Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 100: Phá căn thứ hai




Ở bên trong Huyết giới, ý thức của A Nhất cứ nhắm thẳng một hướng mà chạy, vừa chạy vừa thét gào.
Không có oán hồn xuất hiện, thậm chí biển máu luôn ngập đến mắt cá chân cũng tản ra hai bên để trống đường cho hắn đi.
Lần đầu tiên A Nhất nhìn thấy nền của Huyết giới. Trước kia hắn chỉ có thể cảm nhận qua mỗi bước đi mà thôi.
Từ dưới chân hắn trải dài về phía chân trời là vô số xác chết trần truồng, quấn quít bó chặt lấy nhau tạo nên mặt nền vững chắc mà mềm mại.
Dĩ nhiên là lúc này A Nhất không có thời gian để mà quan tâm, hắn đâm đầu lao về phía một đại môn to lớn cao chục trượng. Hai cánh cửa gỗ nặng nề im lìm đóng kín, bên trên có điêu khắc những bàn tay chồng chéo lên nhau, tạo ra đủ các loại thủ ấn.
Đây là Thân.
Nhân hữu lục căn, Nhĩ (tai), Nhãn (mắt), Tỷ (mũi), Thiệt (lưỡi), Thân (thân thể), Ý (suy nghĩ); dựa vào sáu giác quan này mà thần hồn có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đây cũng là sáu trụ cột trong cái thế giới tinh thần vô cùng vô tận này.
Tu sĩ tạo dựng được thế giới tinh thần có thể tìm và mở lục căn để nâng cao năng lực của bản thân, thậm chí đôi khi còn có thể ngộ được thần thông đặc thù. Trước kia U Minh giáo chủ Huyền tạo dựng thế giới tinh thần gọi là Ma Ngục, ngay sau đó hắn mở hết lục căn đạt được sáu loại thần thông quỷ dị, biến ma ngục của hắn từ hư mà thành thực.
Thế nhưng A Nhất thì khác, hắn không cần thần thông.
Bây giờ hắn chỉ muốn một lần nữa di chuyển Huyết giới để phá nát trận pháp kia, giải vây cho các trưởng bối mà thôi.
A Nhất không có nhiều thời gian, cũng không đủ sức mà chạy mãi để đẩy Huyết giới.
Lúc này đứng trước cánh cửa kia, hắn luống cuống không biết nên làm gì, thần thông hay pháp thuật hắn đều không có. Cuối cùng, hắn đành làm như một tên thể tu chính cống, dùng bàn tay trần của mình đấm mạnh vào Thân Căn. Không phải do nắm đấm của hắn mạnh cỡ nào, mà là do ước muốn của hắn quá mãnh liệt, Thân Căn lập tức vỡ nát thành mảnh vụn.
Thân thể đau đớn như bị vạn đao tùng xẻo, cả tiếng hét của chính bản thân hắn cũng như bị một con dao nhỏ xoắn nát trong cổ họng mới có thể gian nan thoát ra ngoài. Thế nhưng vì đau đớn hắn lại càng hét thảm. Càng hét thảm lại càng đau đớn.
Ở bên ngoài, Huyết giới như con quái vật khổng lồ xuất hiện rồi nhanh như chớp biến mất. Nhưng chỉ vậy thôi thì cũng đã đủ. Phong Hỏa Sát Trận không đón nhận nổi sự hiện diện của Huyết giới, lập tức lung lay.
Gần như cùng lúc, tiếng hét giận dữ vang lên phá nát Tịch Diệt lăng.
Bên trong cỗ quan tài đen kịt, Tán Linh quyết được thi triển.
Một mảnh thiên địa của Diệu Âm cốc đột nhiên tối đen, vầng mặt trời được thay thế bằng một con mắt to tròn, đồng tử đen thuần sâu không thấy đáy làm nổi bật tròng trắng đục như một chiếc vòng ngọc thượng hạng.
Mạc Tề lập tức muốn cắt đứt liên hệ của thần hồn với trận pháp thế nhưng đã quá muộn, đồng tử đen kịt kia cố định hồn phách của hắn. Một ngọn lửa nhỏ bằng hạt gạo xuất hiện ngay bên trong tâm thất của trái tim, nhanh chóng lan rộng ra khắp cơ thể, nấu chín hắn từ trong ra ngoài.
Mạc Tề, bát cấp trận pháp sư của Thiên Nguyên Tông bị phản phệ mà chết.
Thiên Nguyên tông tưởng rằng bọn họ đã nắm bắt được thực lực của vị đạo tổ này, đáng tiếc cho bọn họ, vị lão tổ kia lại thu được một tên đệ tử tốt.
Ngọn lửa trên người của A Nhất cũng đã bị màn đêm làm cho tắt lịm, thế nhưng A Nhất vẫn lăn lộn. Đau đớn từ Thân căn vỡ nát lấn át cả sự đau đớn của mớ da thịt bầy nhầy đang không ngừng ma sát trên đất.
Hắn đang quằn quại thì, một chiếc mặt nạ gỗ chợt xuất hiện bên cạnh A Nhất. Từng đường vân gỗ bung ra như tơ chỉ nhanh chóng bám lấy gương mặt cháy xạm.
Đến khi mặt nạ đã dính cứng vào mặt hắn thì cơ thể A Nhất mới lịm đi.
Tròng mắt trên cao quan sát thảm cảnh ở bên dưới. Lửa giận ngập trời, âm thanh cổ lão khàn khàn được màn đêm mang ra xa:
- Không chết không ngừng!
Có năm tiếng nói yếu ớt đồng thanh vang lên.
- Minh chứng!
Những người đứng ở bên ngoài Diệu Âm Cốc chỉ có thể thấy một lỗ đen tựa quả cầu bóng tối khổng lồ nằm gọn bên trong Âm Ảnh tông. Từ quả cầu kia, vô số xúc tu mềm mại như vòi bạch tuột vươn ra, chậm chạp chuyển động. Không gian tựa tấm lụa mềm, liên tục bị những xúc tu nhớp nháp này kéo dãn.
Pháp tắc không gian bị kéo căng. Từng đợt, từng đợt tiên nhân xuất đầu lộ diện.
Linh Kiếm tông có mười chiếc tiên thuyền kéo theo một bệ đá khổng lồ, trên bệ đá cắm một thanh kiếm dài hơn trăm trượng, cuối đuôi kiếm khảm một viên ngọc đỏ tươi.
Ngay phía sau đó là tiên thuyền lộng lẫy sắc hồng của Kinh Hồng môn, tiên thuyền xa hoa được Huyết Vũ Điểu kéo, một đàn Bạch Hạc nhàn nhã bay lượn xung quanh.
Đứng trên vách núi là mười con cự thú chiến tranh cao chừng trăm trượng. Thân hình chúng đồ sộ, đứng bằng tứ chi, mỗi chi là năm chiếc móng vuốt sắc như đao, lóe từng đợt hàn quang. Vẻ ngoài của chúng hệt như vượn, chỉ khác là da dẻ không có lông, thay vào đó là lớp thịt hồng hồng tím tím, bên trên tràn đầy lở loét. Trên cái đầu lớn chỉ có một con mắt ở giữa mặt và khuôn miệng đỏ lòm, hôi thối. Không biết con cự thú ở đầu đàn đang nhai nuốt thứ gì mà cánh tay của nó nhanh chóng khôi phục trở lại. Một nam tử đứng trên vai cự thú, tay cầm chiếc dép tổ ong màu lam, đế dép hơi mòn.
Cách đó không xa, ở phía đầu nguồn An Lộc hà là hai vạn cỗ khôi lỗi của Cổ Khôi môn. Phần trên của khôi lỗi được bọc giáp sắt hoa mĩ, phần dưới thắt lưng là một quả cầu thép liên tục truyền lôi điện lên trên. Tay phải cầm thương, tay trái cầm khiên lớn. Nhóm khôi lỗi lập đại trận, kín kẽ bảo vệ một bào thai ở bên trong. Miệng bào thai ngậm chính dây rốn dài đang quấn quanh cổ. Lớp da mỏng gần như trong suốt để lộ ra từng mạch máu xanh đỏ như những con trùng dài đang chuyển động ở bên dưới.
Phía sau lưng Âm Ảnh tông, ở bên phía trên Vô Tận Hải có một lão nhân nhàn nhã lơ lửng, phía sau lưng lão là một tên tu sĩ, thần sắc đờ đẫn như người chết, hai tay liên hồi vung vẫy đại kỳ. Trên lá cờ có hai chữ máu được viết nguệch ngoạc - Thất Tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.