Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1779: Đồng hồ Cát (2)




Lời nói của Tí Còi vừa dứt, cơn bão cát ở xung quanh cũng theo đó mà rơi xuống.
Thoáng chốc, những hạt cát vàng li ti như một cơn mưa màu vàng rơi như trút nước.
Tiếng xào xạc đã lấn mất âm cuối của Tí Còi.
Đợi đến khi cát phủ1đầy đất, biến mặt đất thành sa mạc, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi hoàn toàn.
Trên mặt đất là sa mạc, nhưng có một điều phi thực tế đó là, trên sa mạc lại có một gốc cây Bạch Ngọc Lan đứng sừng sững ở đó. Bồ Công Anh8bay lơ lửng xung quanh rất ảo diệu, nhưng lại không chân thật.
Đôi chân của Tí Còi vùi lấp trong những hạt cát.
Cậu ta bước về phía trước, rút chân ra khỏi những đống cát đó, rồi lại giẫm vào.
Cứ như thế từng bước chân ngắn chân dài mà tiến2về phía trước, rồi đi với tốc độ nhanh hơn.
Cậu ta xông về hướng một thứ gì đó.
Nhưng trong tầm mắt của tôi, phía trước vẫn là sa mạc. Dù tôi có cố gắng dọc theo tầm mắt của Tí Còi mà tìm kiếm, cũng phí công vô ích.
Tôi có4chút kinh hoảng.
Không thể sử dụng năng lực thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả bóng dáng Kỳ Bạch tôi cũng không thể thấy. Tôi không thấy, nhưng Tí Còi lại thấy!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Kỳ Bạch đang nhằm vào Tí Còi, chỉ khiến cho cậu ta sản sinh ảo giác thôi sao?
Cho dù là vậy, tôi đáng lẽ là đã kết nối vào ý thức của Tí Còi rồi chứ. Những ký ức mà Tí Còi hồi tưởng lại tôi cũng thấy được, vậy mà bây giờ Tí Còi nhìn thấy ảo giác còn tôi thì không?
Cả người tôi toát mồ hôi lạnh.
Lúc này tôi chỉ có thể cắn răng, đuổi kịp bước chân Tí Còi, tiếp tục la hét bên tai cậu ta.
Tôi hy vọng Tí Còi có thể nghe thấy tiếng tôi, Tí Còi sẽ dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Nhưng cậu ta vẫn chạy đi, cát dưới chân đã giảm, nhưng vẫn không phát hiện sự tồn tại của tôi.
Cát vàng lùi đi, Tí Còi giẫm lên sàn nhà.
Khung cảnh kỳ quái kia đã biến mất, chỉ để lại một căn phòng khách.
Đây là phòng của Kỳ Bạch. Tôi đã thấy qua trong cảnh mộng
Chỉ có chiếc đồng hồ cát trên bàn trà là tôi chưa từng thấy trong cảnh mộng đó.
Rất giống với chiếc đồng hồ cát trong ký ức của Tí Còi, nhưng lớn hơn cái kia nhiều. Trong ký ức, chiếc đồng hồ cát do cái bà phù thủy lấy ra tuy được chế tác tinh xảo, nhưng rất nhỏ nhắn. Chiếc đồng hồ cát trước mặt này cao khoảng nửa mét. Hai con rắn làm giá đỡ kia trông có vẻ dữ tợn, mở to miệng, lộ ra răng nhọn. Hai đôi mắt màu đỏ máu hẳn là hai viên hồng ngọc, nhưng nhìn qua thì giống như đôi mắt thật, trong đó có ánh sáng chói rọi, khiến người ta chấn động cả hồn phách.
Hạt cát trong chiếc đồng hồ cát, nửa trên là màu vàng, số cát sau khi chảy xuống đáy thì biến thành màu đen.
Tôi tỉ mỉ quan sát một hồi, phát hiện những hạt cát đen dưới đáy đang bốc hơi. Dường như phía đáy đồng hồ cát có ngọn lửa thiêu đốt chúng, với nhiệt độ cao khiến chúng cháy thành tro bụi, làm cho nửa dưới của chiếc đồng hồ cát đều bị hun thành màu đen.
Tí Còi run lên một cái, cuối cùng cũng chớp mắt.
Cậu ta một mực nhìn vào sô pha, nhưng trong mắt tôi, trên ghế sô pha trống không, không hề có một người nào cả.
Tí Còi đi qua đó, ngồi xuống sô pha.
Sau khi cậu ta ngồi xuống, trên sô pha có chỗ bị lõm xuống. Nhưng trừ vị trí đó ra, những chỗ khác đều bằng phẳng, không hề có dấu vết có người ngồi qua.
Tí Còi ngồi im một lúc, mới mở miệng nói: “Anh đã biết chuyện này rồi. Anh có cách giúp em hồi sinh. Bạch Bạch…” Cậu ta quay qua phải, nhìn sang chiếc sô pha trống không: “Bạch Bạch, em có muốn được hồi sinh không? Vấn đề này hơi kỳ quặc… có lẽ em không biết, cũng có lẽ là em đã nhận ra rồi… thế giới này đang thay đổi. Những thứ mà em thích là có thật. Không phải toàn bộ đều là thật, nhưng gọi hồn, bói toán, pháp thuật… rất nhiều thứ đều có thật. Bọn chúng dần mạnh lên, dần dần không thể khống chế. Em… lúc chết, chắc là đã nhìn thấy được rất nhiều thứ…”
Tí Còi thở dài: “Anh không biết sau này sẽ biến thành dạng gì. Có thể là trở nên tốt đẹp hơn, nhưng cũng có thể… em sẽ chết thảm hơn…”
Ánh mắt Tí Còi trống rỗng.
Trầm mặc được một lúc, cậu ta khẽ gật đầu: “Ừ. Đúng rồi… Còn sống thì sẽ còn hy vọng. Đạo lý này lúc trước thì vẫn nói thông được. Nhưng bây giờ… Còn sống, cũng chỉ là có nhiều thêm một mạng người mà thôi.”
Cậu ta vỗ vỗ cái đầu gối của mình: “Vả lại cái mạng này, cũng không đáng tin cậy gì mấy. Nói thật, đôi lúc anh nghĩ rằng cái chết cũng không tệ lắm. Nếu như cứ tiếp tục thế này… trong trường hợp đã chuẩn bị sẵn sàng, lựa chọn tự sát, hẳn là một lựa chọn tốt hơn.”
Tôi kinh ngạc nhìn sang Tí Còi.
Tí Còi bỗng nhiên bật cười.
Cuộc đối thoại giữa cậu ta và Kỳ Bạch trong lúc tôi không thấy và nghe thấy Kỳ Bạch khiến tôi kinh ngạc, nhưng những gì mà Tí Còi nói khiến tôi còn kinh ngạc hơn.
Chúng tôi chưa từng nói về vấn đề này cùng nhau.
Bây giờ nghĩ lại, chúng tôi luôn cố tình né tránh vấn đề này.
Ai cũng không muốn nhìn thấy cái tương lai đó. Không ai muốn lựa chọn một cái chết như vậy.
Cho dù, sau khi cân nhắc một cách lý trí, sẽ nhận ra lúc này tự sát, có lẽ là quyết định sáng suốt nhất.
Hoặc là chết một cách đột ngột, hay là dùng một loại phương pháp đau khổ khốc liệt rồi chết, sau khi biến thành ma sẽ ra sao, điều đó không thể biết trước được.
Tôi cảm thấy rất buồn, nhưng bây giờ không phải là lúc để buồn bã.
Tí Còi làm người nghe một lúc.
Cậu ta cười khổ: “Ừ, nghĩ thì nghĩ như vậy đấy, nhưng một bước đó làm sao có thể tùy tùy tiện tiện mà vượt qua được? Cái chết… bao nhiêu năm rồi, cả một đời người, trong nhận thức, cái chết luôn là dấu chấm hết cho tất cả. Vả lại, cho dù là tự sát, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, không có ai biết được sau nhát dao đó đâm xuống thì có thay đổi hay không đây?”
Tí Còi đang tâm sự với Kỳ Bạch.
Một đôi tình nhân âm dương cách trở, có thể nói chuyện yên bình như vậy, thì không thể nói không khí không tốt.
Nhưng tôi biết Tí Còi chết rồi!
Có thể là khi bị những thứ cát kia bắt đi là đã chết rồi, cũng có thể là lúc sau khi đàm phán không thành với Kỳ Bạch, Kỳ Bạch nổi điên lên giết chết cậu ta.
Tôi lại bắt đầu bồn chồn, kêu gào la hét.
Tí Còi không nghe thấy tiếng của tôi.
Tôi đột nhiên nhớ ra còn có một loại trường hợp, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt.
Không phải là tôi không thấy Kỳ Bạch, không phải là tôi không nghe thấy tiếng của Kỳ Bạch, mà là do tôi bị ngăn cách khỏi họ.
Tôi bị ngăn cách khỏi cái ảo giác này.
Tôi còn có thể nhìn thấy tình cảnh nơi đây, nhìn thấy Tí Còi, nhưng cái “nhìn thấy” này, có lẽ là tương tự với việc nhìn qua một lớp màn hình.
Tôi không ở trong ảo giác này.
Tôi chuyển ánh nhìn sang chiếc đồng hồ cát.
Đồng hồ cát vẫn đang chạy, hạt cát bên trên vẫn đều đặn chảy xuống, ngược lại cát ở dưới đáy cũng không tăng lên bao nhiêu, chỉ là lớp thủy tinh kia ngày càng đen.
Tất cả vấn đề đều đến từ thứ này sao?
Vốn dĩ bản thân Kỳ Bạch không có năng lực mở không gian và ngăn cách tôi khỏi nó.
Loại năng lực như vậy, tôi cũng chỉ gặp qua một lần khi đụng phải linh hồn trò chơi. Đó là một trong những linh hồn mạnh nhất mà tôi từng được thấy, mạnh mẽ hơn so với phần lớn các hồn ma.
Tôi bay đến trước đồng hồ cát, vươn tay về phía đồng hồ cát.
“Khè…” Con rắn trên chiếc đồng hồ cát đột nhiên sống lại, quay đầu sang muốn cắn tôi.
Tôi lập tức rụt tay lại, né được một cú đó.
Sự chú ý của Tí Còi chuyển qua nơi này.
“... Chỉ còn lại, một ít thời gian này thôi sao?” Tí Còi hỏi.
Dường như cậu ta không chú ý đến động tác của con rắn.
Tôi đổi vị trí đứng, mặt đối mặt với Tí Còi, một lần nữa đưa tay với tới đồng hồ cát.
Hai con rắn trên đồng hồ cát đều sống lại, thân thể phồng lên, quấn chặt lấy chiếc đồng hồ cát, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào tôi, không ngừng nhe lưỡi.
Lúc này Tí Còi chỉ nhìn cái đồng hồ cát.
Con ngươi của cậu ta khẽ chuyển động, hình như muốn giương mắt, nhìn sang phía tôi đứng.
Đây có thể là cậu ta nhìn theo hướng động tác của con rắn.
Phát hiện tôi rồi sao? Tôi thầm vui mừng.
Lúc trước Nam Cung Diệu cũng phát hiện được tôi. Năng lực của anh ta hơi đặc biệt, có ưu thế ở phương diện này. Nhưng điều này ít nhất có thể chứng minh, cái loại cách ly tôi là không thể làm đến mức tuyệt đối được.
Chỉ cần Tí Còi ý thức được sự tồn tại của tôi…
Lúc này Tí Còi đột nhiên quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng cái cậu ta thấy không phải là tôi, mà là chiếc ghế sô pha trống không bên người!
Đệt!
Tôi nhịn không được mắng lên một tiếng.
Kỳ Bạch! Chắc chắn là Kỳ Bạch đã nói gì đó, dời đi sự chú ý của Tí Còi!
Hai con rắn nhìn chằm chằm tôi quấn quanh chiếc đồng hồ cát thật chặt, khuôn miệng mở ra lớn nhất có thể, một con ở trên, một con ở dưới, từ hai bên nuốt chửng lấy chiếc đồng hồ cát.
Tôi chỉ cảm thấy nhịp tim đột nhiên co rút lại.
Xảy ra chuyện gì vậy? Kỳ Bạch đã nói gì với Tí Còi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.