Hồ Mộng Điệp Cảnh

Chương 4:




Vừa định mở cửa, Giang Ly bỗng che mắt tôi lại.
"Em đi từ từ vào đi, cẩn thận dưới chân."
"Từ từ chầm chậm mở mắt ra, nắm tay anh."
Ánh nến lờ mờ chiếu sáng bàn ăn, bữa tối dưới ánh nến được bày biện công phu. Dưới cây thông Noel bên lò sưởi bày đủ loại quà lớn nhỏ, ngoài cửa sổ pháo hoa đang nở rộ trong đêm tuyết trắng. Chẳng biết tôi đã rưng rưng nước mắt tự bao giờ.
"Tinh Tinh, anh chuẩn bị không giống em mong đợi sao?"
Dáng vẻ bối rối của Giang Ly càng khiến tôi cảm động, tôi xoa đầu anh, thật giống cún con.
"A Ly, em cảm động lắm!"
Giang Ly tri kỷ dùng trâm cài vấn tóc của Lưu Tinh lên, phát hiện sau gáy hai người có nốt ruồi giống hệt nhau. Đây mà không phải là duyên phận thì còn là gì nữa chứ.
Giang Ly nhìn Lưu Tinh, lâm vào trầm tư. Trong khoảng thời gian ở chung này, anh có một cảm giác cực khó tả, rõ ràng Lưu Tinh vẫn ở ngay bên cạnh anh, nhưng anh luôn cảm thấy Lưu Tinh có gì đó khác với trước đây.
"Đói bụng chưa, thử xem có hợp khẩu vị của em không."
"Chúng ta ăn cơm thôi."
Ăn xong, hai người cùng nhau rửa chén bát bát đũa, cứ đơn giản ở bên nhau như thế.
Ngồi bên lò sưởi, nghe những bài hát Giáng Sinh.
Lưu Tinh mở quà, Giang Ly ở bên cạnh cô, chờ mong vẻ vui sướng của cô.
"Woa, đây là cái váy em thích nhất này, còn có cái ván trượt em muốn mua đã lâu nữa này."
Lưu Tinh kích động ôm chầm lấy Giang Ly, điều này cũng làm Giang Ly cảm thấy ngượng ngùng.
"Tinh Tinh, chỉ cần là thứ em thích, anh đều muốn mua cho em."
Giang Ly đã lâu không thấy cô vui vẻ như vậy, xem ra sự chuẩn bị bất ngờ này rất đúng đắn.
Lưu Tinh nghĩ đến gì đó, mở điện thoại di động, lướt lướt thật nhanh.
"A Ly, có một bộ phim mới tên là "Tối nay ở nhà hát lãng mạn", chúng ta đi xem đi."
Giang Ly nhìn Lưu Tinh nhõng nhẽo, cười cười gật đầu liên tục.
"Tinh Tinh, thực ra anh đã đặt vé trước rồi, anh biết ngay là em sẽ thích mà."
Trước cửa rạp chiếu phim có rất nhiều người đang đợi vào rạp, Giang Ly mua bắp rang và coca cho tôi như thường lệ. Lúc đang đứng chờ thì thôi nhìn thấy Hoàng Phủ Minh, không ngờ tôi còn có thể gặp được anh ta lần thứ hai.
Đám đông chen lấn đẩy tôi vào trong, tôi và Giang Ly đành phải tạm tách ra. Tôi gửi tin nhắn nói rõ tình huống với Giang Ly, không ngờ Hoàng Phủ Minh ngồi ngay bên phải tôi. Anh ta cũng nhìn thấy tôi, vẫy tay chào hỏi.
"Chào anh, không ngờ anh cũng đến rạp xem phim."
"Cô gái, cô đi cùng bạn trai à?"
"Đúng vậy, chúng tôi cùng đi xem."
"Cô gái, chúng ta quen biết lâu vậy rồi mà vẫn chưa thêm phương thức liên lạc đâu."
Chúng tôi trao đổi phương thức liên lạc, đúng lúc Giang Ly đi tới.
Tôi tạm thời giấu Giang Ly chuyện quen với Hoàng Phủ Minh, đợi tôi xem anh ta có ảnh hưởng đến hướng đi trong tương lai không rồi mới nói cho Giang Ly biết. Bởi vì trước đây chúng tôi hoàn toàn không quen ai tên Hoàng Phủ Minh, bây giờ bỗng xuất hiện, khó tránh khỏi làm tôi nghi ngờ. Tôi sợ nhất là dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, nếu vậy thì không ổn.
Sau khi phim kết thúc, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác mất mát. Nếu một ngày nào đó tôi trở về thế giới của mình giống như nữ chính thì Giang Ly sẽ sao đây. Nếu tôi thực sự biến mất trong thế giới của anh, anh phải tìm tôi như thế nào đây? Nếu như đến cuối cùng chỉ có mình anh nhớ đến tôi, nhớ đến từng khoảnh khắc của chúng tôi, thì thật sự quá tàn nhẫn với anh. Nếu như tôi xuyên hồn, không có hồi ức của hai người thì anh sẽ đau lòng biết bao.
Tôi cũng không muốn rời xa anh, mặc dù ở hiện thực chúng tôi đã chia tay, nhưng tôi thực sự không thể quên được anh. Tôi phát hiện mình càng yêu anh thì càng đau lòng. Sau khi trở về cuộc sống thực, tôi nên đối mặt với anh thế nào, nên quên anh thế nào đây? Nghĩ đến đây, tôi chợt cảm thấy lồng ngực đau nhói, đau đến mức không thở được. Trước khi ngã xuống, tôi nghe thấy tiếng gào thét của Giang Ly.
"Mau gọi 120, tôi xin mọi người đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.