Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 69: Không Có Thời Gian Giải Thích!




Phá Phòng, ý nghĩa như tên chính là loại bỏ phòng ngự, “Nhất Kiếm Phá Phòng” không chỉ có thể loại bỏ phòng ngự, còn có thể phá hư phòng cụ, trong truyền thuyết, “Nhất Kiếm Phá Phòng” nếu như luyện đến mức tận cùng, mức phòng ngự nào cũng đều có thể phá, thậm chí là thần trang đều có thể phá, chỉ cần kiếm ra là trần truồng như nhộng ngay!
Phong Thần Cửu Kiếm của hắn dù chưa đạt tới cảnh giới cực hạn, nhưng thừa sức đối phó với phòng cụ trên người Cơ Thái Hiểu!
Ngay thời khắc Cơ Thái Hiểu dương dương tự đắc, cho rằng đối thủ trước mặt chỉ giãy chết, Thẩm Phong trở lại đánh ra một chiêu “Kiếm Quang Mù Mắt”.
Kiếm quang cực nóng như thái dương bạo nổ.
- Uổng phí sức lực mà thôi!
Cơ Thái Hiểu cười gằn, có siêu thần kính râm trên người, hắn sợ gì cường quang chứ.
Hả?
Sao mắt ta lại đau quá!
“A a a!”
Hai mắt hắn như bị vô số kim đâm, khiến Cơ Thái Hiểu kêu la thảm thiết.
Kính râm có thể coi như phòng cụ, mà sức phòng ngự của nó đã bị “Nhất Kiếm Phá Phòng” phá hủy!
Sau khi Cơ Thái Hiểu trúng “Nhất Kiếm Phá Phòng”, phòng ngự thân thể và kháng tính các hệ của hắn đều bị giảm đến mức thấp nhất, phòng cụ hầu như cũng như vậy, mặc dù một thân phòng ngự, nhưng so với việc trần truồng cũng chả khác gì nhau.
Hắn bị trúng thêm một nhát “Kiếm Quang Mù Mắt”, đây như là tuyên bố tử hình cho Cơ Thái Hiểu!
Thẩm Phong không hề hạ thủ lưu tình, lập tức thi triển một bộ Phong Thần liên chiêu.
Phong Thần Cửu Kiếm thức thứ hai “Trầm Mặc Kiếm Lao”, nhốt Cơ Thái Hiểu vào trong, phong bế hoàn toàn thính giác và thị giác của hắn.
Phong Thần Cửu Kiếm thức thứ ba “Ma Tý Lôi Trảm”, kiếm khí hóa thành sấm sét, thần kinh toàn thân hoàn toàn mất cảm giác, trong khoảng thời gian ngắn, hành động của đối phương chậm dần, thậm chí không cách nào nhúc nhích được!
Phong Thần Cửu Kiếm thức thứ tư “Thiên Lý Băng Phong”, kiếm ý hóa băng, đóng băng địch nhân, trong truyền thuyết, nếu luyện đến tận cùng, thì ngay cả Thần cũng có thể đóng băng.
Sau khi cơ thể mất cảm giác, vốn đã chậm chạp, nay lại bị đóng băng, không thể nhúc nhích, như cá nằm trên thớt.
Đâm mù, tai điếc, mất cảm giác, đóng băng, chính là “tứ liên” trong Phong Thần Cửu Kiếm, chiêu thức càng về sau, hiệu quả càng lớn.
Cơ Thái Hiểu liên tiếp trúng chiêu, trong vòng vài hơi thở đã bị đóng băng tại chỗ.
Trong mắt đen kịt một màu, cái gì cũng không thấy.
Thế giới rơi vào tĩnh mịch, cái gì không nghe được.
Còn cơ thể thì bị đông cứng, động một ngón tay cũng không thể.
Chỉ có tư tưởng là đang hoạt động, chỉ có linh hồn còn cảm thụ được bóng tối, không có một tiếng động, tất cả đều là khoảng không hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Cái Cơ Thái Hiểu đang cảm thụ, chính là cảm thụ của Thẩm Phong lúc ngã vào hố đen.
Chỉ có điều, Thẩm Phong trong tình huống tuyệt vọng đó bởi vì "Linh cảm" vừa vặn phù hợp với Phong Thần Cửu Kiếm, không hiểu sao lại đốn ngộ, mau chóng luyện được bộ kiếm pháp này.
Cơ Thái Hiểu lần đầu tiên cảm thụ sâu sắc cái loại tuyệt vọng cùng cực này, cùng với đó là sự sợ hãi tử vong.
Hắn bị doạ tới đái trong quần, hôn mê bất tỉnh!
"Săn bắn thành công! Huyết Sắc Tri Chu -1, nhiệm vụ đạt tiến độ 11/20."
Thẩm Phong thu Bích Trì kiếm, thở ra một hơi, tâm tình khẩn trương đã bình tĩnh lại.
Đây là hắn lần đầu tiền tao ngộ một cuộc chiến sinh tử, mấy lần trước toàn hù dọa, săn đám người áo đen thì là đánh lén, chưa từng mạo hiểm như thế, hắn gần như đã đến bờ vực tử vong.
Cuộc chiến sinh tử, đúng là sinh tử một đường, thậm chí chỉ trong một ý nghĩ.
Khoảnh khắc vừa rồi nếu chỉ một bước sai tính sai thì cục diện hiện tại sẽ hoàn toàn đảo ngược.
-Ta nhớ cái ổ lợn của mình quá, hic…!
Thẩm Phong đột nhiên rất muốn trở lại cái giường nhỏ của mình, nằm trên đó cả ngày, thỉnh thoảng rung đùi một cái làm nó rung rung, coi như là chôn vùi thanh xuân cũng tốt hơn ở đây, không cẩn thận một tí thôi là có giấc ngủ ngàn thu.
Đều là người ta bức ta.
Câu nói này quả không sai, Thẩm Phong không nghĩ tới chính mình cũng có một ngày oanh liệt đánh một trận như thế này, cuộc chiến vừa rồi cực kỳ ngoạn mục, vô cùng hoành tráng, sao mình có thể ra như nước chảy thành sông, thành thục như thế chứ, đúng là phục chính mình quá mà.
Thật sự là...
“Bốp! Bốp! Bốp!"
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng vỗ tay.
Thẩm Phong xoắn cả trái dứng, hắn căn bản không phát hiện có người sau lưng mình.
Hắn vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy phía sau mình hơn mười mét chẳng biết lúc nào xuất hiện một người áo đen tóc vàng mắt xanh, khí tràng của ngươi kia rõ ràng rất không bình thường.
Thẩm Phong rất nhanh chú ý tới đồ án con nhện trên y phục của hắn, không giống với những người trước đó bị hắn hạ.
Gặp cao thủ cmnr!
- Cứ tưởng rằng chỉ là con cừu nhỏ, không ngờ lại là chó sói, ngươi làm bản Bá tước hết hồn hà.
An Đức Lỗ bá tước híp mắt cười nói:
- Giao bộ kiếm pháp ngươi vừa sử dụng ra đây, bản Bá tước có thể cho ngươi không bị đau khổ da thịt, sẽ cho ngươi được chết một cách thống khoái.
Lại một tên não tàn, tự yy chính mình, muốn dùng lời nói để mình không phản kháng mà chết đây mà.
Thẩm Phong hít sâu một hơi, chậm rãi giơ Bích Trì Kiếm lên, con người là động vật có vú, à nhầm, có suy nghĩ, Thẩm Phong ta không thể ngồi chờ chết, hết mình đánh một trận đi, dù là Thần cũng không...
Quên đi, phải cho Thần một chút mặt mũi chứ.
Thần a, ta là tín đồ trung thành của ngài, nhất định phải phù hộ ta bình an vô sự nha!
- Ồ? Còn muốn phản kháng? A, vậy bản Bá tước không cần nói nhảm với ngươi nữa, khi rơi vào tay ta thì ngươi nhất định biết gì nói nấy thôi.
An Đức Lỗ nở nụ cười tà dị, bỗng nhiên bước ra một bước, vô hình khí tràng bỗng nhiên hóa thành áp lực thực chất, như sóng lớn ép về hướng Thẩm Phong.
Thẩm Phong cảm nhận được uy thế của đối thủ, bỗng mở trừng hai mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn, giơ trường kiếm lên... Xoay người, chạy!
Má ơi, cao thủ Tiên Thiên!
Thẩm Phong khóc không ra nước mắt, hắn sợ nhất chính là tróng đám Nhện đang kiếm mình có Tiên Thiên cao thủ, hắn chỉ là một tên Xích Linh Quan cùi bắp, vượt cấp đánh một trận với cao thủ Linh Quan cảnh còn có thể miễn cưỡng thử qua, nhưng đối mặt với cường giả cấp Tiên Thiên thì không có cơ hội nào cả.
Sự chênh lệch này không thể dùng cái gì để bù vô được a!
Không cần phải bắt nạt người ta như thế chứ, hic hic…!
Thẩm Phong lấy ra đôi giày truyền kì, đại trượng phu co được dãn được, có thể dài có thể ngắn, thời khắc này Thẩm Phong không ngu gì mà chính diện đón đầu, chỉ muốn chạy ngay đến chân trời góc biển.
Khóe miệng An Đức Lỗ co quắp, hắn vạn lần không nghĩ tới đối thủ lại dứt khoát như thế.
- Ngươi cho rằng có thể chạy thoát khỏi tay ta sao?
An Đức Lỗ nở nụ cười lạnh lùng, hoàn toàn không gấp gáp, bước theo hướng Thẩm Phong đang chạy trốn!
Thẩm Phong còn chưa trượt ra trăm thước, phía trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, hắn định thần nhìn lại, suýt chút nữa sợ đến nổi té đái té c*t, là ông nội bá tước kia!
Làm sao mà chỉ trong nháy mắt ông lại đứng trước mắt mình rồi?
Thuấn, thuấn, thuấn di?
Thẩm Phong cuống quít quay đầu nhìn lại, phát hiện Bá tước ở hậu phương cũng không có biến mất, hơn nữa còn đang chậm rãi hướng mình đi tới.
Trước và sau đều có một Bá tước, kẹp hắn ở giữa!
Không phải thuấn di!
Là phân thân!
Linh Năng giả có thể tạo ra phân thân có sức chiến đấu, tuy không bằng bản thể nhưng cũng được vài phần, đây là chiến kỹ chính thống rất lợi hại, nhưng rất ít người có thể nắm giữ được nó, thế mà hôm nay hắn lại gặp được!
Thẩm Phong rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn nhớ tới việc phân thân có sức chiến đấu không bằng bản tôn, linh năng giả càng mạnh thì tạo ra phân thân có sức chiến đấu càng cao, Tiên Thiên tuy mạnh, nhưng phân thân cũng tuyệt đối không cao hơn 50% thực lực của bản tôn!
Điều này làm Thẩm Phong thấy được một tia hy vọng, hắn cắn răng một cái, giơ kiếm lên, xông về phía trước!
Liều mạng!
Phân thân kia, tay cầm đại đao, bổ tới!
Ầm!
Thẩm Phong vung kiếm chém về phía đại đao, nhưng hoàn toàn không địch lại, bị đao khí đánh bay, đụng vào kiến trúc bên đường.
Những kiến trúc này ngoại trừ việc tự động phục hồi, thì những thứ khác đều là thứ thiệt, một cái đụng này, làm lưng hắn đau xót, đau đến muốn nghẹt thở.
Bụi bay ngập trời, trong lờ mờ, hắn thấy phân thân Bá tước đang đi về phía hắn, cầm trong tay đại đao, như Tử Thần giáng lâm.
Thực lực không đến 5 phần, vậy mà có thể hạ hắn chỉ trong một chiêu?
Tiên Thiên cao thủ, khủng bố như vậy?
Thẩm Phong cảm thấy tuyệt vọng, nhưng hắn không hề từ bỏ, tay phải nắm chặt Bích Trì kiếm, tìm kiếm một cơ hội sau cùng.
- Trước tiên chém một cánh tay!
Ở phía xa, bản tôn Bá tước phát ra âm thanh lạnh lùng.
Phân thân bên này, giơ tay chém xuống, muốn chém đứt tay phải của Thẩm Phong!
Vèo! Vèo! Vèo!
Từng tiếng xé gió bỗng nhiên vang lên.
Thẩm Phong kinh ngạc trừng lớn hai mắt, chỉ thấy từng mũi tên băng đột nhiên phá không mà đến, bắn về phía phân thân!
Do công kích quá đột ngột, phân thân không kịp phản ứng, chỉ kịp chém đứt được một vài mũi tên bắn vào chỗ trí mạng, nhưng lại bỏ sót một hai mũi tên có góc độ xảo quyệt!
Phòng ngự của phân thân vốn không cao, sau khi trúng tên, lập tức phốc một tiếng nổ tan tành!
Thẩm Phong ngây dại, viện quân sao? Có người cứu viện cho hắn?
An Đức Lỗ nhướng mày, trong lòng có linh cảm không lành, rốt cục không bình tĩnh nữa, tăng tốc hướng về phía Thẩm Phong!
Ầm, ầm, ầm!
Có tiếng xe máy từ góc phố chạy đến, xuất hiện một chiếc xe máy (nhị luân xa) có tạo hình cổ quái, chạy nhanh đến chỗ của Thẩm Phong rồi ngừng lại.
Thẩm Phong ngu người, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thiếu nữ ngồi trên xe.
Áo trắng, quần trắng, vớ trắng, da trắng nõn nà, một mái tóc đen tuyền phủ kín lưng, chỉ lộ ra đôi mắt trong sáng tinh khiết như ngọc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian gần như bất động trong khoảnh khắc này.
Nhưng, một tên ác nhân đang chạy như điên tới.
Đại Vũ vội vàng nói:
- Không có thời gian giải thích, mau lên xe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.