Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1888: Van xin




Giọng nói này hơi lạ, nhưng lạ ở đây là do giọng đã hơi lạc đi, tựa như âm thanh vang lại khi đang bị ngăn cách bởi thứ gì đó.
Sau khi gọi hai tiếng thì âm thanh ấy ngừng lại.
Tôi không giấu giếm với Ngô Linh và1Lưu Miểu, mà thông báo tình huống này ngay.
Hai người họ quả thật không nghe thấy.
Sau khi tiếng gọi ngừng lại, những âm thanh xung quanh lại truyền vào tai. Tiếng động sột soạt sột soạt vang lên liên hồi. Dù có nấp ở trong nhà, không đủ8can đảm để chạy ra thì những người đang ở trong nhà cũng chưa hoàn toàn bỏ cuộc. Họ luôn trốn tránh những hiện tượng ma phá ở trong nhà, mà những tiếng động do ma phá gây ra cũng sẽ không ngừng lại.
“Này.”
Tiếng gọi lại đến, lần2này là từ sau gáy tôi vang tới, gần sát da đầu, tựa như có người đang đứng ngay sau lưng tôi.
Rõ ràng là giọng của trẻ con. Mà trẻ con thì không thể cao như thế, nên chỉ có khả năng là đang bay lơ lửng giữa4không trung.
Nếu là một người bình thường, vậy chắc chắn lúc này đã bị dọa sợ. Còn tôi lại đã quen với những hiện tượng quái dị này nên chỉ nghiêng tai nghe ngóng, muốn tóm được chủ nhân của tiếng gọi.
Tôi cảm thấy có một ánh nhìn rơi trên người mình.
Ban đầu tôi cứ ngỡ là hồn ma đang nấp quanh đây, nhưng quét mắt qua một lượt, tôi lại nhìn thấy bóng người trong bức tường ở cách đây không xa lắm. Đầu của bé gái đang gác lên tường, từ xa xa trông về phía tôi.
Là Lina!
Tôi lập tức gọi Ngô Linh và Lưu Miểu.
Họ không nhìn thấy bóng của Lina, nhưng mắt tôi thì vẫn có thể nhìn thấy cái đầu đó.
Tôi dẫn đầu xông về phía ấy, nhưng không dám chạy quá nhanh.
Vụ nổ vừa rồi rốt cuộc là tình cờ, hay là cái bẫy của Lina thì đến giờ chúng tôi vẫn chưa xác định được.
Ba chúng tôi đều không nới rộng khoảng cách với nhau mà cách nhau rất gần, cùng xông đến bên ngoài bức tường của căn nhà ấy.
Đến được vị trí gần như thế thì tôi mới nhận ra cái đầu đó không phải của người, cũng chẳng phải của ma, mà là đầu của một món đồ chơi. Đồ chơi được làm rất giống thật, tóc hình như là tóc giả của con người, dù nhìn gần vẫn có cảm giác y như thật. Mặt búp bê đó tương tự với Lina, cách ăn mặc cũng khỏi phải nói.
Lưu Miểu đu lên tường, tung người một cái, lấy cái đầu ấy xuống.
Chỉ có đầu, không có thân thể.
Thông thường, một cái đầu như vậy đúng ra không thể đứng ở trên tường mới đúng vì ở đây hoàn toàn không có điểm tựa.
Chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra dấu vết của Lina.
“Bên này.”
Tôi lại nghe thấy tiếng nói. Lần này tiếng nói ở nơi rất xa vọng lại. Tôi xoay đầu qua, lại nhìn thấy bóng dáng của bé gái.
Tiếng gọi liên tục xuất hiện ấy không phải là tiếng gọi của đứa trẻ đang đùa dai, mà có cảm giác u ám và mơ hồ.
Bóng của Lina trông rất bình thường, không mang theo hung khí, càng chẳng cảm nhận thấy ác ý.
Tôi dẫn Ngô Linh và Lưu Miểu chạy tiếp, lần này đã chạy rất lâu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lina đâu.
“Nó đang làm tiêu hao thể lực của chúng ta ư?” Tôi đưa ra suy đoán.
Tôi đã thấy mệt. Lần này là mệt thật sự.
Chúng tôi ngồi máy bay, lái xe suốt một quãng đường dài, vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ. Đến thị trấn Thysente thì lập tức rơi vào dị không gian, rồi lại chạy xuôi chạy ngược, hao tâm tổn sức.
Nếu ở trong cảnh mộng, hoặc chỉ linh hồn bị bắt đi, trái lại sẽ nhẹ nhàng hơn. Mang theo thân thể sẽ khó tránh khỏi đuối sức.
Lúc này tôi đã có ý muốn vứt lại thân thể để đối phó với Lina. Nhưng không vào cảnh mộng, không bị ma bắt đi, bản thân tôi chẳng cách nào khiến linh hồn thoát xác được.
“Không biết. Cô bé có lẽ đang muốn tìm cậu. Có thể do chúng tôi bám theo quá sát, nên nó chưa ra tay.” Ngô Linh nói.
Tôi cảm thấy băn khoăn.
Nếu vậy, khi tách khỏi nhóm Ngô Linh thì tôi sẽ có cơ hội tóm được Lina.
Nhưng tách ra như thế, tôi lại thấy không yên tâm.
Ai mà biết được Lina còn thủ đoạn gì nữa chứ?
Ba chúng tôi đứng yên tại chỗ, chẳng ai nói năng gì. Nhóm Ngô Linh cũng đang băn khoăn, có lẽ không mấy an tâm đối với tôi.
Cổ tay tôi chợt bị nắm chặt, thân thể đã bị một luồng lực cực mạnh kéo đi, ngã người ra sau.
Ngô Linh và Lưu Miểu lúc này đều biến sắc mặt, đồng loạt đưa tay đến, một người nắm lấy tay còn lại của tôi, một người nắm lấy vạt áo của tôi.
Tôi đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
Nguồn lực đang kéo tôi cực kỳ mạnh.
Ngô Linh đã để lại dấu móng tay lên tay tôi, Lưu Miểu thì đã kéo bung cúc áo khoác của tôi.
Thân thể tôi vẫn ngửa ra sau, cảnh vật xung quanh thình lình biến thành một màu xám tro. Tôi không ngã xuống, nhưng tư thế ngửa người ra sau đã dừng lại.
Vừa nhướn mắt lên, tôi liền nhìn thấy Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết vẫn đang nắm tay tôi, lúc này đã nhấc tay lên, kéo tôi đứng thẳng dậy.
Cổ tay tôi đang đau nhói, nhưng lúc này thì mặc kệ nó.
Xung quanh chỉ có một màu xám, không thấy được trên dưới trái phải, chỉ nhìn thấy Quách Ngọc Khiết và một bé gái đang nắm cánh tay còn lại của Quách Ngọc Khiết.
“Lina.” Tôi gọi tên của cô bé đó.
Biểu cảm của nó đang vô cùng tội nghiệp, mắt đỏ hoe, giống như vừa mới khóc. Nó bám chặt Quách Ngọc Khiết, nép sát vào người cô ấy, khá giống với bộ dạng lần đầu tôi gặp nó.
Quách Ngọc Khiết nói: “Cô bé bị nhốt ở trong này. Kẹt trong thị trấn Thysente.”
Giọng điệu của Quách Ngọc Khiết rất ôn hòa, hình như đang tội nghiệp cho Lina.
Tôi lập tức trừng mắt với Quách Ngọc Khiết.
Lòng cảm thông cũng không thể dùng vào lúc này mới đúng chứ? Lina đã làm gì, Quách Ngọc Khiết đâu phải không biết.
Quách Ngọc Khiết thở dài, giọng điệu vẫn rất mềm mỏng: “Chuyện trước đây đều do ma vương đó gây ra. Nó cũng đã bị ma vương ảnh hưởng. Chính là sự trải qua mà cô bé đã nói ý. Người trong thị trấn Morris đều bị lây bệnh. Nhờ năng lực của mình mà cô bé đã thoát nạn, thế nhưng… lúc đó cô bé không thể nào khống chế được năng lực của mình, đi đến đâu sẽ ảnh hưởng đến đồ chơi ở chỗ ấy. Cô bé cũng muốn ngăn chặn sự ảnh hưởng này. Nhưng điều làm được, cũng chỉ là phong tỏa nơi đã bị mình ảnh hưởng.”
Quách Ngọc Khiết xoa xoa đầu Lina: “Đến khi cô bé phát hiện ra điểm này thì muộn mất rồi, một số đồ chơi đã thoát ra ngoài, bệnh dịch đã lan rộng ở những nơi khác.”
Lina nhìn Quách Ngọc Khiết bằng ánh mắt đầy tội nghiệp, khụt khịt mũi, ứa nước mắt nói: “Em không biết phải làm thế nào nữa… Đã giết nó rồi… Nhờ mọi người giúp đỡ, đã giết nó rồi… Thế nhưng, vẫn đang tiếp diễn… Em không biết phải làm sao cả… Bây giờ chỉ còn cách nhốt bản thân mình lại… Em đã phá hủy thị trấn Morris rồi! Thế nhưng, dịch bệnh đã lan đến chỗ này… Em… xin lỗi…”
Giọng điệu của Lina rất chân thành: “Em không thể khống chế được thứ này… Xin lỗi… em cứ ngỡ mình sẽ làm được… nhưng sau khi nó chết thì chẳng có gì thay đổi cả…”
Thân thể nó đang nấp sau lưng Quách Ngọc Khiết, khuôn mặt nhỏ xíu đang nép vào cánh tay cô ấy, âm thầm chảy nước mắt.
“Không có cách ư?” Tôi không ra tay ngay, chỉ ngờ vực quan sát Lina, rồi liếc mắc nhìn Quách Ngọc Khiết.
“Em hết cách rồi… xin lỗi…” Lina áy náy nói.
“Còn thế giới tương lai ấy thì sao?” Tôi hỏi.
Lina tức tốc ngẩng đầu, ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Ở đó?”
“Ma vương đó vốn có địa bàn ở bên ấy đúng không? Em đã qua đó chưa?” Tôi hỏi.
Trước khi giải quyết Lina, tôi muốn biết về thế giới tương lai ấy.
Tình hình hiện tại của thế giới đã trở nên nguy ngập hơn, phải tìm cách kiềm hãm sự biến đổi này.
Lina lắc đầu: “Nơi đó đã trống rỗng rồi. Trở thành một đống hoang tàn. Hình như bị quái vật phá hoại. Đã bị phá hoại từ rất lâu. Đã lâu lắm rồi chẳng có người ở đó. Cũng không có ma.” Lina vừa suy nghĩ, vừa nói.
Tôi lập tức nhớ đến những con quái vật to bằng tòa nhà chọc trời.
Lẽ nào địa bản ngày xưa của ma vương đồ chơi đã bị quái vật đánh úp, nên nó mới xuyên qua cửa ra vào dị không gian, đến thế giới hiện thực chờ ngày tái xuất giang hồ?
Đây là chuyện xảy ra trước hay sau khi thế giới phát sinh biến đổi?
Tôi vẫn đang chau gắt chân mày lại.
“Em chỉ tìm được ngôi mộ, chỉ có cái đó. Em không dám đi xa hơn. Thị trấn Morris cũng đã bị hủy rồi. Cửa ra vào ấy cũng mất luôn.” Lina lại nói, khẩn thiết như đang muốn chứng minh gì đó, nó nhìn tôi bằng ánh mắt van xin: “Thật đó! Em chỉ muốn sống an bình. Em biết, em không thể nào biến thành người được nữa. Nhưng em cũng không muốn giết người… cầu xin anh, anh ơi, giúp em với!”
“Anh ấy nhất định sẽ giúp em. Kết thúc trò chơi này, khiến cho thị trấn Thysente yên bình trở lại. Em sẽ được ở đây mãi.” Quách Ngọc Khiết lùi lại một bước, khom người đặt hai tay lên vai Lina, mỉm cười động viên nó: “Còn nguồn dịch bệnh trên người em, anh ấy cũng có thể trừ khử nó. Em cứ yên tâm đi nhé.”
Lina ngoảnh đầu qua, nhìn tôi đầy mong mỏi, sau đó rụt người lại ngay, tựa như đang sợ sệt, tiếp tục nấp sau lưng Quách Ngọc Khiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.