Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1887: Hô hoán




Không chỉ mỗi xác chết ấy đang thối rữa, mà xác chết ở những nơi khác cũng đang phân hủy.
Tốc độ phân hủy cực kỳ nhanh. Sau khi phân hủy nhanh chóng thì cả vụn xương cũng hóa thanh tro bay đi. Giống hệt tình huống trước đây đã xảy ra với bà cụ Winter.
Hài cốt không còn, nhưng hồn ma thì vẫn tồn tại.
Tôi có thể cảm nhận thấy trong nhà của gia đình Green có âm khí của hồn ma đang ngưng tụ. Chẳng những vậy, mà trong những căn nhà khác cũng đang có hiện1tượng tương tự.
Người đàn ông đang cười điên dại trong nhà Green đã dừng lại, sau đó phát ra tiếng gào thét điên loạn.
Tựa như cuộc hỗn loạn và tàn sát mới đã bắt đầu xảy ra.
Ngay lúc này tôi lại nảy sinh nghi ngờ.
Tìm được bé gái đó, kết thúc trò chơi trốn tìm thì mọi chuyện liền có thể dừng lại sao?
Những hồn ma kéo nhau rời đi rõ ràng đã hiểu nhầm chuyện này, cứ ngỡ hồn ma đang đi trốn là Lina. Họ cho rằng tìm được Lina thì có thể thay đổi tình8hình hiện tại. Có lẽ, những hồn ma có thần trí tỉnh táo kia nhận thức được cái chết của mình, cái chết của toàn bộ cư dân thuộc thị trấn Thysente đã không thể thay đổi được nữa nên chỉ muốn tìm Lina để trả thù.
Dù kết quả có thế nào, trò chơi trốn tìm có kết thúc thì toàn bộ chuyện này cũng sẽ chưa kết thúc.
Trò chơi như thế vẫn còn ý nghĩa sao?
Nói cách khác, sau khi trò chơi kết thúc, cục diện sẽ thay đổi ra sao? Trò chơi này ẩn chứa năng2lực tẩy não cực mạnh ư?
Tôi không nghĩ ra được, bất giác nhìn qua Hàn Vân.
Hàn Vân đang khẽ hát nghêu ngao, hai tay chắp sau lưng, thong dong biến mất ngay tại chỗ. Lúc biết mất, nó còn nhếch mép lên cười, hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó rất thú vị.
“Tiếp theo chúng ta chỉ quan sát diễn biến của sự việc thôi sao?” Lưu Miểu hỏi: “Hay cũng qua đó xem thử?”
“Không cần thiết phải qua đó.” Ngô Linh lắc đầu.
Quách Ngọc Khiết đột nhiên ngoảnh đầu, nhìn về phía con đường nhỏ ở4bên cạnh. Đó là con đường nằm giữa tường ngoài và hàng rào của hai căn nhà, đang có những cây cối nhỏ trong vườn của hai nhà ấy che chắn, không thể thấy rõ cảnh tượng của toàn bộ con đường.
Quách Ngọc Khiết lộ vẻ băn khoăn.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Hình như… nghe thấy có người gọi em.” Quách Ngọc Khiết đáp, đã đi được mấy bước về hướng đó.
Ba chúng tôi cũng đi theo.
Tôi không nghe thấy tiếng gọi, cũng chẳng cảm nhận thấy âm khí, nhưng nhìn bộ dạng của Quách Ngọc Khiết thì đúng là cô ấy đã nghe thấy gì đó. Lúc này đang lần theo hướng có âm thanh đi thẳng một mạch. Cô ấy không nhìn đông ngó tây, mà ánh mắt cứ đăm đăm về một chỗ.
Con đường này chắc hẳn thường ngày vắng người qua lại, cây hai bên đường cũng không được cắt xén.
Đi qua một đoạn hàng rào trước sân, hàng rào nhà bên tay trái đã trở thành tường ngoài của căn nhà. Trên tường có một khung cửa sổ thả rèm, không thấy rõ trong nhà. Trong nhà không có tiếng động vang ra. Trái lại trong sân của nhà bên tay phải có cây giống nho nhỏ đang đong đưa, tựa như có thứ gì đó đang băng qua giữa những cành cây rậm rạp.
Âm thanh sột sột không ngừng vang lên bên tai. Xung quanh bất chợt trở nên cực kỳ yên lặng, cả tiếng la hét cũng đã mất, không có gió, chỉ còn tiếng cọ sát của lá cây.
Cửa sổ chúng tôi vừa đi ngang qua bất chợt nứt vỡ, tạo ra âm thanh cực lớn.
Tôi quay phắt đầu lại, nhìn thấy một cánh tay từ trong cửa sổ vỡ nát thụt lại. Trên kính vỡ còn lưu lại một vết máu.
Sau một tiếng động như thế, trong nhà lại trở về yên tĩnh. Các cây cối nhỏ ở bên này cũng đã ngừng dao động.
Cả con đường đều yên tĩnh lại, khiến người ta cảm thấy ức chế.
Quách Ngọc Khiết băng qua con đường ấy trước tiên, ngoảnh đầu nhìn quanh, đứng yên một lát, bất chợt trợn to mắt, la lên: “Đứng lại!”
Vừa quát xong, cô ấy đã xông về phía đó.
Theo sau cô ấy là Lưu Miểu.
Tôi thầm la hoảng trong lòng, sau khi cùng Lưu Miểu chạy qua liền lập tức gọi tên Quách Ngọc Khiết.
Căn nhà ở bên cạnh ngay lúc này phát nổ, sóng khí cực lớn thổi bay cả tường và hàng rào.
Mấy người chúng tôi không kịp trở tay, đều bị hất văng.
Tôi ngã xuống đất, mình mẩy xương cốt đều đau ê ẩm.
Vội ngẩng đầu lên thì chỉ trông thấy khói bụi mù mịt.
Quách Ngọc Khiết cuống quýt định chạy lại, nhưng bóng cô ấy chỉ hiện lên trong đám khói bụi ấy một thoáng, rồi biến mất.
“Sao…” Tôi há mồm trợn mắt, chẳng màng đau đớn, vội vàng đứng dậy, nhào về vị trí vừa rồi Quách Ngọc Khiết đang đứng.
Chỗ đó chẳng có ai. Trên đất không có thứ gì kiểu như nắp cống cả, xung quanh cũng không giống là sẽ có giếng.
Xuất hiện tình huống như vậy, chỉ có thể giải thích là Quách Ngọc Khiết đã đi vào dị không gian khác, hoặc, đã ra khỏi Thysente.
“Hàn Vân!” Tôi lập tức la lên.
Chỉ có mỗi Hàn Vân là làm được chuyện như vậy. Nếu không phải nó làm thì nhất định nó cũng biết chút gì đó.
Hàn Vân không xuất hiện.
Khói bụi đã tan, trong các căn nhà xung quanh không có hồn ma chạy ra. Ai đủ can đảm chạy ra thì đã chạy ra từ sớm, bây giờ cũng đã theo đám đông khi nãy chạy đến siêu thị của thị trấn rồi. Những hồn ma còn lại đều trốn ở trong nhà.
Ngô Linh đi ngang qua tôi, nhắm về hướng căn nhà đổ nát, đá văng mấy viên đá vụn.
Tôi nhìn thấy một khúc cánh tay lộ ra dưới hòn đá.
Khúc cánh tay đã phân hủy cực nhanh, biến thanh tro bay đi.
“Là bị…” Tôi chưa kịp hỏi xong.
Ngô Linh đã lắc đầu: “Chắc là tự sát. Những người như vậy thực ra có rất nhiều. Phần lớn người ta khi gặp phải chuyện quái dị tuyệt vọng như thế thì đều sẽ chọn cách trốn chạy. Trong đó… bao gồm cả tự sát.”
Tôi sững người.
“Cô Quách chắc là đã bị Lina bắt đi rồi.” Ngô Linh nói.
“Hả? Như vậy chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?” Tôi nhìn điệu bộ ung dung của Ngô Linh mà lòng thấy bực bội.
Tôi lo lắng cho Quách Ngọc Khiết và cũng bất mãn với thái độ của Ngô Linh trong lúc này.
Ngô Linh lúc này còn mỉm cười: “Điều này chứng tỏ Lina cũng đã sốt ruột. Bắt cô Quách đi, chứ không bắt cậu, ít nhiều cũng có thể chứng minh thực lực của nó đã bị ảnh hưởng.”
Tôi chau mày lại.
Dẫu vậy, cũng đâu thể chắc là Quách Ngọc Khiết sẽ bình an vô sự.
“Biết được đứa bé đang trốn là ai, chỉ có Hàn Vân và cậu. Nó sẽ tự tìm đến thôi.” Ngô Linh nói.
Trong đống đổ nát sau vụ nổ có hồn ma đã ngưng đọng thành hình. Một con ma đang đứng trên đống đổ nát, lộ rõ vẻ mặt tuyệt vọng và đau khổ, quỵ xuống rồi thét um lên.
Bên cạnh ông ta còn có một con ma, đang thờ ơ nhìn chăm chú hành động của ông ta, rồi ngẩng lên nhìn về phía chúng tôi.
Ma nữ ấy còn đang ôm một đứa bé ở trước ngực. Đứa bé đang khóc oa oa, cô ta đi từ trên đống đổ nát xuống, bước chân loạng choạng, nhưng thần thái lại rất kiên định.
Ngô Linh nhìn sang cô ta.
“Đưa nó ra ngoài với… Các vị có thể thoát ra đúng không? Cầu xin các vị, đưa nó ra ngoài với.” Người phụ nữ nói.
Người đàn ông đang gào thét kia đã ngẩng đầu lên nhìn qua, đôi mắt chợt sáng rỡ.
Ngô Linh lắc đầu: “Chúng tôi cũng chưa có cách nào để thoát ra.”
Người phụ nữ rũ mắt xuống, dịu dàng xoa xoa má đứa con. Cô ta không nói gì nữa, mà bế con đi về hướng xa, cũng chẳng biết đang muốn đi đâu.
Người đàn ông kia đột nhiên hét lên, từ trên đống đổ nát nửa lăn nửa bò xuống, hãi hùng nhìn đống gạch đá vụn và một phần căn nhà chưa sụp đổ.
Tôi nghe thấy tiếng cười trong đống đổ nát, là tiếng cười nghịch ngợm của trẻ con. Tiếng cười thình lình xuất hiện, rồi đột ngột biến mất.
Ông ta chồm dậy bỏ chạy, đuổi theo người phụ nữ, miệng vẫn không ngừng la ma la quỷ, có vẻ đã bị dọa cho kinh hồn bạt vía.
“Chúng ta tìm Quách Ngọc Khiết thế nào đây?”
Tôi vứt tiết mục đan xen vừa rồi qua một bên, sự hù dọa mà những hồn ma này gặp phải, đối với tôi chỉ là trò trẻ con. Mấy người chúng tôi tuy cũng bị nhốt ở đây nhưng không vào nhà, không đến gần những hồn ma này thì cũng sẽ không nhìn thấy những chuyện kì quái.
Chuyện Hàn Vân làm ra còn nhắm đến đối tượng rất rõ ràng.
Có điều, cũng có khả năng chúng tôi sẽ kẹt mãi ở đây.
“Nếu Lina đã có hành động thì chắc chắn sẽ còn tiếp xúc với chúng ta. Cậu phải nắm chắc cơ hội.” Ngô Linh chỉ nói như thế.
Tôi không có được sự kiên nhẫn của cô ấy, nhất là sau khi Quách Ngọc Khiết bị bắt đi thì tôi lại càng mất kiên nhẫn hơn.
Đang sốt ruột, tôi chợt nghe thấy tiếng gọi.
“Này.”
Tôi quay đầu qua, không thấy gì cả.
“Này.”
Tiếng gọi ấy đã vang lên sát bên tai.
Tôi quay phắt đầu nhưng vẫn không nhìn thấy có thứ gì quái lạ.
“Sao thế?” Ngô Linh và Lưu Miểu cũng đã nhìn qua.
Họ không nghe thấy.
Chỉ mình tôi.
Giống như Quách Ngọc Khiết khi nãy…
Tôi siết chặt nắm đấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.