Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1810: Xin chào, chủ nhân của tôi (1)




“Biu biu! Rầm rầm! Đùng!”
Tôi nghe thấy tiếng của trẻ con, âm thanh này còn kèm theo tiếng vang của nhựa va vào nhau.
Tôi cảm nhận được hai cánh tay mình đang vung vẩy, tôi đang nắm vật gì đó trong tay.
“Trương Tiểu Quân, con đang làm gì vậy?” Một tiếng hét lớn, làm tim tôi đập loạn xạ.
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước1cửa.
“Không có gì. Con đang làm bài tập!” Đường nhìn chuyển động, có hai chiếc máy bay được đặt trên đầu gối, tay trái tôi nắm chặt cây bút trên bàn còn tay phải thì để trên quyển vở bài tập.
Tôi đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn rất nghiêm khắc ở phía sau mình.
Cộp cộp cộp…
Cùng với tiếng bước chân, người đàn ông đi đến bên cạnh tôi, lấy đi8hai chiếc máy bay mà tôi để trên đầu gối.
“Con đã đi học rồi mà cứ ham chơi như thế này sao? Con muốn chơi thì đợi làm xong bài tập rồi hãy chơi, cha nói với con bao nhiêu lần rồi?” Người đàn ông răn dạy nói.
Trong tầm mắt của tôi chỉ có vở bài tập, một tay cầm bút chưa bỏ xuống. Tim tôi còn đập rất nhanh, trong lòng2tôi rất căng thẳng.
Người đàn ông cầm chiếc máy bay đi ra ngoài nhưng không đóng cửa, tôi có thể nghe thấy rõ tiếng động bên ngoài.
Tôi nhún vai, quay đầu nhìn quanh rồi lại bực bội quay đầu nhìn lần nữa. Bốn bài tập toán trong vở giống như những con số lộn xộn, nhìn mãi cũng không vào đầu được và điều mà tôi nghĩ lúc này lại chính là4hai chiếc máy bay kia.
Linh hồn của tôi bay lên, cúi đầu nhìn cậu bé mà tôi đã nhập vào.
Người này là ai, trong thoáng chốc tôi nghĩ không ra.
Trương Tiểu Quân… Trương Tiểu Quân… Cái tên này rất bình thường, những người trùng tên cũng không ít.
Tôi đi xung quanh căn phòng và nhìn thấy một bức ảnh gia đình.
Tôi đứng trước bức ảnh đó, nhìn nó chăm chú.
Đứa bé trai ở giữa bức ảnh chính là đứa bé tên Trương Tiểu Quân, người đàn ông ở bên trái là người đàn ông vừa vào lúc nãy, người phụ nữ ở bên phải chính là… Lữ Xảo Lam…
Đây là chồng và con trai của Lữ Xảo Lam?
Chồng và con trai của Lữ Xảo Lam…
Tôi giật mình, quay người đi tìm kiếm trong phòng.
Tôi không thấy các con gấu bông, trong phòng này đến một chiếc lông nhung cũng không có. Đây đúng là căn phòng điển hình của con trai, nào là người máy, máy bay, xe hơi đồ chơi, còn có các loại dụng cụ thể thao như cầu lông và không hề có búp bê.
Tôi xuyên qua phòng khách và phòng kế bên, khoảng cách di chuyển không nhiều, chỉ có thể khẳng định rằng phạm vi trước mắt tôi không có các con gấu bông cũng chẳng có các con thú nhồi bông.
Lẽ nào thứ có vấn đề là người máy?
Tôi trở về phòng của Trương Tiểu Quân, nhìn chăm chăm vào đám người máy trong thùng đồ chơi.
Trước mắt thì những thứ này cũng chỉ là những món đồ chơi bình thường.
Bên ngoài thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, nhưng một lúc sau, mùi thơm này lại biến thành mùi cháy khét.
Trong trí não đang làm bốn đề toán học của Trương Tiểu Quân bỗng sinh ra ý thức mới, đó chính là một chút phiền muộn.
Lại phải ăn thức ăn bị cháy… Khi nào mẹ mới về nhỉ?
Trương Tiểu Quân nghĩ tới đây thì có chút tủi thân.
Tôi nhớ Ngô Linh đã nói với tôi, Lữ Xảo Lam đã đi công tác. Cô ấy đi công tác ở thủ đô, tạm thời không liên lạc được….
Đợi một chút.
Tôi đỡ trán, cố gắng nhớ kỹ lại.
Trước đây Lữ Xảo Lam vì phải chuyển nhà nên bỏ rơi các con gấu bông. Chồng cô ấy bị công ty điều đi làm việc ở tỉnh khác… tỉnh khác… là thủ đô sao? Tôi mang máng nhớ là họ đã chuyển nhà đến thủ đô rồi.
Lữ Xảo Lam phát hiện gấu bông của mình bị mất, liền trở về Dân Khánh muốn tìm người của Thanh Diệp giúp đỡ. Đó chính là lần đầu tiên tôi gặp Lữ Xảo Lam thật sự. Cô ấy cho tôi cách để liên lạc với cô ấy, cách để liên lạc với khách sạn, còn có… địa chỉ nhà mới của cô ấy ở thủ đô.
Đúng rồi! Cô ấy đã chuyển nhà đến thủ đô rồi mà!
Sau này đã xảy ra chuyện gì, lại chuyển nhà sao, hay là, quá khứ đã có thay đổi gì?
Tôi nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy rất giật mình.
Các con gấu bông đó có còn là các con gấu bông của Lữ Xảo Lam không?
Chắc là phải nhỉ… Trong lúc nói chuyện với Ngô Linh, tôi có nhắc đến Lữ Xảo Lam, cô ấy cũng không phản ứng gì. Hơn nữa, không có các con gấu bông này thì Lữ Xảo Lam đã sớm chết trong tay tên cướp lúc hắn đột nhập vào phòng.
Chắc là như thế, không sai...
Tiếng nấu ăn dừng lại.
Người đàn ông mặc tạp dề, có chút ngại ngùng bước vào phòng, gọi con trai mình: “Tối hôm nay chúng ta ra ngoài ăn thôi. Con muốn ăn gì?”
Trương Tiểu Quân lập tức quăng bút đi, hoan hô lên.
Người đàn ông vừa vui vừa tức cười, nghe con trai nói tên của các món đồ ăn vặt.
Hai cha con họ đi ra ngoài, tôi cũng đi theo.
Tôi không biết khu dân cư mà họ sống này, ra ngoài khu đó, tôi thấy các biển hiệu và các con đường không giống với Dân Khánh, nhìn vào các công trình công cộng tôi chắc chắn rằng ngay lúc này tôi không ở Dân Khánh. Dân Khánh có thể có tên đường mà tôi không biết nhưng không thể nào có tên con đường khác biệt hẳn với những khu dân cư trong thành phố như vậy được. Khu dân cư này xem ra đã lâu đời lắm rồi, các công trình công cộng cũng đã được sử dụng rất nhiều năm.
Tôi cố gắng nhớ những chi tiết này, cẩn thận cảnh giác quan sát xung quanh, muốn tìm ra thứ có thể giết chết Trương Tiểu Quân.
Ăn xong, họ trở về nhà. Trương Tiểu Quân rất vui vẻ.
Cha của cậu bé hình như cũng rất vui, được cậu nhóc làm nũng thì dẫn cậu nhóc băng qua một đoạn đường và đi đến trung tâm mua sắm gần nhất.
Trương Tiểu Quân liền chạy đến một chiếc xe mô hình của cửa hàng đồ chơi, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
“Xe mô hình ở nhà mình nhiều lắm rồi con à.” Cha của cậu bé nhắc nhở.
Trương Tiểu Quân thất vọng cứ bịn rịn đi quanh quẩn trước kệ hàng.
Không thể mua xe mô hình, chỉ có thể mua đồ chơi. Trương Tiểu Quân thì lại không thích những thứ đó.
Ở trong cửa hàng này tôi cảm thấy rất lo lắng. Tất cả các món đồ chơi đều có khả năng biến thành quái vật giết người. Tiếng ầm ĩ của trẻ con khiến cho người ta đau đầu.
Cuối cùng thì Trương Tiểu Quân cũng không chọn cái nào, đá chân một cái, buồn bực bước ra ngoài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hai cha con họ đi vào từ cửa chính của cửa hàng, lượn một vòng rồi đi ra từ một cánh cửa nhỏ khác.
Thần kinh của tôi lại bắt đầu căng thẳng.
Bởi vì trên các kệ hàng bên đó đều nhét đầy các con thú nhồi bông.
Các con gấu bông với những con ngươi bằng thủy tinh, đôi mắt tròn xoe như các nút khuy giống như đang nhìn chằm chằm vào người khác, chính những cái miệng nhoẻn cười rập khuôn của chúng làm cho người ta khiếp sợ.
Trương Tiểu Quân kéo tay cha của mình: “Cha, gấu! Mẹ không phải muốn có gấu bông sao?”
Cha cậu bé đột nhiên dừng lại.
Hai cha con họ chăm chú nhìn những con gấu bông ở kệ hàng đó, các con gấu bông vô cùng đa dạng, mỗi con đều có cơ thể mềm mại và nụ cười đáng yêu.
“Gấu bông mà mẹ con muốn mua không phải kiểu này.” Cha của Trương Tiểu Quân lắc đầu.
Trương Tiểu Quân vẫn chưa hiểu tại sao.
Trong mắt của cậu bé, các con gấu bông đều như nhau, còn sự khác biệt giữa máy bay và xe thì cậu bé rất rõ.
Trong ý thức của cậu bé hiện ra cảnh lúc Lữ Xảo Lam khóc.
Bởi vì mất các con gấu bông mà Lữ Xảo Lam nổi giận đùng đùng, còn đặc biệt trở về Dân Khánh để tìm kiếm, sau khi tìm thấy các con gấu bông, Lữ Xảo Lam rất vui, còn mua cho cậu bé một chiếc máy bay điều khiển từ xa cao cấp.
Trương Tiểu Quân nhanh chóng hồi tưởng lại lúc Lữ Xảo Lam gửi những con gấu bông trở về cơ sở sản xuất để sửa chữa.
Các con gấu được trả về lại trở nên sạch sẽ xinh đẹp, nhưng Lữ Xảo Lam lại nói đây không phải là các con gấu bông của cô ấy.
Khoảng thời gian đó, cha mẹ cãi nhau, ồn đến nỗi đinh tai nhức óc. Mẹ như phát điên muốn đi nước ngoài để tìm các con gấu bông…
“Lữ Xảo Lam, em điên rồi! Con trai em ở đây này! Muốn chuyển nhà, muốn chuyển trường? Em không quan tâm ư?! Trong mắt em chỉ có các con gấu bông thôi sao?”
Trương Tiểu Quân nhớ lại tiếng mắng của cha mình lúc cáu tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.