Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1900: Ngôi sao lớn (5)




Trong bóng tối có tiếng hát đang văng vẳng bên tai. Tôi đã nhận ra, đó là tiếng hát của Christina.
Tiếng hát lúc gần lúc xa, chủ nhân của tiếng hát tựa như đang lượn vòng trên đầu tôi.
Tôi muốn mở mắt, muốn nhúc nhích tay chân, nhưng người lại nặng như chì, cả mở mắt cũng chẳng làm nổi.
Tiếng1hát vang mãi, dù tôi không sở hữu năng lực của Cổ Mạch, cũng đã dần nhận ra sự bất thường.
Không phải chủ nhân của tiếng hát đang di chuyển, mà cô ta đang khống chế âm lượng và hơi thở. Cô ta dùng cách này để đem đến cho tôi một ảo giác kì diệu.
Sau khi xác định được8điểm này, tôi đã phát hiện ra nguyên nhân khiến trên người mình như bị ngàn cân đè xuống, là do Christina đang ở trên người tôi.
Tôi đang nằm ngửa trên đất, cô ta gần như đang ngồi lên ngực tôi, khiến tôi chẳng thể cục cựa được.
Tôi bắt đầu giãy giụa.
“A!”
Tiếng hát ngưng rồi.
Tôi mở mắt ra, trở người2lại thì thấy Christina đang ngồi ngay bên cạnh.
Cô ta giống hệt như trong hồ sơ, vẫn giữ được vẻ đẹp rạng ngời của tuổi thanh xuân. Lúc này, cô ta đang ngồi một cách khá thảm hại trên đất, nhưng sức quyến rũ vẫn không giảm, đôi mắt to khẽ chớp, liền khiến người ta cảm thấy vừa tinh4nghịch vừa đáng yêu.
Tôi đảo mắt quanh một vòng, nhận ra mình đang ở trong một không gian ảo màu xám.
Không gian này giống hệt như Cổ Mạch đã miêu tả, cũng giống như không gian của Lina mà tôi từng tận mắt nhìn thấy.
Ánh mắt tôi dừng lại ở Christina.
Chủ nhân của không gian là cô ta, hiện giờ người có thể khống chế không gian chắc cũng chỉ có cô ta.
“Cô muốn gì? Bất tử?” Tôi vào thẳng vấn đề.
Christina đã đổi thế ngồi, hai tay ốm gối, giống như một cô gái trẻ lạc lõng giữa đời, đang có biểu cảm u sầu buồn bã của thiếu nữ ở lứa tuổi này.
Lúc này nhìn giống như đang u sầu giữa sự sinh tồn và tử vong. Nhưng thiếu nữ, thiếu niên u sầu đối với sự sống chết, phần lớn là giả vờ giả vịt. Christina đã trải qua sống chết, chắc hẳn cô ta có cách nhìn khác hơn, nghề nghiệp và những gì cô ta đã trải qua khi còn sống cũng đã định sẵn cô ta không phải là thiếu nữ bình thường. Đúng ra cô ta phải già dặn hơn.
Lúc này lại bày tỏ thái độ như thế là muốn mê hoặc tôi?
Diễn kịch?
“Tôi không muốn chết đâu…” Christina ủ rũ thở dài.
Cùng một câu nói, bớt đi tiếng khóc, nhưng nghe nặng nề hơn.
“Cô đã chết rồi.” Tôi cảm thấy mình hơi tàn nhẫn khi chỉ ra điểm này, cũng đề phòng Christina nổi giận tấn công.
Christina không nhìn tôi, mà gác cằm lên đầu gối, rũ mắt xuống, nhìn đầu ngón chân.
“Tôi biết mà. Tôi đã chết rồi. Chết nhiều năm lắm rồi. Tôi cứ tưởng, tôi đã sống sót… bị sân khấu đập trúng, nhưng lúc đó tôi vẫn còn sống. Tôi nhớ là mình không hề khóc… cũng có thể đã khóc… họ đều rất lo lắng, gọi tôi khắp nơi. Tôi đã nghe thấy tiếng xe cấp cứu… Neal luôn nắm tay tôi, bảo với tôi rằng không sao đâu, xe cấp cứu đến rồi, tôi chỉ bị đập trúng, cần nghỉ ngơi vài tháng. Có lẽ phải nằm liệt giường mấy tháng trời. Có lẽ, khoảng thời gian ấy sẽ không được hát… Cha mẹ tôi sẽ rất lo. Còn fan của tôi nữa… Neal còn nói, lúc tôi nghỉ ngơi, có thể mời một số fan đến thăm. Quà do fan tặng, ông ấy sẽ cất kĩ giúp tôi. Sẽ có rất nhiều hoa, lúc đó có thể đem trồng trong vườn, vừa mở cửa sổ ra, là tôi liền có thể trông thấy… phải tuyển thêm một thợ làm vườn…”
Christina lầm bầm một mình, kể về chuyện mình hồi phục thương tích.
Đó là ảo tưởng.
Tôi còn nhớ cô ta không chết ngay tại chỗ, nhưng cũng đã chết sau khi được đưa đến bệnh viện chẳng được bao lâu, hoàn toàn không hề có giai đoạn điều trị, giai đoạn hồi phục, có lẽ chỉ được cấp cứu một quãng thời gian.
Thông tin mà các fan nhận được, là thông báo về cái chết của cô ta.
Chắc là họ có tặng hoa, nhưng là đặt hoa ở mộ của cô ta, ở nơi cô ta chết.
Christina đột nhiên bật cười.
“Tôi còn nghĩ, nếu bị thương thì trong khoảng thời gian dưỡng thương có lẽ sẽ có cảm hứng mới. Tôi còn được dưỡng giọng mình cho thật tốt. Trước đó hát nhiều quá, phải nghỉ ngơi một chút. Với lại khi đi diễn trở lại, có thể làm xôm tụ hơn. Không biết Neal có giúp tôi lên được trang đầu của tờ báo nào không. Nếu được lên phát thanh và truyền hình… ờ, đài truyền hình có lẽ hơi khó nhỉ. Lúc đó ông chủ và mấy đài truyền hình đã nói chuyện gì đó, khiến cho mọi người đều rất không vui.”
Christina chau mày lại, vẫn giống hệt một cô gái trẻ, hồn nhiên lãng mạn.
Tôi đang nhìn chăm chú Christina, vẫn không cảm thấy cô ta có ác ý.
Cô ta dần cất đi biểu hiện thiếu nữ của mình, chỉ buồn bã thở dài. Lần này, thần thái tựa như đã trở thành phụ nữ trưởng thành, chán nản, mệt mỏi và có chút lạnh lùng.
“Sau đó tôi mới nhận ra, tôi đã chết rồi. Ông chủ cũng không thấy đâu. Một nhóm người lạ muốn xuất bản album kỉ niệm cho tôi. Còn rất nhiều người nhớ đến tôi, còn yêu thích tôi. Sau khi tôi chết những người ấy mới chào đời, thế mà cũng yêu thích nhạc của tôi. Trước đó Neal từng nói, tiếng hát của tôi là âm thanh của thiên nhiên, tôi sẽ trở thành nữ hoàng vĩnh hằng. Nhưng tôi chỉ thích hát thôi… Tôi không được ca hát nữa… vì…” Christina thả tay ra, đổi tư thế ngồi, uể oải ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn: “Tôi đã chết rồi mà…”
“Cô phải hiểu là cô đã chết rồi, không thể làm được gì nữa. Cô phải đi đầu thai, bắt đầu cuộc đời mới.” Tôi cố hết sức khuyên giải một cách ôn hòa.
Christina phì cười, đưa mắt liếc tôi một cái: “Này, anh đừng có lừa tôi. Lúc tôi chết cũng không nhỏ hơn anh bao nhiêu đúng không? Nếu tính ngày tháng chào đời, anh phải gọi tôi là bà nội nhỉ?”
Tôi chỉ biết á khẩu.
“Tôi không đi đầu thai được. Hiện giờ không còn thiên đường nữa, cũng chẳng còn địa ngục. Trước giờ chưa từng… tôi đã bỏ lỡ rồi. Lúc đó…” Christina chợt trở nên buồn bã: “Tôi chỉ muốn ca hát thôi, tôi đâu có hại ai… tự họ đến đây mà… đến khi tôi phát hiện ra thì họ đã chết rồi…”
Tôi sững sờ nhìn Christina.
Là sao? Những người bị hại từng bị Christina bắt đi, không phải là cô ta cố tình bắt cóc?
Christina đưa hai tay ôm mặt: “Chỉ vậy thôi. Tin hay không tùy anh. Tôi biết các anh muốn giết chết tôi. Các anh là người, còn tôi… đã là ma rồi…”
“Cô… rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô mở rộng âm khí ra phạm vi lớn như thế, với lại, kí hiệu trên người tôi…” Tôi thắc mắc hỏi.
Đột nhiên Christina đứng bật dậy, bỏ hai tay xuống, cúi mặt nhìn tôi.
“Tôi nói nhiều như thế mà anh vẫn không hiểu sao?”
Gì cơ?
Tôi há mồm.
Vừa rồi chỉ nói mấy chuyện vụn vặt, có tiết lộ thông tin gì quan trọng sao?
Đợi đã!
Ca hát…
Cô ta muốn…
Tôi lập tức biến sắc mặt.
Christina bật cười, nụ cười đầy rạng rỡ: “Cho anh thêm chút thời gian nữa đó.”
“Không! Đợi chút! Cô không được…” Tôi chưa nói xong, người đã bật dậy, nhưng Christina thì đã biến mất ngay trước mặt tôi.
Chết tiệt!
Tôi vội gào vào hư không: “Cô dừng lại đi! Không được làm như thế! Nếu cô muốn ca hát, chúng ta có thể tìm cách khác! Bạn của tôi có thể làm cho cô một thân thể! Đến lúc đó… Này! Cô có nghe tôi nói không! Christina!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.