Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 56: Tố Cáo Nặc Danh




Tuyệt vọng phủ xuống, thế giới sụp đổ, Đoàn Thuần hỏng mất, đồng thời cũng hóa điên.
Cặp mắt sau đờ đẫn bỗng nhiên nảy sinh sát ý điên cuồng!
- Là ngươi! Nhất định là ngươi! Thằng chó chết, ta nhất định phải cho ngươi sống không bằng chết
Đoàn Thuần gầm lên, giống như bò điên của Mỹ, chó dại của Trung Quốc!
Chìa khóa biến mất không một vết tích, thần kiếm cũng biến mất như vậy. Trước khi gặp thiếu nữ thì vẫn còn, sau khi người ta đi thì biến mất, không cần nói cũng biết chuyện là thế nào!
- A lô!
Trong mắt Đoàn Thuần thoáng qua một tia hung ác, gọi điện thoại cho một ai đó.
"Lang Thù Công tước..."
...
Tại nơi nào đó ở Tử Lan Cung, một nam tử tuấn mỹ nhìn ra không tuổi tác ngồi trong cung điện, thưởng thức một trái tim còn nóng hổi. Trân thú có sinh mệnh lực cường đại khiến cho trái tim mới moi ra này vẫn còn co rút một cách yếu ớt.
Dùng đao đem trái tim kia cắt thành từng miếng mỏng, lại dùng nĩa cắm xuống, sau đó đưa lên miệng thưởng thức, nhấp một hớp rượu chát, cùng máu tươi hòa vào nhau, để cho dậy lên mùi vị ở trong cổ họng, nhẹ nhàng nuốt xuống.
Nữ hoàng nói, đây là cách ăn của quý tộc.
Lang Thù khẽ mỉm cười,
- Tuy rằng ta không hiểu, nhưng những điều nữ hoàng nói, ta đều tin tưởng.
- Nữ hoàng có nói qua, điều không hiểu mà gây phiền não, phải loại bỏ triệt để.
Lang Thù liếm liếm máu tươi bên mép, khẽ cười nói:
- Bây giờ... điều ta không thể hiểu được là làm sao có thể cách không trộm đi chìa khóa ma hộp và bán thần khí mà không lưu lại dấu vết.
Trong góc tối cung điện, bỗng nhiên đồng thời vang lên hai tiếng xé gió, hai đạo thân ảnh lấy tốc độ nhanh nhất vọt ra khỏi cung điện.
Điều Lang Thù Công tước không thể hiểu thì nên loại bỏ.
Hai đạo thân ảnh kia, nhận lấy nhiệm vụ từ Công tước.
...
...
- Ăn trộm thành công, chúc mừng túc chủ từ trên người Đoàn Thuần trộm được Hắc Bạch thần kiếm bán thành phẩm.
Thù lao đạt được, khó khăn cũng không ngại. Sau khi Thẩm Phong cong mông chạy ra khỏi con hẻm, phát hiện không thấy truy binh, lúc này mới tìm nơi kín đáo để trốn. Hắn không kịp chờ đợi sử dụng thuật ăn trộm lên người tên cướp đáng ghét, mất dạy kia.
Lúc Đoàn Thuần cùng nhóm người áo đen đuổi tới chỗ mai phục, Thẩm Phong vô tình nhìn thấy điều kiện sử dụng thuật ăn trộm, kết quả nhìn một cái thì hết cả hồn, cái trước là "Cho đối phương chịu khổ dưới háng", cái sau là "Để cho đối phương hưởng thụ vui mừng khi ở dưới háng".
Thẩm Phong có xung động muốn chửi tổ tông mười tám đời nhà hệ thống, cái hệ thống khốn khiếp, vào thời khắc mấu chốt quả thực không đáng tin chút nào!
Thẩm Phong không thể làm gì khác hơn là suy mưu tính cách, sau khi nghĩ cặn kẽ thì ra hai chiêu, "Lớn tiếng dọa người" và "Xuất bất kì ý, công kích hạ thể", cuối cùng dùng khẩu súng truyền kì bắn ra một con đường sống.
Lúc chạy trốn, gan Thẩm Phong bỗng dưng to lên, mạo hiểm suýt bị đại đao chém vào người, cứng rắn đè đầu Đoàn Thuần, cưỡng ép đẩy xuống dưới háng mình, lấy phương thức nhảy ngựa mà nhảy ra khỏi sự bao vây.
Ăn một cái nhục dưới háng nè
Hắn thành công, hoàn thành điều kiện ăn trộm, sử dụng thuật ăn trộm!
Kết quả không để cho Thẩm Phong thất vọng, lần này thật sự trộm được chí bảo!
Hắc Bạch thần kiếm bán thành phẩm!
Bất kể là có phải bán thành phẩm hay không, có thể lấy hai chữ "Thần kiếm" danh hiệu thì không thể là vật phàm!
Đúng như dự đoán, Thẩm Phong cẩn thận kiểm tra cây kiếm lưỡi vàng, chuôi nạm hồng ngọc này, lấy kỹ thuật đoán tạo của hắn lúc này, rất dễ dàng đoán được đây là một bảo vật chỉ còn cách một bước cuối cùng để trở thành thiên thần khí!
Có thể nói, cái thanh kiếm gãy này đã gần đạt tới cấp độ thiên thần khí, chỉ cần rèn thêm nửa đoạn thân kiếm còn lại, dù là bớt xén nguyên vật liệu, hay kĩ thuật đoán tạo kém, cũng có xác suất lớn trở thành thiên thần khí hoàn chỉnh.
Nói cách khác, coi như là heo, chỉ cần hơi hiểu đoán tạo, cũng có thể đem cái thanh kiếm gãy này đoán tạo thành thiên thần khí!
Rất hiển nhiên, người đoán tạo sư đoán tạo ra thanh kiếm gãy này, mục tiêu là vượt qua thần khí, mà lúc hắn tạo ra thanh kiếm này, đã đem khởi điểm ngừng lại ở cấp độ thần khí.
Đoán tạo sư lợi hại bực nào mới có thể tạo ra được bảo vật như vậy?
Lấy kỹ thuật đoán tạo lúc này của Thẩm Phong cũng phải sinh ra cảm giác tự ti cùng bội phục!
Biết rõ giá trị chuôi kiếm gãy này, Thẩm Phong không chỉ có cảm giác vui sướng như rút ra lá số độc đắc mà ngược lại cảm thấy một chút nặng nề.
Dấu vết đoán tạo còn rất mới, có nghĩa đây không phải là sản phẩm của cổ nhân, mà là tác phẩm người nào đó đang đoán tạo.
Chỉ thiếu chút nữa thì người nọ có thể đoán tạo ra thần khí, thậm chí là vượt qua cấp độ thần khí, hắn đã đặt vào chuôi kiếm gãy này bao nhiêu tâm huyết?
Không cách nào có thể tự tay hoàn thành chuôi thần kiếm này, hắn có đau buồn đến chết hay không?
Thẩm Phong nghĩ đến đây, không nhịn được xuất hiện ý nghĩ đem kiếm gãy đưa trả lại, nhà nghèo ưa tham tiện nghi nhỏ, nhưng đối mặt tài sản lớn lại có những hành động quy củ hơn những công tử con nhà giàu đẹp mã kia.
Thẩm Phong biết, chuôi kiếm gãy này là do tên giặc cướp Đoàn Thuần cướp được từ tay người đoán tạo sư kia!
Có thể là Đoàn Thuần giành được!
Khẳng định người đoán tạo sư kia cũng gặp chuyện như hắn, nhưng không thể giống như hắn chạy ra khỏi sự bao vây!
Lũ giặc cướp thật đáng hận, bọn vô sỉ!
"Không được, ta phải giúp người đoán tạo sư đó xả một ngụm ác khí!"
Khuếch trương chính nghĩa là trách nhiệm của mọi người!
Thẩm Phong quyết định thêm một lý do báo thù nữa. Hắn móc điện thoại ra, nhìn danh thiếp của Đoàn Tiểu Bạch, nhanh chóng gửi cho Đoàn Tiểu Bạch một tin nhắn ngắn.
"Tố cáo nặc danh! Một giờ trước, ta ở trong một con hẻm thấy một tên gọi là Đoàn Thuần hay Đoàn Nhị gia đánh cướp một thiếu nữ che mặt, không chỉ muốn cướp lấy chiếc nhẫn trữ vật mà còn có muốn mưu đồ gây rối với nàng. Ta gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, cứu thiếu nữ, nhưng mà bất cẩn để tên gian ác kia trốn thoát! Sau đó căn cứ theo thiếu nữ giải thích, Đoàn Thuần kia có thể là người Đoàn Thiên Đường, bởi vì nàng bị người trong nội bộ tiết lộ trên người mang trọng bảo, ta tìm thấy danh thiếp của ngài ở trong túi áo của nàng, vì vậy mới nhắn tin nhắn này! Ta gọi là Thẩm Phong, tố cáo nặc danh, không cần cảm ơn!"
Nhập chữ xong, tin nhắn được gửi đi, tâm tình Thẩm Phong thoải mái rất nhiều.
Mối thù nhà nghèo, chưa bao giờ để qua đêm!
Mối thù nhà nghèo, phải làm cho nó càng nặng hơn!
Nhớ đó, chớ chọc nhà nghèo!
Thẩm Phong nghĩ thầm, hài lòng đem chuôi kiếm gãy thu vào trong nhẫn trữ vật.
Trước khi tìm được người đoán tạo sư bị hại, tạm thời chuôi kiếm sẽ được hắn bảo quản.
Nếu như người đoán tạo sư kia không chỉ bị hại, hơn nữa có thể đã mất đi mạng sống, vậy thì hắn sẽ kế thừa ý chí, toàn lực đem chuôi kiếm này đúc thành thiên thần khí, lấy nó làm lời chào với người đoán tạo sư chưa từng gặp mặt kia.
- Ân, mùa thu hoạch đã tới, ta ngửi thấy mùi thơm của lúa mạch chín, đây là thời điểm thu hoạch!
Bỗng nhiên, chỗ góc tường u ám của Thẩm Phong phát ra tiếng cười thì thầm.
Báo xong thù, nên làm chánh sự!
Ngươi hỏi chánh sự gì?
Hừ hừ, đương nhiên là kinh thiên động địa hù quỷ thần... trộm cắp lớn a!
Một lần trộm bảy người!
Cảm giác này quá kích thích!
"Sử dụng đại thâu thuật!"
Trong lòng Thẩm Phong lầm nhẩm.
- Được, túc chủ.
Tiểu Bí đáp lại:
- Đại thâu thuật đã định vị mục tiêu ăn trộm thứ nhất là 'Đoàn Tiểu Bạch', tinh tinh, sử dụng thuật ăn trộm..."
Thẩm Phong cả kinh, lần thứ nhất đã trộm được từ trên người nhân vật then chốt? Có cần kích thích như vậy không?
Thẩm Phong nhất thời khẩn trương lên, chỉ cần trộm cái cà vạt kia, nhiệm vụ mỗi ngày liền hoàn thành, một ngày dài đằng đẵng ăn không hết đau khổ sẽ kết thúc, nga, trước khi kết thúc còn có thể sung sướng một phen.
Xin nhờ, trộm được cà vạt đi!
- Ăn trộm thành công! Chúc mừng túc chủ từ trên người Đoàn Tiểu Bạch trộm được ba cm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.