Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 70: Rừng Vàng Biển Bạc




P/s: Sáng nay boom đến đây thui nha, chiều lại tiếp nhé các huynh đệ, tỷ mụi.
Làm một lão tài xế, từ trước tới nay Thẩm Phong toàn đèo người khác, đây là lần đầu tiên trong đời hắn ngồi trên xe của một cô gái.
Hơn nữa đó không phải là loại xe thông thường mà nó có hình dáng của một chiếc chiến xa!
Sở dĩ xưng là mô tô chiến xa mà không phải xe gắn máy bởi vì đây là một chiếc xe chuyên dùng trong chiến tranh.
Hai loại xe khác nhau ở chỗ: Mô tô chiến xa thiết kế tối giản chỗ ngồi đi, không lưu lại quá nhiều không gian cho người lái và người ngồi sau.
Nói đơn giản là không có chỗ ngồi a!
Cái này, làm sao để lên xe?
Thẩm Phong liếc mắt một nhìn cái phần yên thừa nhỏ bé sau mông thiếu nữ tóc đen, phải có súc cốt công mới có thể ngồi lên được nhỉ?
Tóc đen thiếu nữ dường như cũng ý thức được điểm này, vội vàng dời mông về phía trước một chút, tận lực tiến lên, dành ra càng nhiều không gian hơn.
Lần này có thể miễn cưỡng ngồi xuống.
Nhưng nó vẫn quá chật, cả người hắn phải dính sát vào lưng thiếu nữ mới có thể ngồi xuống, nếu dọc theo đường đi có cái gì phanh gấp, mặt đường mấp mô, đây chẳng phải là...
Đến nay Đại Vũ vẫn còn tưởng hắn là gái, cho nên cũng không có gì mâu thuẫn.
Chỉ là trong lòng Thẩm Phong biết rõ a, ở trong nhà vệ sinh nữ tại Đoàn Thiên Đường đã vô tình nhìn hết hàng họ của người ta, bây giờ lại còn đụng chạm nữa, chuyện vô sỉ hạ lưu như vậy làm lương tâm hắn rất đau.
- Mau lên xe!
Đại Vũ lên tiếng thúc giục!
Thẩm Phong nghiêng đầu nhìn An Đức Lỗ Bá tước vọt tới, tên hùng thần ác sát đang đằng đằng sát khí hướng về bọn họ, nếu còn không lên xe thì mất mạng là cái chắc!
Kệ mẹ nó lương tâm.
Thẩm Phong vội vàng nhảy lên xe gắn máy!
Còn chưa ngồi vững vàng, ngực liền đụng phải cái lưng mềm mại của thiếu nữ, Thẩm Phong vội vàng ngồi thẳng người, cái mông tận lực dịch về sau, nửa người trên hết sức ưỡn về sau, cố gắng không cùng thân thể thiếu nữ tiếp xúc thân mật.
- Ôm chặt.
Thiếu nữ bỗng nhiên quay đầu nói.
Ôm chặt?
Thẩm Phong hơi sững sờ, chợt nhớ tới tốc độ kinh khủng của loại xe này, nếu như hai tay không bám vào cái gì, rất có thể sẽ bị bay ra khỏi xe.
Thẩm Phong không dám do dự, vội vàng đưa hai tay ra hướng về eo của thiếu nữ. Hắn cũng không có lỗ mãng, nên chỉ dám túm lấy vạt áo của nàng.
Đại Vũ kỳ quái nhìn Thẩm Phong một cái, nhưng An Đức Lỗ Bá tước đã ép tới gần, sắp không còn kịp nữa, nàng không do dự, mở chiến xa, đạp máy, sau một tràng "Oanh oanh oanh" vang dội, chiếc xe xông ra ngoài!
Chiến xa có khả năng tăng tốc vô cùng kinh khủng, trong ba giây có thể đạt tốc độ 300 km/h cũng không phải là nói ngoa, tốc độ kinh người sinh ra lực quán tính thiếu chút nữa hất bay Thẩm Phong ra ngoài.
Giống như người chết đuối, Thẩm Phong theo bản năng làm ra động tác cầu sinh.
Thân thể đang ngửa về sau bỗng nhào một cái, cái mông bắt đầu liều mạng dịch về phía trước, hai tay đang nắm vạt áo cũng không tự chủ được ôm chặt lấy eo thiếu nữ.
Thế giới rốt cuộc an toàn.
Nhưng tình hình bây giờ lại nguy hiểm theo cách khác.
Mái tóc dài của thiếu nữ phiêu đãng, lướt qua đôi mắt, khẽ chạm khuôn mặt Thẩm Phong, mùi thơm ngát lướt qua mũi của hắn.
Hai tay đặt trên vòng eo thon gọn không một chút mỡ thừa, thân thể dán thật chặt lên tấm lưng mềm mại của thiếu nữ, tựa như ôm ôn hương nhuyễn ngọc, tựa hồ đem cả thế giới cũng ôm vào trong ngực.
Chiến xa bay nhanh, găp đường ngoằn nghèo cùng chỗ cua gấp cũng không giảm tốc độ tẹo nào, Thẩm Phong phát hiện làm quân tử là một việc rất khó khăn, hắn chỉ cần buông tay ra, lui về phía sau một chút, trăm phần trăm sẽ ở một khúc cua nào đó mà văng đi một ngàn tám trăm dặm.
Thẩm Phong cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, ở dưới sự kích thích như vậy, tuyến thượng thận làm việc hết công suất, lại từ phía sau ôm một cô nàng trẻ trung xinh đẹp...
Điều này...
Thẩm Phong thành tâm cầu nguyện các vị thánh thần có linh, hãy cho mong ước của con được thành hiện thực, tâm nguyện này rất đơn giản, chỉ có mấy chữ - -
Tiểu đệ đệ chớ nổi dậy!
...
...
An Đức Lỗ không thể đuổi kịp chiến xa, căn bản vì hắn không dự đoán được con mồi sắp sa lưới lại có đồng bọn tiếp viện, lại cưỡi một chiếc chiến xa tốc độ ba trăm cây số một giờ.
Chân người có bao giờ đuổi kịp được xe? Có lẽ cường giả từ Siêu Phàm trở lên có thể làm được, nhưng một tên Tiên Thiên như hắn còn xa mới được như thế.
- Khá lắm.
An Đức Lỗ nở nụ cười lạnh.
Thế giới này không phải muốn vào thì vào, thiếu nữ cưới mô tô đó có thể vào mà không bị hắn phát hiện, thân phận khẳng định không đơn giản.
"Nếu đã vào đây, vậy thì vĩnh viễn lưu lại đi."
Trong mắt An Đức Lỗ thoáng qua một tia sát ý.
Đi vào khó khăn, đi ra thì càng khó như lên trời.
"Các ngươi có thể trốn đi nơi nào?"
Cho dù có trốn như thế nào đi nữa, hai người kia cũng không thể trốn thoát được.
Hơn nữa...
"Sớm muộn các ngươi vẫn phải quay lại gặp ta thôi"
An Đức Lỗ hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn đống thành tích của Thẩm Phong.
Rất nhanh hắn tìm thấy Cơ Thái Hiểu bị dọa tiểu ra quần mà ngất đi, Giáp Ất Bính tạo thành một tư thế vô cùng gai mắt, Đinh Mậu Canh Tân Quý bị trói như bánh chưng, sắc mặt nhất thời trở nên càng âm trầm.
- Một đám phế vật!
...
...
"Tự Tại Vương Bồ Tát, Nam Mô A Di Đà Phật, con lạy bốn phương trời lạy mười phương đất, xá độ hết thảy khổ ách. Xá lợi tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc, phấn hồng là bộ khô lâu..."
Thẩm Phong mặc niệm một đoạn kinh phật, trừ mấy câu quen thuộc hay nghe, những câu từ khác thì tạm thời chế ra, nhưng trong quá trình chế tác cố gắng giảm đi sự chú ý.
Dùng hết toàn lực khắc chế bản năng sinh lý, đồng thời cố gắng dịch mông về sau, tạm thời không phát sinh tình cảnh lúng túng nào, ít nhất thiếu nữ tóc đen còn không nói: "Thứ gì đang chọt mông của ta".
Bất luận là tự nguyện hay không nhưng chiếm tiện nghi nhiều như vậy, Thẩm Phong không cách nào tưởng tượng ra nếu vạn nhất chân tướng giả gái bị phát hiện thì kết cục sẽ kinh khủng như thế nào.
Sợ rằng thiếu nữ sẽ vẩy đuôi xe một cái, bốc đầu đem hắn văng xa bảy vạn tám ngàn dặm.
Nghĩ đến đây, Thẩm Phong càng ra sức dịch mông ra xa.
Đây mới thật sự là tuyệt địa cầu sinh a!
Két.....
Tiếng phanh xe đem Thẩm Phong thức tỉnh, rốt cuộc thiếu nữ cũng dừng xe lại.
Thẩm Phong như được đại xá, không kịp chờ đợi nhảy xuống xe.
- Hả? Mặt ngươi làm sao đỏ như vậy?
Đại Vũ quay đầu nhìn một cái, kỳ quái nói.
Kìm nén a!
Thẩm Phong cảm thấy mình bị nội thương rất nặng, thật sự, hắn tự khâm phục mình, không uổng là đồ đệ của Liễu Hạ Huệ, ngồi ôm không loạn, đây là chuyện khó khăn đến bực nào?
Thẩm Phong ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía một cái, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, đường phố này, cảnh tượng này, tựa hồ...
Hắn vội vàng cầm giấy lên bút, viết:
- Nếu như ta không lầm, chúng ta... vẫn còn ở trên phố Thiên Đường?
- Quả thật chúng ta vẫn còn ở phố Thiên Đường.
Đại Vũ gật đầu một cái, than nhẹ một tiếng:
- Hiện tại chúng ta không đi ra ngoài được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.