Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 119: Hi vọng của a nhất




Bầu trời hoàng hôn đã xa khuất, bóng đêm trải xuống vùng rừng núi lắng nghe Kim Mạc cùng A Nhất kể chuyện.

- Sư thúc! Ở trong Mê Trì địa ngục, đệ tử đã…
A Nhất ngắt lời hắn, lặp lại câu nói trước kia mà Tịch Diệt đạo tổ đã nói với hắn khi trước:
- Sư điệt đừng bao giờ kể cho bất kỳ ai nghe những chuyện đã xảy ra ở Mê Trì địa ngục.
Rồi làm như cảm thấy lời nói của mình không đủ sức thuyết phục, hắn nói thêm:
- Đạo tổ đã từng căn dặn như vậy!
Kim Mạc nhíu mày, rồi dường như đã tỏ tường, hắn trả lời:
- Đệ tử đã hiểu!
A Nhất có chút buồn cho trí thông minh của mình. Hắn mở miệng khuyên người khác lưu loát như vậy nhưng bản thân mình thì vẫn chưa hiểu tại sao lại không được kể.
Nghĩ đến những vị đệ tử khác, A Nhất liền hỏi:
- Sư điệt có gặp những người khác không?!
A Nhất nghĩ rằng đám sư điệt nhất định đã dùng cách của hắn để rời khỏi Mê Trì, chính là tăng lên một đại cảnh giới.
Những người sắp tiến cảnh có lẽ đã sớm trở về rồi, những người có tu vi cao lại cách tiến cảnh một đoạn xa thì hẳn là vẫn còn điên đảo bên trong địa ngục.
- Đệ tử…
Kim Mạc đang định thông báo thì chợt nuốt ngược lời nói trở vào. Hắn cười nói tiếp:
- Xin sư thúc thứ lỗi, đệ tử không thể nói!
Trong lòng Kim Mạc thầm than vị tiểu sư thúc này thật là có tài diễn xuất, gài một cái bẫy gọn gàng làm hắn suýt chút nữa đã buột miệng kể ra chuyện ở Mê Trì.
Nhìn thấy nụ cười nhẹ ở trên mặt của Kim Mạc thì lòng của A Nhất cũng bình ổn trở lại. Nếu Kim Mạc có thể cười khi nghe hắn nhắc đến đám sư điệt, vậy thì bọn họ hẳn vẫn tốt lành.
A Nhất là người tự tay chôn cất bọn họ, nếu họ thật có mệnh hệ gì… Hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thế rồi A Nhất kể lại những gì hắn biết từ cuộc chiến ở Diệu Âm cốc cho Kim Mạc nghe. Rồi để trấn an vị sư điệt và cũng là để làm dịu tâm can của mình, A Nhất khẳng định:
- Sư tôn và các vị đường chủ nhất định không sao.
Hắn không biết rằng tất cả những gì hắn kể sau khi vào Dị Cơ đều bị Kim Mạc bỏ ngoài tai.
Kim Mạc đau đớn nói:
- Sư thúc! Người hãy tỉnh táo lại đi! Không có căn phòng đầy sách nào, cũng không có lão nhân đeo mặt nạ nào cả. Tất cả chỉ là mộng tưởng của người mà thôi.
Mặt nạ gỗ trìu mến an ủi:
- Tự Tại tiền bối không thể nói dối được. Mọi người nhất định là đang ở đâu đó… Đúng rồi! Vị trí của Âm Ảnh tông đã bị bại lộ, bọn họ hẳn đã dời tông môn đến một nơi khác!
Kim Mạc tức giận lớn tiếng:
- Nếu là như vậy thì tại sao không một ai trở lại đem sư thúc rời đi. Nếu là như vậy thì sao phụ thân của đệ tử lại có thể không đến đón đệ tử?
Lời nói như sấm của Kim Mạc mang theo chớp giật đánh tan lớp mây mù u mê mà A Nhất cố giăng ra để bảo vệ bản thân.
Chim tróc trong khu rừng vắng đang say giấc cũng bị ép phải rời tổ, bay tán loạn.
Mặt nạ vẫn cố bình tĩnh trả lời:
- Có lẽ mọi người đang bận rộn…
Kim Mạc ngửa mặt lên trời, nghẹn nghào:
- Sư thúc…!
A Nhất không cố thuyết phục Kim Mạc nữa, hắn ngồi bên cạnh vị sư điệt, cũng ngửa mặt lên trời, tưởng tượng một vầng trăng sáng tròn tựa viên dạ minh châu chính giữa bàn đá bên trong mật thất.
- Dạo này ta cũng không phân biệt được rõ mộng và thật nữa. Có lẽ “bên ngoài” kia là mộng trong mộng, hoặc có lẽ ngay lúc này là ta đang nằm mộng.
Mặt nạ gỗ đột ngột vòng tay ôm Kim Mạc, vỗ vỗ lưng khẽ nói:
- Dù là mộng hay thật thì ta cũng rất mừng vì sư điệt bình an.
Bởi đã mất đi thân căn, hắn không thể cảm nhận được hơi ấm của người còn sống. Lúc này, đối với hắn, thực tại lại giống mộng hơn cả mộng ảo.
Kim Mạc chấp nhận ôm lấy một tia hi vọng mong manh, tin tưởng vào A Nhất, tin tưởng rằng phụ thân của hắn vẫn còn tồn tại ở nơi nào đó. Có thể do thương tích nên phải bế quan tu dưỡng, khó lòng đến đón hắn.
- Đệ tử đã hiểu!
A Nhất không rõ Kim Mạc hiểu được chuyện gì, nhưng cũng an tâm hơn khi cảm nhận được nhịp tim của Kim Mạc dần trở lại bình thường.
A Nhất buông hắn ra rồi nói:
- Chúng ta có thể liên lạc với Nhất Vấn lâu để hỏi thăm tin tức của mọi người.
Kim Mạc lắc đầu đưa ra ý kiến khác:
- Sư thúc! Không dám dấu giếm người, Đường sư huynh vốn là lâu chủ của Nhất Vấn lâu. Ngay sau khi sư huynh vừa bị giết thì tin tức của tông môn liền bại lộ. Nhất Vân lâu là địch!
Sát ý trong mắt của Kim Mạc bén nhọn như mũi thương. Người kia giết thân nhân của hắn lại còn hại hắn nhà tan cửa nát. Nợ cũ chưa đòi, nợ mới lại chất chồng.
A Nhất nghe vậy đương nhiên tức giận nhưng vì đang làm chỗ dựa tinh thần cho vị sư điệt nên hắn phải cố tỏ ra bình ổn, không thể tự do biểu lộ cảm xúc tiêu cực.
- Vậy sư điệt có cao kiến gì không?
- Đệ tử cảm thấy chúng ta nên đến Bắc Câu Lư Châu. Nơi đó có Bồ Đề Tự, trước nay luôn làm người ngoài cuộc. Nếu có duyên thì có thể hỏi La Hán nơi đó vài câu, điều tra tung tích của mọi người.
A Nhất lập tức đồng ý.
Cỗ quan tài đen kịt lại phá vỡ hư không dẫn lối cho hai người đến với vùng băng tuyết trắng xóa của dãy Thiên Sơn. Giữa bạt ngàn đồi núi có một ngọn gọi là Tuyết Phong.
Bồ Đề tự cô tịch trên núi đã bao lâu, nay lại gióng lên một hồi chuông bát nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.