ma ngày xưa có lẽ còn tránh được, chứ hồn ma hiện này thì không.
Những ma vương đó lúc sống đã không có người thân và bạn bè sao? Sau khi chúng trở thanh ma vương, người thân và bạn bè chúng ở đâu?
Tôi nghĩ đến tình huống xấu nhất, rồi thở dài.
Con đường ấy không ổn chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.