Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1916: Thế giới mới (3)




Mẹ tôi bị tôi làm cho sợ đến cuống quýt không biết làm sao. Cha lúc này liền đi vào, quát lớn ngăn hành vi của tôi lại.
Trong đầu tôi chỉ còn nghĩ mình sắp chết, tim như muốn nổ tung, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu la của cha mẹ.
Tro cốt, tôi phải có tro cốt! Chỉ có bà nội mới cứu được tôi! Bây giờ chỉ có…
“Cứu… cứu tôi với…1hu hu hu… á áaaaaaaa….”
Trong di động đột nhiên vang ra tiếng gào thét. Lại là một tiếng hét như muốn xé toạc trời đêm.
Tôi khựng lại, chầm chậm quay đầu, nhìn về phía di động.
Tiếng hét trong di động đã dừng.
Bên ngoài lại có tiếng chửi bực bội của hàng xóm, có người còn thấp thỏm hỏi thăm.
Cha mẹ đang trừng mắt nhìn tôi.
“Cầu xin cha mẹ đó…” Tôi bật khóc, đôi8chân nhũn ra quỵ xuống đất: “Cầu xin cha mẹ. Con cần tro cốt… tro cốt của bà nội… tất cả đều là thật! Mọi điều con nói đều là thật!”
Lần này cha mẹ đã hoảng sợ thật sự, run lẩy bà lẩy bẩy, lắp lắp gọi tên tôi.
“Ma phá… trên đời này thực sự có ma. Thật mà. Cha mẹ không phải cũng đã nghe thấy tiếng hát sao, hả? Đúng rồi…2tro cốt, bà nội cần tro cốt… xin cha mẹ…”
Tôi gục đầu khóc lóc cầu khẩn, đã không còn cách nào khác.
“Bà nội đã báo mộng cho con? Con cần tro cốt?” Cha không dám tin hỏi lại.
“Dạ.”
“Cần tro cốt để làm gì?”
“Đem đến khu sinh thái trung tâm!” Tôi nói: “Cha, con nói thật mà!”
“Thế chuyện này, là sao?” Cha chỉ chiếc di động trên sàn nhà.
Lúc này trong di động lại4vang lên tiếng nói, làm người ta giật bắn người.
“Có phải… chết rồi không?”
“Cô đừng có dọa người chớ!”
“Nhưng mà, thứ khi nãy…”
“Các cậu có ai có số điện thoại của cô ấy không?”
“Tôi gọi rồi, không có ai nghe máy.”
“Chết rồi đấy…”
“Hu hu hu… có khi nào chúng ta đều sẽ chết hết không?”
Tôi nghe thấy cuộc đối thoại như thế, lại càng cuống quýt hơn.
Cha nhặt di động lên, nhìn màn hình, không nói nửa lời.
“Cha!” Tôi gọi lớn.
“Cần ngay bây giờ sao?” Vẻ mặt cha đang rất rối rắm.
“Nếu cha mẹ không đồng ý, tự con sẽ đến nghĩa trang. Phải, tự con sẽ đi. Xẻng… cần một cái xẻng. Gọi chiếc xe…” Tôi bất chợt nghĩ ra cách này, từ dưới sàn đứng bật dậy.
Mẹ ôm khư khư cánh tay tôi, bật khóc.
Họ tưởng tôi điên rồi. Tôi thì biết mình đang rất tỉnh táo.
Tôi phải lấy được tro cốt, đem đến khu sinh thái trung tâm. Bất kể bà nội có thể làm được đến mức độ nào… chắc bà biết được không ít chuyện nhỉ? Sắp tới tôi sẽ bị con ma đó giết. Phải làm gì đó…
Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến chuyện này, xô mẹ ra. Mẹ và cha tôi cố sức kéo tôi lại.
“Được rồi! Được rồi! Đi thôi! Cha mẹ đi cùng con!”
Cuối cùng họ đã đồng ý.
Tim tôi như đang nhảy nhót, nhưng trong lòng lại có tiếng kêu gào lớn hơn.
Không đúng… Không được! Không được đem tro cốt qua đó!
Không được thả bà ta ra!
Tôi nhìn thấy mình và cha mẹ đi về phía cửa nhà, cha vẫn đang gọi điện, liên lạc với bác cả. Muốn lấy tro cốt phải được bác cả đồng ý. Bên đó không biết đã nói gì, mà sắc mặt cha trở nên rất khó tả.
“Thằng cả cũng thế. Nó cũng nói đã gặp mẹ, mẹ bảo nó lấy tro cốt.”
Quái lạ thay, tôi lại nghe thấy tiếng của bác cả.
Thằng cả… là đang nói anh cả, con trai của bác cả. Trong đầu tôi hiện ra kí ức có liên quan đến người anh họ này.
Mọi kí ức… kí ức lúc tôi mới hai ba tuổi, đều rõ ràng đến lạ…
Đến khi tôi hồi tưởng xong thì tôi đã ở trước cổng nghĩa trang.
Chúng tôi đang rất sốt ruột, nhưng vẫn phải đợi bác cả đến.
Phải đợi bác cả đến...
Tôi nhìn thấy có xe chạy đến. Cách xa như thế mà tôi lại thấy rõ người lái xe là bác cả.
Sắp lấy tro cốt rồi!
Không được!
Trong lòng tôi lại có tiếng gào cất lên.
Trên đường đang có không ít xe cộ, trước cổng nghĩa trang có đến mấy chiếc xe đang đỗ. Chân trời đã hơi hửng sáng, đang là lúc rạng đông.
Đều là người đi tảo mộ sao?
Không, không phải. Mục đích của họ cũng giống như tôi.
“Sao lắm người đến lấy tro cốt thế này?” Nhân viên quản lý nghĩa trang há mồm trợn mắt kinh ngạc.
Những người này, người thì mặt mày hớt hải, nơm nớp lo âu, người thì đỏ hoe đôi mắt, vẻ mặt đầy đau thương.
Bị dọa phát khiếp, đến lấy tro cốt; nhớ thương người thân, đến lấy tro cốt… Có mấy người thì có thần thái quái lạ, ánh mắt tham lam, e là muốn nói gì đó với hồn ma người chết.
Trong đầu tôi tức tốc đưa ra nhận định sau khi quan sát, rất lí trí, điềm tĩnh.
Một mặt khác, tim tôi lại đập loạn, hô hấp gấp rút, có cả cảm giác cấp bách do bị ác ma nhắm đến.
Không đúng lắm…
Bác cả đã đỗ xe xong, cùng anh họ xuống xe, đi tới.
Mắt anh họ đang đỏ hoe, thuộc nhóm người đau thương.
Cha và bác cả trao đổi vài câu.
Quá nhiều người muốn lấy tro cốt. Ít nhất là đối với nghĩa trang thì chưa từng xảy ra tình trạng này. Họ đang cuống quýt. Người lấy tro cốt xếp thành hàng. Không phải người nào cũng dễ dàng lấy được. Một số người liên hệ đăng kí mộ phần cho người chết là người khác, thậm chí là chính người đã chết, thân nhân đến lấy tro cốt phải xuất trình chứng minh thư. Đây là trình tự rất rối rắm, hơn nữa lại không phải là trình tự có thể làm ổn thỏa ở nghĩa trang.
Tôi đã nghe thấy tiếng khóc, nghe thấy tiếng chửi giận dữ.
Bác cả chen vào đám đông, lớn tiếng gào lên, bảo mình là người liên hệ.
Không được lấy ra!
Trong lòng tôi vẫn có tiếng kêu gào.
Đầu tôi bắt đầu đau, linh hồn tựa như đang bị giằng xé.
Tôi cảm thấy ớn lạnh.
Đây là một cảm giác quái lạ khó tả.
Đau đớn khiến tôi không thể suy nghĩ, chỉ thấy càng lúc càng lạnh.
Có thứ gì đó, đang đến gần…
Tôi quay phắt đầu lại, nhìn thấy từng tấm từng tấm bia mộ đang nằm ngay ngắn ở đầu ngoài.
Bia mộ trong nghĩa trang khác nhau, lớn nhỏ đủ cỡ, tượng khắc đính kèm cũng khác. Nhưng về tổng thể thì lại có quy luật.
Tôi đã nhìn thấy những bóng mờ không có quy tắc trên những bia mộ có quy luật, ngay ngắn này.
Bóng mờ rải rác trong nghĩa trang, lơ lửng bên trên bia mộ.
Dần dần, tôi đã thấy rõ hình dạng của những bóng mờ ấy.
“Xong rồi.” Bác cả gọi.
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy một hàng người từ phòng làm việc của nhân viên quản lý đi ra.
Tôi đã nhìn thấy chính mình.
Tôi còn nhớ mọi chuyện liên quan đến mình, nhìn khuôn mặt này, tôi thấy rất quen.
Tôi thấy mình đi ngang qua mình, nửa thân người sượt qua linh hồn tôi.
Tôi cúi đầu, lại không nhìn thấy gì cả.
Trước đó tôi không cảm nhận được linh hồn mình bị chạm vào, chỉ là trong tầm mắt, nhìn thấy khuôn mặt của chính mình áp sát rất gần.
Đầu vẫn đang choáng váng, âm khí giăng phủ trong nghĩa trang khiến tôi cực kỳ khó chịu. Ở nơi xa hơn, có hai khối âm khí rất rõ. Là ma. Những thứ trong nghĩa trang, chỉ là những linh hồn chưa đi đầu thai.
À, đã không còn cách nào để đầu thai nữa.
Tôi nhìn về phía nghĩa trang.
Nhưng linh hồn ấy ngồi trên bia mộ, dựa lên bia mộ, có linh hồn thì bay giữa không trung, tò mò nhìn chăm chú đám người đang rối loạn cả lên.
Tôi nghe thấy tiếng nói chuyện lờ mờ, tiếng nói chuyện và hình thể của những linh hồn kia thoáng chốc từ mờ ảo chuyển sang rõ ràng.
“Sao thế nhỉ?”
“Tôi đoán là biến thiên rồi. Các người có nghe thấy tiếng tụng kinh nước ngoài ấy không?”
“Ông già, đó là nhạc ngoại quốc.”
“Ui dào, không biết rồi sẽ ra sao nữa…”
“Dẫu sao tôi và bà nhà đều cùng ở đây, chết đã nhiều năm lắm rồi, mặc kệ nó ra sao thì ra.”

Linh hồn tôi đột nhiên xuất hiện ở giữa nghĩa trang.
Tôi nhìn thấy mình và người nhà.
Tên được khắc, hình ảnh được khảm lên bia mộ, đều khiến tôi vừa nhìn đã nhớ lại những kí ức liên quan đến chúng.
Nhân viên công tác nghĩa trang cạy mở huyệt mộ, lấy tro cốt bà nội của tôi ra.
Thoáng chốc, não tôi như bị kim chích.
Phiền phức rồi… Xảy ra vấn đề lớn rồi…
Chúng… sắp được thả ra…
Christina!
Đúng là…
Tôi nghĩ đến đây, tinh thần chợt chấn động, cơn đau lại ùa đến, cùng ùa đến còn có những kí ức mà trước giờ tôi đã quên mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.