Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1780: Đồng hồ Cát (3)




Tay của Tí Còi bắt lấy một con rắn. Con rắn không có tấn công cậu ta, nó vẫn đang uốn éo thân thể, muốn nuốt chửng cả một cái đồng hồ cát đi.
Tí Còi cuống cuồng1lên, mặt mũi nghẹn đến mức đỏ bừng, trên trán còn nổi cả gân xanh. Đôi tay cậu ta bắt lấy thân con rắn, lấy hết sức nhấc chiếc đồng hồ cát lên, từ từ đảo ngược8chiếc đồng hồ cát.
Tro bụi trong đồng hồ bị đảo lại, cát vàng cũng bị đảo ngược, nhưng lại không nghịch chuyển hoàn toàn.
Hạt cát vàng vẫn từ từ chảy xuống.
“Á!” Tí Còi rống to một tiếng,2cuối cùng cũng khiến cho những hạt cát bị đảo ngược hoàn toàn.
Tôi thấy cậu ta đứng không vững, lảo đảo ngã vào bàn trà. Đồng hồ cát cũng rơi mạnh xuống bàn trà.
Hai con rắn kia4dường như bị đập trúng, đau đớn buông lỏng miệng ra, phát ra tiếng nhả lưỡi như đang uy hiếp.
Tro bụi từ thân trên đồng hồ cát rơi xuống, rớt vào trong cát vàng, lập tức biến thành những hạt cát vàng óng ánh.
Hai con rắn bị đóng lại.
Tro bụi rơi hết xuống, trong đồng hồ cát chỉ còn lại một đống cát vàng tụ lại thành đồi cát.
Răng rắc!
Trên đồng hồ cát xuất hiện vết nứt.
Thủy tinh nứt ra, cát từ trong đồng hồ rơi ra, bay lả tả quanh phòng.
Tràng cảnh này lúc nãy tôi đã thấy qua.
Tí Còi thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía sô pha.
Đột nhiên, sô pha biến mất, phòng khách cũng biến mất luôn.
Căn phòng từ rộng rãi biến thành chật hẹp.
Tôi cảm thấy căn phòng chật hẹp này vô cùng quen thuộc.
Giường tầng, dưới giường còn có tủ áo và bàn. Ban công nhỏ đang phơi áo chơi bóng. Ngoài cửa sổ là âm thanh huyên náo.
Ký túc xá đại học? Căn phòng ký túc xá của chúng tôi?
Chiếc áo chơi bóng kia…
Là áo của ai ấy nhỉ…
Tôi nhất thời vẫn chưa nhớ ra.
Mặc dù đang ở ký túc xá đại học, nhưng trong phòng trống không, trừ chiếc áo chơi bóng kia ra, không thấy đồ dùng cá nhân khác nữa.
Chắc đây là ký túc xá mà sinh viên vừa dọn khỏi.
Nhưng mà, lúc chúng tôi dọn khỏi đó thì ký túc xá đâu có ngăn nắp như vậy. Có một số đồ linh tinh không dùng nữa bị chúng tôi quăng lại.
Cảnh này càng giống… giống như lúc chúng tôi vừa dọn đến …
Nghĩ như vậy, tôi bỗng nhiên nhớ lại.
Chiếc áo chơi bóng đó không phải của một ai trong chúng tôi cả. Nó đã được móc ở đó trước khi chúng tôi dọn đến. E là của sinh viên năm trước…
Cát bụi trong phòng bay lên.
Ký túc xá biến mất không thấy nữa, thay vào đó là con đường cây kế bên sân bóng rổ. Thời gian thay đổi thành ban đêm. Xung quanh đen kịt, chỉ có mấy ngọn đèn lớn trong sân bóng rổ chiếu sáng.
Con đường cây rất âm u, bóng cây hơi quái dị. Nhưng ánh đèn và tiếng đánh bóng ở kế bên, khiến chỗ này bớt vắng vẻ dọa người.
Những đôi tình nhân trong trường chúng tôi rất thích tản bộ nơi đây, vừa đi vừa tâm sự. Có những chuyện nói hoài không hết, có thể ở đây mấy tiếng, tản bộ đến khi mỏi hết cả chân.
Điều này cũng là thứ tôi và Gã Béo hay chọc Tí Còi. Cậu ta và Kỳ Bạch…
“Phù” một tiếng, bóng tối không thay đổi, nhưng cơn gió bên ngoài phòng đã biến mất.
Tôi nhìn thấy tình cảnh trong ký ức của Tí Còi.
Người phù thủy không thấy rõ mặt ngồi đối diện bàn, trên bàn để chiếc đồng hồ cát hai con rắn kia.
“Cách thì cũng có. Có một số cách giúp hai người răng long đầu bạc, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến các vận thế khác của hai người. Có được tất có mất. Cố ý thay đổi vận mệnh, thì sẽ gặp phải báo ứng đấy, hai người có đồng ý không?”
Bà phù thủy lặp lại những gì đã nói lúc đó.
Tí Còi nhìn sang bên cạnh.
Kế bên cậu ta trống không.
Ngay cả cửa tiệm của bà phù thủy cũng không được tái hiện trọn vẹn. Trừ cái bàn ghế này ra, những chỗ khác đều bị bóng tối che lấp, cái gì cũng không nhìn thấy.
Khóe miệng Tí Còi nhếch lên, lộ ra một nụ cười.
“Đồng ý.”
“Không! Đợi đã! Đàm Văn Thụy!” Tôi nhận ra tình hình không ổn, điên cuồng hét lớn, vươn tay bắt lấy Tí Còi.
Nhưng sau khi Tí Còi nói hai chữ này, bà phù thủy liền biến mất. Bà phù thủy biến thành con quái vật được tạo ra từ những hạt cát vàng, thoáng cái nuốt chửng Tí Còi và chiếc đồng hồ cát.
Tôi nheo mắt lại, cố gắng vươn tay bắt lấy Tí Còi trong cơn bão cát.
Tôi đụng phải một thứ gì đó, điều này khiến tôi thầm vui mừng.
Nhưng tôi lập tức cảm giác có thứ chất lỏng ấm ấm và ẩm ướt rơi xuống tay mình.
Cơn bão cát biến mất.
Tôi phát hiện mình đang nắm lấy tay của Tí Còi, nhưng tay của Tí Còi toàn là máu.
Chúng tôi trở về căn phòng khách của Kỳ Bạch.
Trên bàn vẫn còn chiếc đồng hồ cát to kia.
Những hạt cát vàng đã chảy hết, tro bụi dưới phần đáy cũng không còn bao nhiêu, đều bị nhiệt độ cao làm cho bốc hơi hết. Hai con rắn không còn động đậy, dường như đã trở lại thành tượng điêu khắc. Đôi mắt hồng bảo ngọc trở nên tăm tối.
Rầm!
Một tia sáng sắc bén lóe qua mắt tôi, tiếp đó là máu hắt lên mặt tôi.
Trên tay nhẹ đi.
Tôi cúi đầu nhìn đôi tay đang nắm lấy tay Tí Còi, nhưng cũng chỉ là nắm chặt lấy “tay” của Tí Còi mà thôi.
Tay và cơ thể cậu ta đã bị tách ra.
Giống như có người đã cắt người cậu ta ra, phân thây cậu ta.
Máu văng đầy phòng, hình thành các vũng máu trên sàn nhà.
Một màn này thật quen thuộc.
Một màn này…
Là tác dụng phụ sao?
Tôi vẫn còn đang trong ảo giác của tác dụng phụ sao?
Từ lúc tôi tỉnh lại, nói với Tí Còi về chuyện của Kỳ Bạch, tôi nhìn thấy giấc mơ về Quỷ Ngữ, nhận được điện thoại từ Ngô Linh báo rằng Tí Còi đã mất tích… đều là giả nhỉ?
Tôi sử dụng năng lực, nhưng không cảm giác được năng lực của mình chút nào cả.
Cho nên, tất cả đều là giả sao?
Tay của Tí Còi bị lấy đi từ lòng bàn tay tôi.
Tôi cảm thấy sức lực của một người khác, nhưng lại không thấy ai cả.
Cơ thể rời rạc của Tí Còi được đặt trên sô pha, ghép lại thành một cơ thể hoàn chỉnh.
Có người lau đi vết máu trên mặt Tí Còi.
Đều là giả thôi nhỉ?
Những thứ này đều là…
Keng!
Tiếng thủy tinh vỡ lại vang lên.
Tôi chết lặng quay đầu sang.
Trên đồng hồ cát lại xuất hiện vết nứt. Lần này không có cát chảy ra từ bên trong. Trong đồng hồ cát đã trống không.
Hai con rắn sống lại một lần nữa, biến thành quái vật dữ tợn, xông về một phía.
Bọn chúng bị bắt lấy chỗ bảy tấc, chỉ có thể dùng thân mình quấn lấy thứ gì đó. Răng nhọn của bọn chúng tiết ra nọc độc màu xanh biếc quái dị, sau khi rơi xuống đất, liền ăn mòn sàn nhà thành mấy lỗ thủng.
Tôi cảm giác được âm khí của Diệp Thanh.
Người bắt lấy con rắn...
Bốp!
Tôi bị đá một cái, cơ thể ngã về phía sau, đụng vào sô pha.
Bàn tay bị rơi ra của Tí Còi rớt xuống bên tay tôi.
Tôi giật mình, trong đầu liền nghĩ ra cái gì đó, dùng sức bắt lấy cánh tay của Tí Còi.
Năng lực như bị giải thoát mà tuôn ra.
Hồi sinh Tí Còi và rời khỏi nơi đây!
Ý nghĩ này ngày càng rõ rệt trong đầu.
Trong quá trình vận chuyển năng lực, cơ thể tôi khụy xuống, trong tay còn kéo theo một vật thể nặng trịch.
Rầm!
Á!
Tôi nhanh chóng bò lên từ mặt đất.
Tí Còi đang nằm ngửa trên mặt đất, chớp chớp mắt, hơi thất thần.
Thân thể cậu ta hoàn chỉnh, cũng không còn chảy máu nữa.
Tôi run rẩy bắt lấy cánh tay của Tí Còi, cảm giác được nhịp đập của mạch máu.
“Anh Kỳ?” Tí Còi quay đầu sang nhìn tôi.
Sức lực trong người tôi đã biến mất, lập tức nằm úp sấp xuống sàn.
Vẫn sống… tốt quá…
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy một đôi chân, ngẩng lên tiếp liền thấy Ngô Linh đang cúi xuống nhìn tôi.
Tôi cười khổ một tiếng.
Xảy ra chuyện gì sao? Ngay cả tôi cũng không rõ nữa.
Tại sao không thể sử dụng năng lực? Chiếc đồng hồ cát đó là sao? Còn có Diệp Thanh đúng lúc tới cứu…
“May là có Diệp Thanh.” Điều này tôi hoàn toàn chắc chắn.
Tí Còi bên cạnh vẫn còn nằm ở đó, phát ra tiếng thở dài thất vọng.
“Bạch Bạch… Kỳ Bạch, hình như điên thật rồi.” Tí Còi nói nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.