Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1809: Thần kinh căng thẳng




Cuộc gọi giữa tôi và Ngô Linh được tiến hành trong phòng làm việc. Vì đề phòng có chuyện bất ngờ xảy ra, tôi không mở loa ngoài nhưng ở bên này tôi nói những gì, làm những gì thì bọn Tí Còi đều biết rất rõ.
Tôi đột nhiên tát lên má của chính mình đã dọa bọn họ một phen. Thấy tôi gác điện1thoại, họ đang định hỏi tôi chuyện gì thì có người gõ cửa phòng làm việc.
Chưa đợi chúng tôi trả lời thì cửa đã được mở ra.
“Tiểu Lâm à, bản hợp đồng của các cậu, cậu tới nhìn xem, ngày tháng ký kết này không đúng…”
Tôi bị gọi ra ngoài để giải quyết vấn đề về việc thỏa thuận bồi thường giải tỏa di dời.
Người8gọi tôi là tổ trưởng của một tổ ở Phòng Di dời – Huỳnh Văn.
Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, ban đầu làm ở Cục tư pháp, lúc lập Phòng Di dời thì bị điều qua, bình thường thì rất ít tiếp xúc với chúng tôi, chỉ qua lại trong công việc.
Tôi đi theo Huỳnh Văn đến phòng làm việc của ông ta.
Sắc mặt của2Huỳnh Văn không quá khó coi nhưng sắc mặt của những người khác trong phòng làm việc của Huỳnh Văn thì lại rất khó coi.
Cái chết của Tưởng Hựu qua chưa được bao lâu nên sắc mặt của đa số người trong Phòng Di dời đều nặng nề, tâm trạng bất an.
Sắc mặt của tôi chắc cũng đang rất khó coi nhưng điều mà tôi4lo lắng là điều khác. Sự việc của Tưởng Hựu đã là quá khứ đối với tôi, là một quá khứ không thể thay đổi được.
Khi so sánh như vậy thì bốn người bọn Tí Còi lại là những người có tinh thần tốt nhất.
“Chính là chỗ này, chỗ này bị xóa và sửa qua nhỉ, như vậy không tốt đâu.” Huỳnh Văn cầm lấy văn kiện đưa tôi xem.
Dưới chữ ký của người có quyền tài sản là ngày tháng ký, “6” sửa thành “8”, có dấu vết đã xóa qua. Đây là lúc ký tên đã vô tình viết sai, sau đó sửa lại. Nếu xem xét tỉ mỉ thì là không đúng lắm.
Huỳnh Văn vốn dĩ cũng không phải là người tính toán như vậy.
Vấn đề ấy chỉ cần sau này không bị lục ra tra lại thì văn kiện như thế nào cũng không sao cả. Phòng Di dời chúng tôi không có khả năng lục lại những văn kiện này để kiểm tra đâu. Bên phía người có quyền tài sản đã đồng ý phương án bồi thường, bình thường mà nói thì sẽ không lục lại việc này, hơn nữa hợp đồng có tận mấy bản, trong đó có một bản xuất hiện vấn đề nhỏ thì ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Sau khi Huỳnh Văn chỉ ra vấn đề thì ngoảnh đầu nhìn tôi.
Xem ra không phải ông ta muốn làm khó tôi mà là tinh thần căng thẳng cao độ, lúc này có thể soi mói bất cứ chuyện gì.
Tôi cũng không muốn kích thích Huỳnh Văn: “Vậy tôi đi tìm người ký lại một bản mới.”
“Ừ, như vậy là tốt nhất.” Huỳnh Văn thở phào nhẹ nhõm.
Tôi trở về phòng làm việc tìm cách liên lạc, không thể thiếu việc phải giải thích cho người có quyền tài sản và còn bị làu bàu vài câu.
Ký lại hợp đồng cũng không thể ký ngay lập tức được, in hợp đồng, ghi lại số liệu, lại phải đợi bên người có quyền tài sản có thời gian thì mới có thể giải quyết triệt để chuyện này.
Chủ đề lúc nãy tạm thời bỏ qua một bên, nhóm Tí Còi nhìn tôi bận rộn, bắt đầu nói về sự khác thường của Huỳnh Văn.
“… Tất cả mọi người hầu như đều giống nhau. Thực ra, những người ở thôn Sáu Công Nông cũng như vậy. Bọn họ không mấy ai nhìn qua thi thể nên phản ứng cũng chỉ là nhanh chóng dọn đi.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Nói ra thì… Vị trí Tưởng Hựu và thi thể ở phòng y tế đó…” Tí Còi nói, xoa xoa cánh tay rồi cũng không nói tiếp nữa.
“Em thấy phản ứng của những người phòng bên cạnh rất dữ dội.” Gã Béo bĩu môi, thở dài.
“Phòng bên cạnh” chính là phòng làm việc của Tưởng Hựu, nhóm bọn họ còn có người sống sót, những người còn sống còn tận mắt trông thấy Tưởng Hựu ngã ở vành đai cây xanh bên ngoài phòng làm việc của họ.
Ám ảnh tâm lý trong lòng này không phải đơn vị sắp xếp tư vấn tâm lý vài lần là có thể xóa bỏ được.
“Hình như bọn họ không có ai xin nghỉ cả.” Quách Ngọc Khiết nói.
“Căng thẳng tới nỗi quên luôn hay sao?” Tí Còi hỏi.
“Không rõ, gần đây có gặp nhưng không nói chuyện, bọn họ cũng không khác gì hồn ma cho mấy.” Quách Ngọc Khiết đồng cảm nói.
“Sếp Già có biết không? Liệu có sắp xếp tư vấn tâm lý thêm lần nữa không nhỉ?”
“Vậy người cần tư vấn nhiều lắm. Cái nhà vệ sinh đó, bây giờ cũng không ai dám dùng nữa.”
“Ba người các anh mấy ngày gần đây không dùng cái nhà vệ sinh đó sao? Các anh đã đi vệ sinh ở đâu vậy?” Quách Ngọc Khiết hỏi ba người đàn ông chúng tôi.
“Lầu hai.” Gã Béo trả lời.
Tí Còi trả lời cùng lúc: “Lầu ba.”
Hai người liếc nhìn nhau.
Quách Ngọc Khiết nhìn Tí Còi một cách khinh bỉ rồi lại nhìn về phía tôi.
“Lầu hai.”
“Anh cũng sợ?” Quách Ngọc Khiết vô cùng ngạc nhiên.
“Trong đó có ma à?” Góc độ mà Trần Hiểu Khâu suy nghĩ là một góc độ khác.
“Không phải, chỉ là không muốn bị coi là biến thái.” Tôi trả lời rồi đứng lên, đi đến bên pháp chế thông báo một tiếng, nói với họ thời gian ký lại hợp đồng với người có quyền tài sản.
Huỳnh Văn vì chuyện này mà cảm thấy nhẹ nhõm, ông ta cũng ý thức được một câu nói của mình đã làm khổ không ít người, vỗ vỗ bờ vai tôi một cách ngại ngùng: “Tiểu Lâm à, trách nhiệm công việc mà, việc mà tôi phải làm chính là cái này.”
“Không sao.”
Huỳnh Văn lặng im, lại vỗ vai tôi hai lần rồi thở dài.
Lúc tôi trở về phòng làm việc, đi ngang qua phòng làm việc của Tưởng Hựu, cửa phòng làm việc đóng kín, một chút âm thanh cũng không truyền ra ngoài, tôi chỉ bước đi chậm lại chút rồi qua luôn.
Nhóm Tí Còi đã kết thúc cuộc nói chuyện lúc nãy, hỏi tôi chuyện về cuộc điện thoại đó.
Nghe tôi nói xong, Trần Hiểu Khâu đương nhiên là người ủng hộ Ngô Linh. Quách Ngọc Khiết không nghĩ sâu xa lắm, vốn dĩ là người thuộc phái lạc quan cũng cảm thấy như lúc này thì tốt lắm rồi.
Ba người đàn ông chúng tôi ngược lại thì suy nghĩ triền miên.
“Nói ra thì việc bên phía chú út của em tiến triển như thế nào rồi?” Tí Còi hỏi Trần Hiểu Khâu.
“Những thầy trừ ma mà lúc trước nói với Lâm Kỳ có hợp tác chút ít thì phải. Bây giờ có lẽ đang đau đầu vì cái chết của họ.” Trần Hiểu Khâu trả lời.
“Kho dữ liệu lớn mà không tra ra được manh mối sao?”
“Trẻ em mất tích luôn luôn có một mạng lưới dữ liệu lớn hơn, người lớn mất tích thì hơi rắc rối. Có nhiều người học tập và làm việc ở nơi đất khách quê người, bị người khác phát hiện sau khi mất tích cũng tương đối muộn, rất khó tìm được địa điểm mất tích, nếu chết thì…” Trần Hiểu Khâu nghĩ: “Dữ liệu của các vụ án giết người lúc nào cũng có, tự nhiên chết thì chỉ có một số bệnh viện sẽ chú ý đến các tai nạn có tính hàng loạt này. Những dữ liệu này muốn thiết lập lại thì cũng cần phải có thời gian.”
Nghe ra thì đó chính là một sự việc rất phiền phức.
Chẳng trách Thanh Diệp chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng năng lực của Nam Cung Diệu để tiến hành sàng lọc. Đây rất có khả năng không phải vì họ không chủ động ra quân mà là vì nhân lực không đủ, tinh thần và thể lực có hạn.
Nhưng lần phát ngôn lần trước của Trần Hiểu Khâu cũng không sai. Bây giờ chúng tôi không thể hoàn toàn dựa vào Thanh Diệp để hành động được.
Tan ca trở về nhà, tôi vào phòng của em gái tìm được một con búp bê tên là bé Moe.
Đó là con búp bê với dáng vẻ cô gái, đôi mắt to như mắt các con búp bê trong phim hoạt hình, có một mái tóc ngắn dễ nhìn, chất lượng tóc cũng rất tốt, cùng với một bộ quần áo tinh xảo trên người, khiến cho người ta nhìn vào thì biết đây là một món đồ không rẻ, không phải là món đồ chơi cho những đứa trẻ ba bốn tuổi.
Tôi không cảm thấy trên người con búp bê này có hơi thở kỳ lạ nào cả, tiện tay nghịch mấy cái cũng không thấy nó phản kháng gì.
Con này không có linh hồn.
Vì lý do an toàn, tôi vẫn nên tìm cái túi nhựa trong suốt gói nó lại, lại dùng băng keo dán kín.
Như vậy có thể thấy được nó đang làm gì, nó muốn chạy ra thì cũng sẽ tạo ra tiếng động.
Tôi từng nghĩ đến sẽ vứt luôn nó đi, nhưng mà suy nghĩ lại thì vẫn quyết định tạm gác cái phương pháp này, sau này xảy ra việc nguy hiểm hơn thì lại làm sau.
Tôi không muốn chọc giận em gái trong lúc này, cũng không muốn nói rõ mọi chuyện cho em gái biết.
Cái gì cũng không biết mà những đồng nghiệp trong đơn vị khi nghe đến tin đã trở nên khẩn trương như thế rồi, tôi không muốn em gái tôi biến thành như vậy.
Hy vọng ngày đó có thể kéo dài đến hết mức có thể, tốt nhất là đừng bao giờ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.