Hồ Mộng Điệp Cảnh

Chương 3:




Vô tình bước vào một khu vườn, cảnh đẹp như mơ, cánh bướm dập dờn, đậu lại bên khóm hoa.
"Cô gái, cô có biết đây là khu vực cấm, người ngoài không được phép vào không?"
"Xin lỗi, tôi không cố ý xông vào, tôi đi ngay đây."
Bên tai truyền đến tiếng cười, tôi chợt nhận ra đây là trò đùa của người nọ.
"Thưa anh, lừa người như thế chẳng vui chút nào."
"Cô gái, dáng vẻ mất hồn của cô rất giống một người bạn cũ của tôi."
Giọng điệu mất mác, xem ra người bạn cũ đó là người rất quan trọng với anh ta.
"Cô gái, cô và tôi có duyên với nhau, cô có thể cho tôi biết tên cô không?"
"Lưu Tinh."
"Hoàng Phủ Minh."
"Cô Lưu Tinh, tôi đi trước nhé."
Cuộc gặp thoáng qua này làm tôi có cảm giác như đã từng quen biết anh ta, nhưng hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tuy nhiên chúng tôi cứ như là bạn bè quen biết nhiều năm thật vậy.
Về đến nhà, tôi vẫn cảm thấy anh ta quen quen.
Tiếng dương cầm ngân vang xua tan mọi suy nghĩ của tôi, ánh nắng bên cửa sổ chiếu vào người thiếu niên, trông anh như tiên giáng trần, giai điệu du dương càng tô điểm thêm cho cõi thần tiên.
"Tinh Tinh, em thấy bài hát mới của anh thế nào?"
"Hơi khác với phong cách trước đây của anh, nhưng lại mang cho mọi người cảm giác bài hát và người hát hòa thành một. Em cảm thấy những cảm hứng thu thập được trong chuyến đi này đều được cảm nhận trong bài hát này."
"Vậy anh nhớ em, em cảm nhận được không?"
"Đương nhiên, em cũng nhớ anh lắm. Em còn lên chùa xin một lá bùa bình an cho anh nữa đó."
Em không cầu anh giàu sang phú quý, chỉ mong anh bình an thuận lợi.
Mùa đông sắp đến, niềm mong mỏi tuyết rơi của tôi ngày càng mãnh liệt. Đây là mùa đông đầu tiên tôi ở phương Bắc, nên vô cùng mong chờ trận tuyết đầu tiên đến, giống như lúc mong chờ xuân sang.
Vào ngày lễ Giáng Sinh, bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay, cảm giác mát lạnh. Bông tuyết bay múa đầy trời lất phất trước mặt tôi, khiến tôi kích động hơn bao giờ hết. Cây thông Noel bên ngoài trung tâm thương mại phủ một lớp tuyết mỏng, bông tuyết trên trời bay qua đám đông, mà tầm mắt tôi chỉ nhìn thấy mình anh.
Giang Ly từ đằng xa chạy về phía tôi, giơ giơ dâu tây ngào đường phèn và hạt dẻ rang đường trong tay.
"Tinh Tinh, em chờ lâu lắm rồi phải không?"
"Chỉ cần anh vui vẻ chạy về phía em thì chờ anh bao lâu em cũng không thấy lâu."
"Chúng ta về nhà thôi."
Hai tay của Giang Ly nắm chặt tay tôi, hơi thở nóng rực phả vào tay tôi. Sau đó anh lại nhét tay tôi vào túi, chúng tôi chậm rãi bước đi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trên tóc anh lấm tấm tuyết trắng.
"A Ly, anh nói xem tuyết rơi trên tóc chúng ta có tính là chúng ta cùng già đi không."
Anh dừng bước, ôm lấy tôi và nói: "Sau này chúng ta sẽ trải qua rất nhiều năm năm tháng tháng, ngắm nhìn tất cả cảnh đẹp thế gian. Anh hy vọng thời gian sẽ trôi qua chậm thôi, anh mong chúng ta có thể ở bên nhau đến tận kiếp sau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.