Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 123: Luôn Có Những Việc Khiến Ta Phải Đau Đầu






Đêm hạ.
Bầu trời đêm trong lành, ánh trăng vàng nhẹ nhàng tỏa sáng.
Trên nền trời lấp lánh những vì sao, giống như một tấm nhung màu xanh tím than đính đầy những viên pha lê.
Trong những bụi cỏ, dế đàn hương ngân lên tiếng hát đêm hè.
Từ xa xa, tiếng sói tru vọng lại.
Phương Chính ngồi ngay ngắn trên giường, nhắm mắt tu hành.
Lúc này, hắn chậm rãi mở mắt, việc tu hành ôn dưỡng không khiếu cũng dừng lại.
Phương Chính hiện tại đã là nhị chuyển đỉnh phong, cánh tam chuyển rất gần.
Nhưng hắn lại chậm chạp, không chịu trùng kích tam chuyển.
Hắn ngồi yên trên giường, việc ôn dưỡng không khiếu tuy kết thúc, nhưng việc tu hành cũng chưa có dừng lại.
- Đột nhiên nhớ ra một vấn đề...
Phương Chính vốn đang định sản xuất sinh cơ diệp, nhưng động tác tay thoáng chậm.
Hắn nhìn cửu diệp sinh cơ thảo trên tay, thoáng cau mày.
- Tam bộ phương thảo dường như là cổ trùng Phương Nguyên muốn đổi thì phải...!Cái này ta cũng không nhớ rõ, nhưng cứ cảm thấy đúng là như vậy.
Nếu đúng là Phương Nguyên muốn đổi tam bộ phương thảo, thế chẳng phải bây giờ hắn đã chẳng còn cơ hội hay sao?
Phương Chính tự hỏi, đột nhiên cảm thấy có chút rắc rối.
Không phải bởi vì hắn muốn tốt cho Phương Nguyên.
Nói ra thì phỏng tay trên của Phương Nguyên như thế này còn khiến Phương Chính cảm thấy rất chi là thú vị.
Nhưng vấn đề về tam bộ phương thảo sẽ kéo ra một loạt sự kiện mà Phương Chính đang hằng chờ mong.
Phương Chính nhớ rõ, trong nguyên tác Phương Nguyên vì muốn đổi một con cổ trùng trên bảng vật tư, cho nên nảy ra một ý tưởng.
Ý tưởng này cũng là nhắm vào điểm chiến công từ việc giao nộp những cổ trùng thu được từ những cổ sư chết trận cho gia tộc.
Chính vì như vậy, Phương Nguyên trái tìm phải chọn, cuối cùng lựa ra một tiểu tổ hắn thấy phù hợp.
Sau đó hắn lợi dụng ẩn lân cổ, dẫn hào điện lang đi vây giết một tiểu tổ của Cổ Nguyệt bộ tộc.
— QUẢNG CÁO —
Trong lúc ngồi chờ tiểu tổ này toàn diệt, Phương Nguyên gặp phải thiên tài Bạch gia Bạch Ngưng Băng.
Rồi sau đó bị Bạch Ngưng Băng đuổi giết, gặp được tiểu tổ Hùng Lực.
Lại thêm một ít tình tiết, cuối cùng Phương Nguyên đuổi giết ngược lại Bạch Ngưng Băng.

- Vấn đề là sau đó, Phương Nguyên không giết được Bạch Ngưng Băng.
Hai người họ đụng phải tiểu tổ Thanh Thư.
Lại qua một trận kịch chiến, cuối cùng tiểu tổ năm người thêm một gia lão chỉ còn lại một mình Phương Chính sống sót.
Mà đây chính là kết quả ta muốn hướng tới.
- Hơn hết, việc Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng gặp mặt đối với kế hoạch sau này hoàn toàn có lợi.
Ích nhất đó là con đường sống của một năm sau.
Nhưng mà...
Phương Chính mày càng ninh càng chặt.
- Nếu con cổ Phương Nguyên muốn đổi đúng là tam bộ phương thảo.
Thế chẳng phải bây giờ Phương Nguyên không còn lý do gì để tìm điểm chiến công sao? Nếu hắn không cần điểm chiến công, vậy sẽ không cần bày kế hại người.
Không bày kế hại người thì khó mà gặp Bạch Ngưng Băng.
Nếu không gặp Bạch Ngưng Băng, bốn người bọn Thanh Thư sẽ khó chết, Bạch Ngưng Băng cũng không ghi nhớ Phương Nguyên, hai người sau này khó mà hợp tác.
Vậy đại nạn một năm sau há chẳng phải...
Phương Chính chảy một phen mồ hôi, trong lòng hắn vang lên hai chữ "thôi toang".
- Mấu chốt phá cục của một năm sau là Bạch Ngưng Băng và một con cổ trùng đến lúc đó sẽ xuất hiện.
Cổ trùng chắc hẳn sẽ còn đó, Bạch Ngưng Băng cũng hẳn sẽ có mặt, nhưng mà...!Làm sao để hắn chấp nhận làm việc đó.
Phương Chính suy tư một phen, cảm thấy càng nghĩ càng rối.
Hắn nhờ cách Phương Nguyên khiến Bạch Ngưng Băng hợp tác vào lúc mấu chốt đó, nhưng hắn lại không làm được.
Phương Chính là Phương Chính, hắn không phải Phương Nguyên.
Cho dù biết được phương pháp, nhưng hai người khác nhau, dù cố gắng thế nào cũng khác nhau.
Bạch Ngưng Băng lúc đó đồng ý hợp tác, ngoài việc không còn cách khác ra, trong sâu thẳm thâm tâm hắn vẫn là do chấp nhận Phương Nguyên.
Nếu đổi lại là người khác, chắc Bạch Ngưng Băng đã chém chết trước khi hắn chết.
- Chờ một chút...!Ta vì cái gì muốn tham gia vào đại nạn một năm sau? Là để cắt đứt chữ tình, cắt đứt đường lui.

Vậy làm sao để làm được? Đơn giản một chữ "giết".
- Nói ngược lại, chỉ cần "giết" liền cắt đứt đường lui, cắt đứt rồi thì không cần tham gia...!Thay lời khác nói, ta mắc mớ gì phải chờ đến lúc đó để ra tay đâu, cứ trực tiếp chém hết đám người Thanh Thư là được.
Chém xong liền chạy khỏi Thanh Mao sơn, cũng không lo lắng sau này chạy không thoát.
- Còn về Phương Nguyên, sống hay chết cũng mặc xác hắn.
Nếu sống thì sau này lợi dụng, còn chết thì tự bản thân đương đầu cố gắng thôi.
Nghĩ đến đây, Phương Chính cảm thấy dễ giải quyết hơn nhiều.
Vấn đề còn lại hiện tại là làm thế nào để ra tay giết hết đám người Thanh Thư.
- Với bốn người bọn họ thì có thể đánh lén, nhưng với lão già đi theo phía sau thì khó giải quyết.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính biết rõ gia tộc vẫn còn cử gia lão đi theo phía sau hắn.
Gia lão là tam chuyển cổ sư, Phương Chính biết bản thân đánh không lại lão.
Trong quá trình hắn ra tay với đám người Thanh Thư, như thế nào cũng sẽ gặp phải sự cản trở của lão.
- Vậy thì tìm cách giết lão trước đi.
Đương nhiên là chỉ trước vài phút, nếu không gia tộc cử người khác thì kết quả cũng chẳng có gì thay đổi.
Phương Chính mị mắt, bắt đầu lên kế hoạch.
---
Nhiệt độ ngày càng nóng lên, đầu tháng bảy.
Trên một sườn núi, không khí đột nhiên có chút mát mẻ.
Một con hào điện lang ngã xuống, trên người nó in một vết thương sâu hoắc.
Nhưng kì lạ là ở miệng vết thương lại không có máu chảy ra, ngược lại còn bị đóng một lớp băng mỏng trong suốt như thủy tinh.
Mấy con điện lang thương rên lên một tiếng, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ngay lập tức, một loạt băng nhận bay ra, đem chúng nó diệt sạch.
- Thật nhàm chán.
Một thiếu niên đứng lặng bên cạnh xác của hào điện lang, lơ đểnh nhìn trời.
Hắn một thân áo bào trắng tinh, mái tóc trắng dài tinh khôi sạch sẽ như những sợi thủy tinh nhẹ nhàng lay động.
- Lang triều thật sự nhàm chán.
Không biết hai tên Hùng Lực, Thanh Thư kia có tiến bộ chút nào không.
Đứng có giống như gã Xích Sơn gì đó, thật sự rất nhàm chán.
Hắn vừa nói, vừa xoay đầu rời khỏi chỗ chiến trường đó.
Chiến lợi phẩm cái gì cũng chẳng khiến hắn bận tâm, ngay cả cổ trùng sống nhờ trên người hào điện lang cũng làm hắn cảm thấy chướng mắt.
- Mà nghe nói Cổ Nguyệt bộ tộc ra một thiên tài có thể cùng ta so sánh.
Sau khi đánh xong với Hùng Lực, Thanh Thư ta sẽ đi tìm kẻ đó.
Chiến đấu với hắn biết đâu lại là một việc vô cùng thú vị đâu.
Bạch Ngưng Băng hắn, trước nay chỉ muốn tìm kiếm thứ khiến hắn thấy thú vị, còn lại những thứ khác, đối với hắn chẳng là cái thá gì.
Bóng dáng ái trắng tóc trắng của Bạch Ngưng Băng vừa biến mất sau góc núi, Phương Chính liền hiện ra thân ảnh ở gần ngay bên cạnh xác của hào điện lang.
Phương Chính gần đây vẫn thường vận dụng ẩn lân cổ, một mình đi ra ngoài sơn trại để tìm địa điểm phù hợp cho kế hoạch giết người bỏ trốn của mình.
Ngày hôm nay đi đến phụ cận, liền vừa vặn nhìn thấy Bạch Ngưng Băng đang chiến đấu với hào điền lang.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính lúc đó đứng ở sườn núi cách hơi xa chỗ này.
Nếu không phải chỗ hắn đứng cao hơn, hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn đợi đến lúc hào điện lang bị băng nhận của Bạch Ngưng Băng chém chết, liền bắt đầu cẩn thận tiếp cận.
Chờ đến khi hắn đến nơi, Bạch Ngưng Băng đã đi xa thật xa.
- Tận mắt chứng kiến quả thật luôn tốt hơn tưởng tượng.
Không ngờ Bạch Ngưng Băng trong lại đẹp như vậy.
Đây chỉ là nhìn từ xa, nêu nhìn gần thì hắn còn có thể mỹ đến mức nào nhỉ?
Phương Chính tự hỏi, trí tưởng tượng lại bắt đầu bay cao bay xa.
Thật lòng mà nói thì hắn đang có chút ganh tỵ với vẻ ngoài của Bạch Ngưng Băng.
Đương nhiên không phải là hiện tại, mà là hắn của quá khứ đang rất ranh tỵ với Bạch Ngưng Băng của tương lai.
Phương Chính thu hồi tầm mắt, cúi xuống mốc lấy đôi mắt của những cái xác sói xung quanh.
Hắn cần những thứ này cũng không phải là vì điểm công hiến mà vì việc khác.

Mắt của bách thú vương hào điện lang là nguyên liệu thử nghiệm luyện chế cổ trùng trinh sát của hắn.
Còn mắt của điện lang thông thường là thức ăn của điện nhãn cổ.
Điện nhãn cổ là cổ trùng trinh sát ưng ý nhất hiện tại của Phương Chính, hắn đang cố gắng tìm một con từ chỗ cuồng điện lang.
Nhưng cuồng điện lang quá khó đối phó, hơn nữa xác suất tìm thấy điện nhãn cổ cũng thấp vô cùng.
Cho nên đến hiện tại, Phương Chính vẫn không tìm được một con.
Điện nhãn cổ lấy thức ăn là mắt điện lang.
Nếu là mắt của lang vương, mỗi lần cho ăn đều với số lượng thấp.
Nhưng nếu là mắt điện lang bình thường, số lượng cần cho một lần ăn có chút cao.
Chính vì như vậy, Phương Chính ngoài giao ra mắt sói có được khi đi săn với tiểu tổ, còn lại số mắt hắn một mình đi săn đều sẽ được giữ lại.
Dù sao cũng có túi đồ, hắn không ngại tích lũy nhiều mắt sói một chút.
Lấy xong mắt, Phương Chính liền đem xác của mấy con điện lang này ném vào túi đồ.
Ngoài tích lũy mắt, hắn còn tích lũy luôn cả thi thể điện lang.
Dù sao những thi thể này vẫn có khá nhiều thứ có thể lấy.
Da lông dùng làm áo, làm vải lót, làm túi da đều được.
Thịt đương nhiên có thể ăn, Phương Chính hắn có thối quen tích lũy thức ăn.
Răng nanh cùng xương cốt tuy hiện tại chưa dùng tới, nhưng Phương Chính chắc chắn sẽ còn tiếp tục nghiên cứu cổ phương, mà trong quá trình đó thì không loại trừ khả năng cần tới.
- Bây giờ đã là tháng bảy, chỉ còn khoảng nửa năm nửa là Thanh Mao sơn toàn diệt.
Đến lúc đó bầy điện lang này cũng chẳng còn lại một con.
Cho nên bây giờ tích lũy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Phương Chính vừa ném xác sói vào túi đồ, vừa tự nói.
Kì thực điện lang không phải là thứ duy nhất hắn tích lũy.
Phương Chính tích lũy rất nhiều thứ trong túi đồ.
Có các loại rượu, có thảo dược, thức ăn, cây cỏ...!Gần đây hắn để dành nhiều nhất vẫn là trúc thanh mâu, đây là nguyên liệu thứ chính tạo nên mũi tên cổ.
Mũi tên cổ tạo ra cũng không phải chỉ để sử dụng, nó còn là tiền đề để Phương Chính nghiên cứu tiếp cổ phương của viên đạn cổ theo suy tính của hắn.
Chính vì vậy, Phương Chính cần càng nhiều mũi tên cổ càng tốt, vì thế nên cũng cần thật nhiều trúc thanh mâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.