Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1899: Ngôi sao lớn (4)




Người có năng lực được ông trời tạo ra, chỉ có chính người có năng lực và những người cận kề với họ chịu ảnh hưởng. Không ảnh hướng mấy đến người bình thường, tuy có gây tổn hại, nhưng đó lại là một chuyện khác.
Còn vụ nói thật hay mạo hiểm lại là một tai họa.1Người có năng lực chết, trong giới quái dị đã chết không ít người, người bình thường gặp nạn càng nhiều hơn. Có thể nói đó là một cuộc tàn sát không có mục tiêu cố định. Trong nó tràn đầy ác ý khiến người ta phải khiếp đảm.
Nếu Christina cũng biến thành một quy tắc tương8tự thì cô ta sẽ làm gì?
Tôi có thể tưởng tượng được, đó là mọi người sẽ bị bắt vào dị không gian của cô ta… Hoặc trái lại, cả thế giới sẽ biến thành dị không gian của cô ta. Khả năng sau tương đối thấp, nhưng sự tương đối thấp này cũng chỉ mang tính2tạm thời. Tôi không phải người mê giọng hát của Christina, mà cũng bị cô ta nhắm đến, đối với người bình thường, e là càng không thể chống chọi nổi sức mạnh của cô ta. Chỉ cần một quãng thời gian nhất định, có lẽ Christina đã có thể dùng âm khí của mình mà phủ4khắp địa cầu.
Không có tính chất tấn công, chỉ là mở rộng âm khí, hồn ma cổ trang đến từ tương lai không chừng cũng làm được. Có điều, ông ta không cần thiết phải làm thế. Mục đích của ông ta không phải là đây.
Christina…
Vừa nghĩ như thế, tôi lại không hiểu nổi Christina đang muốn làm gì.
Bảo thống trị toàn thế giới, hình như cũng không đúng lắm…
“Đây có thể chỉ là một điểm bắt đầu.” Ngô Linh lên tiếng: “Bắt đầu từ thành phố này, bắt đầu từ cậu. Cũng như trò chơi nói thật hay mạo hiểm. Nhưng lần này, quyền chủ động nằm trong tay cô ta, cô ta quyết định bắt đầu chơi vào lúc nào, cô ta được chọn người chơi. Cho nên, cô ta còn nguy hiểm hơn.”
“Lâm Kỳ, cậu từng tiếp xúc với cô ta rồi. Chắc cô ta vẫn còn tỉnh táo chứ?” Lưu Miểu hỏi.
Tôi gật đầu, nhưng lại cảm thấy hơi hoang mang.
Tôi nhận ra mình luôn không cảm thấy căng thẳng là vì một lý do khác.
Christina vẫn còn tỉnh táo, thậm chí có thể nói là vô cùng quyến rũ, thần thái ngôi sao lan tỏa mạnh mẽ.
Người như thế, nhìn qua màn hình, cùng lắm bạn sẽ cảm thấy rất đẹp, nhưng sau khi gặp được người thật, lại bị người ấy làm cho mê đắm lúc nào không hay.
Trước giờ tôi chưa có kinh nghiệm như thế.
Tôi chưa từng thần tượng ai, cũng chưa từng tiếp xúc gần với ngôi sao, chỉ nghe được những lời truyền miệng, biết được ngôi sao ngoài đời thật và trên màn hình là hoàn toàn khác nhau.
Không khí trong buổi fan meeting, buổi biểu diễn sẽ bùng nổ, không phải chỉ vì “gặp được người thật” và không khí hiện trường khiến người ta phấn khích, mà còn vì đã bỏ cái lá chắn trên màn hình, sau khi gặp trực tiếp đối phương, sẽ bị rung động mạnh mẽ.
Tôi đã bị rung động mà chẳng hay biết.
Rõ ràng chưa từng tiếp xúc kĩ càng, rõ ràng biết rõ đối phương là hồn ma chuyên bắt cóc người bình thường, nhưng sau khi tiếp xúc với đối phương, dù đã có đề phòng, nhưng chưa từng nghĩ Christina là ác ma.
Trên người đã bị đánh dấu, tôi cũng chẳng lo lắng gì.
Nghe thấy tiếng hát, tôi chỉ nghĩ lại có người bị bắt, không phải chuyện tốt lành.
“Mục đích thực sự của cô ta có thể vẫn chưa bộc lộ.” Lưu Miểu nói.
Từ câu nói này có thể thấy, Lưu Miểu đã nhận định chắc chắn rằng Christina có ác ý.
Ngô Linh ủng hộ quan điểm này của Lưu Miểu, có điều, hình như cô ấy không quan tâm Christina có ác ý hay không.
“Không giải quyết không được.” Điều Ngô Linh quan tâm, chỉ là kí hiệu trên người tôi.
“Vậy thì chiêu hồn đi. Tôi chuẩn bị xong rồi.” Tôi hít thở sâu, điều chỉnh tâm lý.
“Muốn giết tôi sao?”
Tôi sững người, bất giác xoay đầu qua.
Bên cạnh tôi không có bóng dáng hồn ma nào. Trong phòng chỉ mỗi Hàn Vân là hồn ma.
Hàn Vân đang ngồi tựa vào Quách Ngọc Khiết, bồn chồn thấp thỏm và có chút bức bối. Nếu chiêu hồn thì nó chẳng giúp được gì.
“Sao thế?” Ngô Linh hỏi.
Tôi ngờ vực nhìn quanh.
Christina không nói gì nữa.
Đột nhiên Hàn Vân ngồi thẳng người lên: “Này, âm khí đó đến rồi.”
Chúng tôi lập tức như đang đón kẻ thù lớn.
“Vừa rồi Christina đã hỏi tôi.” Tôi lập tức nói lại chuyện vừa rồi.
Cô ta có thể đánh dấu lên người tôi, nhất định cũng có thể thăm dò được hành động của chúng tôi, rồi đưa ra hành động đối phó tương ứng.
“Ủa?” Hàn Vân ngờ vực bay lên giữa không trung.
“Cậu phát hiện được gì?” Ngô Linh hỏi.
“Qua đó rồi.” Hàn Vân chỉ về một hướng: “Cô ta đang mở rộng phạm vi âm khí.”
“Sau đó?”
“Chưa… vẫn đang tiếp tục mở rộng…” Trong giọng điệu của Hàn Vân lộ ra sự ngơ ngác.
Bốn chúng tôi đều không cảm thấy âm khí trong phòng có thay đổi.
Như Hàn Vân nói, thì chỗ chúng tôi cũng đã lọt vào phạm vi bị âm khí của Christina bao phủ.
“Là mở rộng, hay đang di chuyển?” Ngô Linh đưa ra nghi vấn.
“Chuyện này sao tôi biết được chứ? Tôi đâu thể cảm nhận được phạm vi rộng như thế.” Hàn Vân bực mình nói: “Ai lại dùng âm khí theo kiểu này? Quái đản thật! Rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì đây? Như vậy sẽ chẳng làm gì được các người đúng không? Mở rộng âm khí như vậy, âm khí ở mỗi nơi sẽ cực kỳ mỏng… mấy người đều không cảm thấy sự tồn tại của âm khí đúng không?”
Hàn Vân nói không sai.
“Cô ta không cần dùng âm khí để giết người.” Ngô Linh nghiêm mặt nói: “Có thể đánh dấu Lâm Kỳ thì cô ta cũng có thể dùng cách khác để giết chết Lâm Kỳ, giết chết hết chúng ta.”
Ví dụ như đặt ra nguyên tắc, ai nghe thấy tiếng hát của cô ta sẽ chết…
Tôi rùng mình một cái.
Di động của Ngô Linh chợt đổ chuông.
“Anh nghe thấy âm thanh rồi đấy. Cô ta hỏi anh, hỏi có phải chúng ta muốn giết chết cô ta hay không. Bọn em đã làm gì? Cô ta đã làm gì rồi?” Tiếng của Cổ Mạch vang ra từ di động, giọng điệu đầy nghiêm túc.
“Không biết cô ta đang muốn làm gì. Bọn em đang chuẩn bị chiêu hồn. Bắt đầu ngay bây giờ, không thể dây dưa thêm nữa.” Ngô Linh rất dứt khoát.
Không ngắt cuộc gọi, mà để di động qua một bên.
Chắc là Ngô Linh vốn đang chuẩn bị một nghi thức chiêu hồn chính quy, gom linh hồn của Christina lên người tôi. Trong đó có không ít yêu cầu và trình tự, bao gồm cả ngày tháng, giờ giấc và địa điểm.
Bây giờ, những thứ này đều bị vứt qua một bên. Ngô Linh chuẩn bị chiêu hồn theo dạng bắt buộc.
Sự khẩn cấp này của cô ấy cũng ảnh hưởng đến tâm lý của tôi.
Ngô Linh cho rằng Christina đã trở thành một mối đe dọa khổng lồ.
Tôi chuyển đổi tâm trạng, bảo mình quên đi nụ cười vô hại của Christina.
Rất nguy hiểm.
Chỉ một biển âm khí kia thôi, đã rất nguy hiểm.
Christina chỉ là không ngưng tụ âm khí, mới khiến âm khí trở nên mỏng manh, không cảm nhận được sự tồn tại. Nếu sử dụng âm khí như hồn ma cổ trang thì chắc chắn cô ta cũng có thể làm được những chuyện kinh hoàng, dời non lấp bể.
Bên tai tôi đã xuất hiện tiếng thở dài.
Tiếng thở dài u uất, khiến người ta liên tưởng đến dáng vẻ buồn rầu của Christina, khiến người ta mủi lòng.
Lúc chết cô ta vẫn còn trẻ, đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, khi khí chất đang dễ thay đổi, khi đó con người còn giữ được trái tim hồn nhiên, giữ được sức sống tràn trề của tuổi thanh xuân và cũng đã có được sự chín chắn và quyến rũ của người trưởng thành, không phải chuyện gì cũng không hiểu, nhưng cũng chưa phải hiểu quá nhiều mà trở nên già nua héo hắt, buồn tẻ vô vị.
Cô ta chết vào lúc tươi đẹp nhất.
Làm người đã như thế, mà làm ma cũng vẫn như thế.
Tôi đột nhiên cảm nhận được tâm trạng của Christina.
Sự không cam lòng trước khi chết mãnh liệt đến thế, đau thương đến thế, nhưng lại chẳng có bao nhiêu oán giận.
Cô ta muốn được sống, muốn được sống tiếp.
“Tôi không muốn chết mà…”
Tôi nghe thấy tiếng khóc của Christina, con tim chợt thắt lại.
“Lâm Kỳ!” Lưu Miểu và Quách Ngọc Khiết đồng loạt gọi tôi.
Tôi cảm thấy Quách Ngọc Khiết đã nắm lấy cánh tay tôi. Sức mạnh ấy tựa như sắp bóp nát tay tôi rồi.
Bất chợt, cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng cũng chỉ là tàn dư.
Ngực tôi nhói đau, trên người cũng cảm nhận thấy cảm giác nóng rát khác thường.
Bưng!
Sợi dây chuyền đã đứt, nơi lá bùa từng bốc cháy cũng đã không còn cảm thấy nóng rát nữa.
Ý thức đã bay lên…
Thôi chết…
Không xong rồi!
Trong lòng tôi thầm nghĩ như thế, nhưng ý thức thì đã vượt khỏi tầm kiểm soát, chìm vào bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.