Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 118: Năm dặm rõ hơn lòng bàn tay




Bởi thân căn đã bị hủy, A Nhất không thể cảm giác được chính cơ thể của của mình thế nhưng hắn lại nhận thức rõ ràng được tất cả sự vật và sự việc xung quanh.
Vị thần mù lòa tra xét tất cả thay cho hắn.
Từ bước chân của những người lao động khuân vác, tiếng ồn ào tấp nập của đám con buôn, tiếng móng ngựa đập trên nền đá, tiếng gió Tây Bắc thổi thuyền lớn cập bến đến cả dao động của linh lực trong những viên ngoại đan được cấy trên người của đám binh lính.
Nếu không phải bởi có tiếng hét khi nãy của Kim Mạc, giờ đang ngã trên đất thì hắn còn cho rằng bản thân không ở trong Âm Ảnh tông mà đã bị truyền tống đến một nơi xa lạ.

Nắp quan tài bị bàn tay của A Nhất chưởng văng lên cao hơn chục trượng. Cũng không phải là bởi cơn giận dữ. Thật ra tâm trạng hắn đang rất vui vẻ vì Kim Mạc bình an. Đám sư điệt bị hóa thành tượng đá hẳn vẫn an toàn.
A Nhất vốn chỉ muốn nhẹ nâng nắp hòm lên mà thôi nhưng vì thân căn đã bị hắn đập nát, ý thức không còn liên kết mật thiết với thân thể nữa, nhục thân không hề có cảm giác, hắn cũng không thể khống chế sức mạnh.
Giờ đây, hắn đang dùng niệm lực để điều khiển tứ chi như điều khiển một con rối vậy.
Nam tử bước ra khỏi quan tài, bộ y phục trắng đơn sơ không nhiễm hạt bụi. Đôi giày đỏ ung dung đạp gió muốn hạ xuống bên cạnh Kim Mạc.
Đám binh sĩ lập tức bắn nỏ.
Thế nhưng đinh sắt vừa rời thì đã đứng lại, lơ lửng trong hư không.
Mặc kệ sát ý của đám người, A Nhất cất tiếng nói đầu tiên sau ba trăm năm.
- Mạc sư điệt!
Bởi vì đã quen sử dụng cổ ngữ bao lâu nay, âm thanh của hắn tự gói tất cả cảm xúc vui vẻ và lo lắng lại thành túi bông nhỏ, ủ ấm đôi mắt của Kim Mạc.
Tóc dài đổ sang một bên để lộ gương mặt thanh tú của họ Kim
Dù mặt nạ gỗ vô bi vô hỉ nhưng bạch y cao gầy cùng đôi hài đỏ thẫm vẫn hiền hậu như năm nào.
- Tiểu sư thúc?!
Đồng môn được gặp lại sau nhiều năm, biết bao điều muốn nói cùng ùa đến một lúc khiến cả hai nghẹn ngào.
Đám binh lính xung quanh vẫn đứng đó khờ khạo như tượng đá. Tiếng gọi của A Nhất lúc nãy mang quá nhiều xúc cảm. Tinh thần lực của bọn họ không chịu đựng nổi nên đã bị mộng mị cuốn lấy.
A Nhất hết mực nhẹ nhàng dìu Kim Mạc đứng lên.
Chiếc quan tài dần lùi trở vào khe hở không gian lúc trước. Thân ảnh của A Nhất cùng Kim Mạc cũng nhạt nhòa rồi biến mất.
Đinh sắt không còn chịu sự khống chế của niệm lực, rơi lộp độp trên đất, đánh thức đám binh tướng.
Tên thống lĩnh lấy lại tinh thần nhanh nhất, ra lệnh:
- Mau kiểm tra lại trận pháp phòng thủ đồng thời đưa tin về triều, phát hiện có tiên nhân xuất hiện trong thành.
Cửu Cung Kết Giới được cấu thành từ 9801 viên ngoại đan phủ kín Vọng Hải thành tưởng chừng như bất bại vậy mà lại có thể để tiên nhân đột nhập và an toàn rời đi.

Bên trong vùng rừng núi âm u không người, A Nhất đặt vị sư điệt ngồi dựa lưngvào quan tài rồi cố lấy ra một viên trường sinh đan bên trong cái đan đỉnh nhỏ bằng bàn tay.
A Nhất khó khăn mãi mới lấy được viên đan dược ra ngoài nhưng lại làm rơi nó.
Niệm lực của hắn kịp đỡ viên đan dược trước khi nó chạm đất. Viên đan có ấn ký hỏa diễm chui vào miệng của Kim Mạc, lập tức hòa tan.
Linh lực rối loạn bên trong cơ thể của vị sư điệt này liền có dấu hiệu bình ổn trở lại.
A Nhất điều khiển các ngón tay cử động lên xuống để làm quen. Không hề có cảm giác chân thật, hắn chán nản thở dài.
- Người không ra người, tiên không ra tiên!
Chiếc nhẫn ngọc trắng mà Tịch Diệt đeo trên ngón trỏ của hắn chợt lấp lóe thế nhưng kẻ mù lòa này nào có thấy được gì.
Thế giới của A Nhất bây giờ không có màu sắc, hắn phụ thuộc vào những dao động mà Thiên Âm chi hồn nhặt được trong bán kính rộng 5 dặm. Cho dù là một con muỗi tiến vào phạm vi này cũng không thể thoát khỏi thần hồn của hắn.
Cảm nhận được linh lực bên trong cơ thể của Kim Mạc và cả tim mạch dần ổn định khiến A Nhất thả lỏng.
Ý thức của hắn dõi theo những món đồ vật nhan nhản còn lại bên trong quan tài và cả chiếc nhẫn trắng trên ngón trỏ. Tất cả đều lạ lẫm trừ U Linh cổ cầm và Cửu U Thất Sát nha
- Những thứ này hẳn là đồ vật của sư tôn và các vị đường chủ gửi gắm. Có lẽ là cho các vị sư điệt.
Miếng ngọc giản bay ra từ trong quan tài, huyền phù trước mặt A Nhất.
Ý thức của A Nhất đọc thông tin bên trong.
Thế rồi những lời tựa như di ngôn làm lòng hắn trầm xuống.

Tịch Diệt xin lỗi hắn:
- Sư tôn nằng nặc đòi nhận ngươi làm đệ tử thế nhưng lại chẳng có công pháp gì tốt để chỉ dạy ngươi cả.
Hỏa Dung mong mỏi:
- ... Sau này hãy thay sư huynh cứu thật nhiều người.
Nghi Thủy căn dặn:
- Uống nước nhớ nguồn, sống là người Âm Ảnh tông, chết là ma Âm Ảnh tông. Nhất định phải báo thù!
Kim Tỏa chúc phúc:
- … Huynh chỉ mong đệ có một cuộc sống phú quý, áo cơm vô ưu.
Thổ Ti gửi gắm:
- … Mong sau này tiểu sư đệ có thể khắc cho ta một pho tượng đặt trên đỉnh Tu Di.
Nhập mộc nhờ vả:
- … Tiểu sư đệ có rảnh rỗi thì nhớ mở dù đón gió Tây Bắc.
Tình cảnh hiện tại ở Diệu Âm cốc làm hắn không khỏi không nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy đến với mọi người.
A Nhất cố xua đi ý nghĩ đó:
- Sư tôn không sao..! Tự Tại tiền bối từng nói sư tôn không sao. Còn các vị đường chủ… Không! Mọi người nhất định không sao!
- Tự Tại tiền bối không thể nói dối!
A Nhất nói rất đúng! Tự Tại Âm không thể nói dối. Nếu nói dối sẽ không còn tự tại. Thế nhưng Tự Tại cũng không nói đủ.
Mặt nạ gỗ đang trấn an bản thân thì nghe tiếng gọi nhỏ của Kim Mạc.
- Đệ tử vấn an sư thúc!
Kim Mạc đã đứng dậy, khoanh hai tay hành lễ.
Còn không đợi trưởng bối nhận lễ thì hắn đã vội hỏi:
- Sư thúc! Vì sao tông môn lại thành ra như vậy? Mọi người đã dời đi đâu rồi?
A Nhất im lặng thật lâu. Nếu không phải bởi hắn đang đeo mặt nạ Nhân Hoàng thì nét mặt của hắn đã lập tức nói câu, “sư thúc tưởng ngươi biết!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.