Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 122: Tam Bộ Phương Thảo Cổ






Mưa lớn rơi suốt cả đêm, mãi đến sáng hôm sau mới chậm chạp dừng lại.
Chiến cuộc vẫn như cũ kéo dài, điện lang đã ở ngay gần bên phòng tuyến xung quanh sơn trại.
Mãi cho đến gần trưa, số điện lang chết quá nửa, hào điện lang cũng bị tiêu diệt còn lại năm con.
Bọn chúng thế này mới tạm thời lui lại, rút chạy xuống sườn núi.
Trong cái nóng hanh của trưa hạ sau đêm mưa, bầu không khí trên Thanh Mao sơn nặng nề vô cùng.
Phương Chính mệt mỏi đi về lầu trúc, những cổ sư đi xung quanh hắn toàn bộ đều mang né mặt bi thương.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng, trong đó bao gồm cả máu điện lang và máu của cổ sư.
Chỉ qua hơn một đêm, Cổ Nguyệt bộ tộc phải chịu tổn thất cũng không ít.
Mà không chỉ riêng Cổ Nguyệt bộ tộc, cả ba gia trại trên Thanh Mao sơn cũng đều chịu chung cảnh ngộ.
Việc này, chỉ cần nhìn qua bảng chiến công cũng đủ biết.
Chỉ sau một đêm nửa ngày, đã có hết ba mươi hai tiểu tổ bị rạch tên.
Đa phần là toàn diệt, cho dù có thành viên còn sống thì cũng trọng thương hoặc tàn phế.
Bảy ngày tiếp theo tính từ hôm đó, tính hình càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Ban đầu là cấp bách thú vương hào điện lang xuất hiện.
Nhưng sau đó lại có tình báo về việc nhìn thấy cuồng điện lang cấp ngàn thú vương ở trong đàn sói.
Để đối phó ngàn thú vương, cần ít nhất ba tiểu đội hợp tác tiêu diệt.
Đây là còn chưa tính đến những con điện lang thông thường xung quanh nó.
Để ứng phó tình cảnh, ba gia trại phải cử gia lão ra ngoài ổn định trận tuyến.
Trước tình hình như vậy, các tiểu tổ nhị chuyển cũng không dám đi riêng ra ngoài.
Mỗi lần rời sơn trại đều phải kết nhóm ba tiểu tổ cùng đi, để ứng phó khi gặp phải cuồng điện lang.
Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ.
Chẳng hạn như tiểu tổ Thanh Thư không đi cùng tiểu tổ khác.
Hoặc như Phương Nguyên vẫn như cũ đi một mình.
Chỉ là, tình trạng lang triều hiện tại nguy cơ trùng trùng.

Ngay cả khi Phương Nguyên có ẩn lân cổ cũng phải vô cùng cẩn trọng.
Hắn lo lắng nếu gặp phải một con điện lang cấp thú vương trên người có sống nhờ điện nhãn cổ.
Điện nhãn cổ là cổ trùng tam chuyển, có thể nhìn thấy ẩn thân của ẩn thạch cổ.
Một khi gặp phải, Phương Nguyên căn bản là không còn đường trốn.
Cổ sư rất khó biết được trùng hoang dại sống nhờ trên người thú vương trừ phi nó thi triển năng lực.
Cho nên Phương Nguyên cũng đâu có cách nào để biết được trên người con hào điện lang hoặc cuồng điện lang có điện nhãn cổ hay không.
Hắn chỉ có một mình, cũng không rảnh đến mức tự đăm đầu vào chỗ chết để đi thử nghiệm xem trên người lang vương có con cổ gì.
Nhưng cũng may Phương Nguyên có địa thính nhục nhĩ thảo, cũng chấp nhận trả giá để sử dũng được nó.
Nhờ như vậy mà khá nhiều lần hắn tránh khỏi tình trạng bị cả trăm con sói vây giết.
Cứ như vậy, tiết trời từ từ ấm lên, đã là cuối tháng sáu.
Tình hình lang triều vẫn căn thẳng như cũ, nhưng dưới sự nổ lực hết mình của cả ba gia trại, ít nhiều cũng có thể thở được một hơi.
---
Trong dòng người cuộn cuộn trên quảng trường, Phương Nguyên ngước nhìn lên một cây cờ khổng lồ.
Trên mặt cờ dùng du tự cổ tạo thành chữ viết, nội dung là ba đại gia tộc liên kết nhau cung ứng tất cả vật tư.
— QUẢNG CÁO —
Những vật tư này bao quát phạm vi rất rộng, có thức ăn nuôi cổ trùng, có muối ăn, cơm, dầu, các loại đồ dùng sinh hoạt cho người, và hiển nhiên là cũng có cổ trùng, nguyên thạch.
Nhưng đằng sau những thứ này đều ghi chú một con số, có nghĩa là cần chiến công tương ứng mới có thể đổi lấy.
Một con mắt sói có thể đổi được mười điểm chiến công.
Năm điểm chiến công là một cân gạo, tiêu hao hai mươi lăm điểm chiến công là có thể đổi cho cổ sư một khối nguyên thạch.
Không cần phải nghi ngờ, lang triều mang đến cơ hội mà thời kỳ hòa bình không có được.
Bảng chiến công và bảng vật tư chẳng biết đã kích thích được bao nhiêu cổ sư tình nguyện liều mạng hăng hái, ngày đêm chém giết điện lang.
Nhất là gần đây, theo lang triều bạo phát, ba đại gia tộc đều lấy ra của cải đã kích phát sự tích cực của các cổ sư, nâng cao sức chiến đấu của bọn họ, trợ giúp sơn trại vượt qua cửa ải khó khăn này.
Cũng vì vậy mà trên bảng vật tư xuất hiện rất nhiều thứ tốt mà bình thường không hay gặp được.
Cũng tỷ như hiện tại, Phương Nguyên đã chú ý tới một con cổ trùng.
- Tam bộ phương thảo cổ.
Hắn thì thào trong miệng, nhìn chằm vào một dòng nội dung trên mặt cờ.
Tam bộ phương thảo cổ là cổ trùng Phương Nguyên đang cần, bởi vì nó có thể phụ trợ di động, tăng cường tốc độ chạy trốn của Phương Nguyên.
Thành thật mà nói, mấy ngày nay trên bảng vật tư xuất hiện cũng không ít cổ trùng, thế nhưng chỉ có con tam bộ phương thảo cổ này hợp ý Phương Nguyên nhất.
Nhưng mà con cổ này cũng không dễ tóm vào tay, nó không chỉ là gốc duy nhất trên bảng vật tư mà còn phải đổi bằng rất nhiều chiến công.
- Nếu như ta thể hiện ra bản lĩnh thật sự thì tất nhiên cũng có thể gom góp được chiến công đổi con tam bộ phương thảo cổ này.
Thế nhưng làm như vậy ắt sẽ gây ra nghi ngờ, điều này không ổn.
Phương Nguyên lặng lẽ suy nghĩ.
- Chỉ còn một cách chính là vung tay tạo ra sinh cơ diệp, buôn bán cho người trong tộc những cổ trùng nhất chuyển này, đổi lấy chiến công.
Nhưng biện pháp này hiệu quá chậm, đợi lúc gom góp đủ chiến công, tam bộ phương thảo cổ không chừng đã bị người ta đổi rồi.
Phương Nguyên âm thầm lắc đầu, biện pháp này có tai hại, tất nhiên không thể chọn dùng.
Vậy thì nên làm sao cho phải đây?
Hắn nhìn bảng vật tư và bảng chiến công, rơi vào trong trầm tư.
Đối với những thứ như chiến công, hắn càng có nhận thức sâu sắc hơn tất cả mọi người xung quanh.
Bản chất của chiến công chính là một loại tiền khẩn cấp.
Ở thời kì hoà bình, thứ lưu thông trên thị trường là nguyên thạch.
Nguyên thạch là đồng tiền mạnh, vì bản thân nó có giá trị thương phẩm mạnh, cho nên đến bây giờ nó cũng không bị giảm giá trị.
— QUẢNG CÁO —
Thế nhưng trong lang triều, nhu cầu nguyên thạch tăng vọt, nó khó có thể đảm nhận tác dụng làm tiền tệ lưu thông nữa.
Do đó người ta cần một loại tiền khẩn cấp để tạm thời thay thế nó.
Vậy nên chiến công được sinh ra.
- Có loại tiền phụ trợ như chiến công này là có thể tạm thời chống lại sụp đổ kinh tế.
Giống như là trên địa cầu, một khi có chiến tranh, chính phủ của các quốc gia sẽ phát hành một số lượng lớn tiền giấy.
Đương nhiên, tiền giấy phát hành quá nhiều sẽ tạo thành giá cả tăng lên, tạo ra lạm phát.

Chiến công cũng như vậy, càng đến lúc cuối càng giảm giá trị.
Nhưng trong lúc sinh tử tồn vong của sơn trại, không có chiến công mà chỉ dùng nguyên thạch thì lại càng không ổn.
Người ta chỉ có thể chọn lấy cái ít tác hại hơn trong hai cái hại, cũng vì vậy mà sau lang triều thì thường sẽ là cảnh tượng kinh tế tiêu điều.
- Thể chế kinh tế vụng về như vậy hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Nếu như ta có tu vi tam chuyển thì đã có thể giở trò với nó rồi.
Đáng tiếc thực lực của ta không đủ, không gánh vác nổi mạo hiểm trong đó, cứ cố làm thì chẳng khác gì đùa với lửa.
Phương Nguyên thở dài trong lòng.
Chủ yếu vẫn là tu vi không cao, thực lực không đủ mạnh.
Không có sức mạnh, chỉ có trí tuệ không cũng là vô dụng.
Cho nên trong truyện Nhân Tổ, Nhân Tổ đã lựa chọn giao dịch với Sức Mạnh cổ, lấy được sức mạnh mà từ bỏ trí tuệ.
Tất cả cũng là vì sức mạnh mới là nền tảng.
Phương Nguyên đang suy nghĩ thì bên cạnh truyền đến tiếng bàn tán của mọi người.
- Các ngươi có biết gì chưa, Bạch Ngưng Băng vừa giao chiến với Xích Sơn!
- Còn có chuyện như vậy?! Kết quả thế nào?
- Còn có thể là thế nào? Đương nhiên là Bạch Ngưng Băng thắng! Thậm chí còn đả thương Xích Sơn.
...
- Bạch Ngưng Băng sao...!Hừ, một kẻ sẽ chết mà thôi.
Nhưng mà, như vậy cũng là nhắc nhở ta.
Phương Nguyên nghe đến đó thì bỗng nhiên có một ý tưởng trong lòng.
Hắn đã nghĩ ra biện pháp để mau chóng thu được một số lớn chiến công.
Ngay lập tức, Phương Nguyên rời khỏi quảng trường, hắn cần phải chuẩn bị vài thứ cho ý tưởng của mình.
Ở một góc khác của quảng trường, Phương Chính đứng nhìn lên bảng vật tư.
- Tam bộ phương thảo cổ...!Vừa hay ta cũng đang thiếu cổ trùng di chuyển.
Phương Chính cũng vừa vặn nhìn trúng gốc thảo cổ này.
- Điểm chiến công yêu cầu khá cao, nhưng mà cũng không khó khăn.
— QUẢNG CÁO —
Hắn nhỏ giọng, sau đó đi lại chỗ đổi điểm chiến công.
Thanh Thư lúc này đang đứng đổi điểm ở đó.
- Tổ trưởng, ta muốn mượn điểm chiến công của tiểu tổ một chút! Ta muốn đổi tam bộ phương thảo!
Phương Chính lại gần, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Thanh Thư nghe hắn nói, hơi cau mày.

- Tam bộ phương thảo à? Là nhị chuyển di động cổ trùng, trong hàng nhị chuyển cũng là loại ưu tú.
Phương Chính ngươi luôn tìm cổ trùng phụ trợ di chuyển, nó quả thật khá phù hợp.
Được, ngươi cứ đổi đi, dù sau chúng ta cũng không cần chiến công lắm.
Hắn trầm ngâm, rất nhanh liền gật đầu.
Hắn cũng không phải đang cố tỏa ra vẻ mà thật sự thì tiểu tổ hắn cũng không cần điểm chiến công bao nhiêu cả.
Nguyên thạch bọn họ đã có tích lũy từ trước, cho dù hiện tại cần, điểm chiến công cũng không tiêu hao nhiều.
Về phần cổ trùng, người như Thanh Thư sớm đã hoàn thiện bộ cổ trùng mình mong muốn cho nên cũng không cần đổi thêm.
Dù có cần cổ trùng, họ chỉ cần sinh cơ diệp, mà loại cổ trùng này thì đã có Phương Chính tài trợ miễn phí một số rồi.
Cho tới hiện tại, điểm chiến công của tiểu tổ ngoài dùng để đổi thức ăn cổ trùng ra, còn lại toàn bộ đều giao cho Phương Chính thích gì đổi nấy.
Bất quá, Phương Chính cũng không tùy tiện làm, mỗi lần muốn đổi hắn đều sẽ hỏi ý trước, đây chính là tôn trọng của chung.
- Đa tạ tổ trưởng và mọi người.
Ta đi đổi nó đây.
Phương Chính mỉm cười, liền xoay người chạy đi.
Rất nhanh, cái tên tam bộ phương thảo trên bảng vật tư liền đột nhiên biến mất.
Việc này thể hiện là nó đã bị người khác đổi đi, mà người đổi được đúng là Phương Chính.
Mãi đến ngày hôm sau, sau khi Phương Nguyên lên xong toàn bộ kế hoạch cho ý tưởng lấy điểm chiến công, cũng đã chọn xong mục tiêu đầu tiên để xuống tay thì mới phát hiện tam bộ phương thảo đã không còn nằm trong danh sách đổi.
- Vẫn chậm một bước...
Phương Nguyên cảm thấy có chút tiếc, nhưng chung quy lại vẫn không sao cả.
Việc trên đời có tám chín phần mười không như ý, nếu cứ bận tâm vậy thì có thay đổi được gì đâu.
Suy nghĩ về mấy vấn đề không như ý đã xảy ra chỉ tốn thêm thời gian.
Còn không bằng dùng khoảng thờ gian đó đi làm việc có ý nghĩa hơn, chẳng hạn như tu hành.
Phương Nguyên nhìn bảng vật tư một lúc, không phát hiện ra thứ bản thân muốn có, liền lập tức rời khỏi quảng trường.
Hắn đã không có gì cần điểm chiến công, cho nên cũng không cần thiết đi thực hiện cái ý tưởng đó làm gì.
Khoảng thời gian tiếp theo, Phương Nguyên vẫn biểu hiện như từ trước đến nay.
Hắn vẫn như cũ không chiêu mộ tổ viên, từ chối tổ viên muốn tham gia.
Hắn vẫn đi lại một mình, mỗi lần đi săn điện lang lấy được mắt cũng không giao nộp hết.
Cho nên, trên bảng chiến công, ở vị trí cuối cùng vẫn như cũ là tiểu tổ Phương Nguyên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.