Với sự giúp đỡ của A Nhất, chẳng mấy chốc hẻm núi đã lại được mở thông.
Binh sĩ của Lưu Ly quốc đem theo lượng lớn đồ vật cổ quái tiến vào, nhỏ có lớn có, nào là rễ cây, tháp nhỏ, chuông, trống, chén bát, ấm trà, tượng đất, ngọc giản, sừng thú… thậm chí còn có cả đầu người.
Lãnh Vân Khanh cưỡi ngựa tới lui, chỉ dẫn đám thân binh phải đào chỗ nào, chôn món nào. Nàng ta có vẻ còn rành rẽ địa đồ của tông môn hơn cả A Nhất.
Tuy cảm kích Lãnh Vân Khanh thế nhưng A Nhất không hề có ý muốn tiếp xúc nhiều với vị công chúa này.
...
Ngồi bên đống đổ nát của nhà gỗ nơi chôn cất 13 vị sư điệt, hắn gảy một sợi U Linh, cổ cầm thanh thúy đáp lại tựa như thanh âm của cố nhân, làm dịu nổi lo lắng trong lòng hắn.
...
Khi ánh hoàng hôn sắp tắt thì binh lính cũng đã hoàn thành xong trận pháp, bọn họ bắt đầu hạ trại.
Lúc này A Nhất mới xuất hiện, đi đến bên cạnh ngựa của Lãnh Vân Khanh.
- Công chúa! Nơi này không thích hợp để binh lính đóng quân, mong công chúa hạ lệnh cho bọn họ hạ trại ở bên ngoài.
Chính bản thân A Nhất cũng cảm thấy khó chịu bởi lời nói không chút hiếu khách của mình, thế nhưng hắn không muốn người lạ trú ngụ tại nơi này trước khi chưa có sự đồng ý của trưởng bối.
Sự xuất hiện của A Nhất làm trái tim nữ tử đập thình thịch không ngừng.
Lúc trời tối, nàng không thấy rõ mặt hắn nên kìm chế được nỗi sợ hãi của mình. Nhưng lúc này, hắn ở ngay bên cạnh.
Đôi mắt mù vô thần đang nhìn nàng tựa như tấm gương soi, phản chiếu chính bản thân nữ tử. Trong tấm gương kia nàng thấy một ác quỷ.
Nhịp tim của nàng làm A Nhất nhíu mày. Cái cảm giác khó chịu lại trở về, làm hắn xúc động muốn lập tức xóa bỏ trận pháp, đem hết đám người này đuổi ra ngoài.
Biểu tình trên gương mặt của nam tử mù làm Lãnh Vân Khanh hoảng sợ vội vàng nói:
- Tiểu nữ làm sao có thể để binh sĩ đóng quân ở chốn thần linh này cơ chứ. Đại tiên yên tâm, tiểu nữ sẽ trừng phạt thích đáng những tướng quân đã hạ lệnh.
Nàng muốn ngoảnh mặt tránh né đôi mắt của A Nhất nhưng lại không làm được.
Sợ hãi tột độ khiến thân thể run lên bần bật, cũng may mà nàng đang ngồi trên lưng ngựa nếu không thì nhất định sẽ ngã quỵ.
A Nhất không nói gì, dao động từ trên người của Lãnh Vân Khanh khiến hắn đăm chiêu.
- Công chúa sợ tại hạ sao?
Lãnh Vân Khanh lắc đầu lia lịa. Trái tim nhỏ như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực, đầu óc nàng choáng váng, hai mắt dần trở nên mờ nhạt.
- Công chúa lại nói dối nữa rồi…
Câu nói đó của A Nhất là tất cả những gì nàng có thể nghe được trước khi ngất xỉu.
Khi tỉnh lại thì nàng đã ở trong một lều trại nằm ngay bên ngoài hẻm núi.
Hai hàm răng nghiến kèn kẹt, gương mặt thanh tú trở nên dữ tợn, trông chẳng khác gì gương mặt quỷ mà nàng nhìn thấy trong đôi mắt của A Nhất
…
Binh lính Lưu Ly quốc trú ở bên ngoài, A Nhất thẫn thờ ở bên trong.
Một tháng cứ vậy trôi qua!
Một tháng này hắn săn thú nhỏ, hái lượm trái quả để duy trì mạng sống. Bởi vì mùa oán hồn, hắn không hề tu luyện. Lúc rảnh rỗi thì hắn lại thẫn thờ, cầu chúc cho các vị sư điệt có thể sống sót. Thi thoảng thì lại gảy U Linh cổ cầm, để tự trấn an bản thân, nghĩ đến thiếu nữ từng dặn hắn phải bảo trọng, A Nhất lại nở nụ cười vui vẻ.
Cũng chợt nhớ lại một người thiếu nữ khác đã tiếp cho hắn động lực sống, A Nhất thở dài thầm than thế sự vô thường.
- Diệp Mai tiểu muội bây giờ hẳn đã không còn tại thế!
Có lẽ vì hắn là Thiên Nhân tộc nên được mùa oán hồn gia tăng niệm lực, khiến vị thánh nữ Huyết Vực trong lúc bế quan lại nhảy mũi liên hồi.
...
Một tháng nữa lại trôi qua. Như bầu trời trước bão lớn, bình yên và phẳng lặng nhưng lại ngột ngạt đến đáng sợ.
…
Đến một buổi sáng, A Nhất cảm nhận bạo động của linh khí bắt đầu trì trệ, hắn lập tức chôn hộp gỗ, cởi hết áo quần rồi lại nhanh chóng leo lên lưng chừng vách đá để ẩn mình.
Linh khí vốn như sóng lớn yếu dần rồi tĩnh lặng!
Hai tầng mây vụ luôn phủ kín Diệu Âm cốc lúc này bắt đầu hình thành trở lại.
Đáng tiếc là tốc độ không đủ nhanh. Một bàn tay khổng lồ sần sùi xuyên qua tầng mây mù, hạ xuống ngay vị trí của Tịch Diệt lăng.
Thế nhưng trận pháp do Mạc Tề thiết kế lại càng nhanh hơn, từ sớm đã được kích hoạt. Chưởng ấn va vào trận pháp khiến đất đá rung chuyển dữ dội. Mây vụ cũng bị chấn tan.
Một ngọn lửa nhỏ như hạt gạo bùng nổ, ngọn lửa đỏ rực chỉ trong chớp mắt đã đốt cánh tay to lớn thành khói bụi.
Trên bầu trời trong xanh, một con cự thú một mắt thò đầu ra ngoài từ trong thông đạo không gian đen kịt, gầm rú không cam lòng.
Tiếng gầm thét đó lại làm A Nhất vui mừng không ngớt. Trận pháp đã có hiệu lực!
Hắn càng vui mừng hơn khi tiếng nói của Tịch Diệt Đạo tổ vang lên:
- Mùi thối này chỉ có thể là Tử Hà lão quỷ. Đừng nói với ta đã qua ba vạn năm mà ngươi cũng chưa hề tắm gội?
Tịch Diệt Lăng hiện ra từ trong hư vô, năm lăng mộ khác cũng lần lượt trở lại.
Trận pháp được chôn trên đất lập tức kích hoạt, sáu ngọn lửa nhỏ như hạt gạo lại xuất hiện, sáu tòa lăng mộ nguy nga bốc cháy dữ dội.
Từng tiếng hét thảm vang lên làm hai mắt A Nhất trợn tròn. Chân tay hắn run lên bần bật, ẩn thân thuật cũng không còn tiếp tục duy trì, hắn rơi xuống đất, trần truồng vừa chạy vừa la ó:
- Đừng! Đừng! Là người của mình! Là người của mình!
A Nhất lộ diện, trận pháp lần nữa được khởi động, da thịt của hắn bắt đầu bốc cháy.
Nam tử trần truồng lăn lộn trên đất. Tiếng hét đã khàn vì cổ họng khô khốc:
- Đừng mà! Đừng mà!
Giọt lệ từ đôi mắt mù lòa cố van xin lại bị lửa nóng vô tình làm bốc hơi.