Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 883: Dựa vào các ngươi?




Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch lăn lộn vào chung một chỗ, ở trên mặt đất lăn đến hơn mười vòng mới dừng lại được, có thể thấy được Triệu Vô Cực lúc lao tới tốc độ có bao nhiêu nhanh chóng mới có thể tạo ra được động năng mãnh liệt như vậy.
Từ Tiểu Bạch bị Triệu Vô Cực cái này một ôm lại mang hắn thân hình ra bảo vệ may mắn không hề gặp chút tổn thương nào, chỉ là lăn mấy vòng quá nhanh khiến hắn đầu choáng mắt hoa mà thôi, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ, thể chất còn rất khá, rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Hắn mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên nhìn về phía Triệu Vô Cực:
“ Vô Cực? ta chưa chết? Vừa rồi là ngươi cứu ta? ngươi làm sao làm được?’
Từ Tiểu Bạch trong ánh mắt cùng khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên, hắn thật sự không nghĩ ra, Triệu Vô Cực làm sao có thể ở khoảng cách hai người xa như vậy trong nháy mắt liền thành công tiếp cận hắn cũng mang hắn kéo ra khỏi kiếm khí chém giết phạm vi.
Trong mắt hắn, vừa rồi một kích hoàn toàn đã có thể đem hắn giết chết, không cách nào tránh né, cũng không kịp phản kháng.
Trong nháy mắt hắn bị kiếm khí của đối phương đánh trúng, trạng thái cao tốc vận công của hắn bị cắt ngang khiến Từ Tiểu Bạch nhận lấy phản phệ, trong giây lát không thể vận công, bởi vậy hắn mới từ bỏ chống lại, hoàn toàn thúc thủ vô sách không cách nào phá vỡ thế cục nguy hiểm.
Nhưng Triệu Vô Cực lần nữa xuất hiện cứu hắn một mạng, khiến cho Từ Tiểu Bạch vừa khó hiểu vừa cảm động, dù sao đây cũng không phải là lần một lần hai Triệu Vô Cực cứu mạng hắn rồi, hắn cái mạng này quả thật nợ Triệu Vô Cực quá nhiều a.
Triệu Vô Cực nhìn Từ Tiểu Bạch, hắn nhẹ nhàng rên lên một tiếng đau đớn.
Vừa rồi lăn mười vòng trên đất, hắn hoàn toàn chính là đóng vai đệm thịt a.
Tuy Từ Tiểu Bạch không quá nặng, nhưng Triệu Vô Cực cái này đệm thịt rất đau có được hay không?
Từ Tiểu Bạch thấy vậy vội vội vàng vàng lui xuống, tránh đè Triệu Vô Cực thương càng thêm thương.
Triệu Vô Cực hít sâu một hơi, lúc này mới cố gắng bò dậy đối với Từ Tiểu Bạch cắn răng nói:
“ Tiểu Bạch, ngươi biết cường giả bên trong rất nhiều người đều không phải là thiên phú dị bẩm hạng người hay không? Bọn hắn so với bình thường tu sĩ cũng không có bao nhiêu lợi thế, nhưng bọn hắn đều có thể trở thành cường giả, mà người khác không thể, rốt cuộc là vì sao ngươi biết không?
Chính là vì bọn hắn có một không bỏ cuộc chi tâm, ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không buông tha, không chấp nhận số phận an bài, luôn luôn tìm cách nghịch chuyển thế cục về bên có lợi cho mình, cho dù có phải liều cả mạng sống, bọn hắn cũng sẽ kiên định đi làm như thế.
Nếu ngươi cứ như vậy buông tha, ngươi làm sao có thể trở thành cường giả? tương lai Triệu Vô Cực ta nếu như thật sự là cường giả một phương, lúc đó chẳng phải sẽ rất cô độc hay sao?
Mà ngươi thì sao? Ngươi lúc đó ở đâu?
Ngươi chính là một cái xác chết lạnh siu siu nằm dưới mặt đất, may mắn thì không bị ai động tới, xui xẻo một chút gặp phải cái gì luyện thi tông, vậy thì sẽ bị người khác xem như đồ chơi đến điều khiển.
Ngươi mang theo Thanh Vân Tông mấy trăm năm có một cực phẩm tiên căn xuất thế, lại không thể thành công trưởng thành, trở thành một cái vẫn lạc thiên tài, muốn bao nhiêu đáng tiếc có bấy nhiêu đáng tiếc a.
Tính mạng ngươi chính là ta cứu về, ta chưa cho phép ngươi chết, ngươi không thể nào chết!
Ngươi nhất định không được buông tha, biết hay không?’
Từ Tiểu Bạch nghe Triệu Vô Cực nói như vậy hơi thần người ra.
Hắn cũng không phải là muốn buông bỏ, nhưng lúc đó hắn biết mình không thể tránh né, bởi vậy mới không cố gắng đi cứu vớt cũng xoay chuyển tình thế a.
Nhưng mà, Triệu Vô Cực ở vị trí xa hắn như vậy, theo hắn nhận thấy là hoàn toàn không thể nào kịp thời tới gần hắn cứu được hắn một mạng này, thế mà Triệu Vô Cực vẫn có thể thành công đi tới ôm lấy hắn, trực tiếp đem hắn từ trong kiếm khí phạm vi công kích kéo ra ngoài.
Đây chính là biến không thể thành có thể, quyết tâm không buông bỏ trong lời hắn nói a.
Hắn tính mạng, vậy mà khiến Triệu Vô Cực lao tâm khổ tứ quyết liệt như vậy không ngại mạo hiểm tới cứu hắn một mạng, mà chính hắn lại không biết quý trọng mạng sống của mình, cứ như vậy liền nghĩ buông bỏ.
Hắn quả thật đáng xấu hổ, không có cường giả tư chất a!
Đây chẳng lẽ chính là hắn cùng Triệu Vô Cực ở giữa khác biệt sao? Chính vì Triệu Vô Cực không buông bỏ hắn mới có thể mạnh mẽ như vậy, cho dù chỉ là luyện khí kì bát trọng cũng có thể cùng luyện khí kì đỉnh phong giao thủ không hề thua kém?
Từ Tiểu Bạch bỗng nhiên vì mình thiếu nhiệt huyết cũng thiếu kiên nghị, đối với sinh mệnh của mình không có mạnh mẽ chấp niệm mà cảm giác xấu hổ, đồng thời cũng cảm giác mình giống như càng hiểu thêm về Triệu Vô Cực một mặt.
Hắn mạnh mẽ không hề là cái gì may mắn hiện tượng mà chính là từ bản thân hắn sâu trong tính cách, tâm hồn đã mạnh mẽ, sau đó mới là hắn nhục tân cùng tu vi.
Từ Tiểu Bạch bỗng nhiên cảm thấy mình mang danh thiên tài, Thanh Vân Tông mấy trăm năm thậm chí gần ngàn năm mới xuất hiện một cái thiên tài vậy mà tâm tính bên trên quá yếu kém, so với Triệu Vô Cực quả thật một góc cũng không bằng.
Hắn tin tưởng, lấy Triệu Vô Cực cái này tâm tính, cho dù hắn không phải là Thanh Vân Tông nội môn trưởng lão con trai mà chỉ là một cái bình thường ngoại môn đệ tử cũng sẽ có ngày hắn thành công trở thành một cái cường giả.
Nhưng Từ Tiểu Bạch được Triệu Vô Cực chỉ điểm lỗi lầm của mình, hắn đầu tiên chính là cảm thấy xấu hổ, sau đó chính là tràn đầy dũng khí.
Biết được mình nhược điểm, bằng hữu chí thân của mình lại là một tấm gương sáng cho hắn, hắn còn không thể học theo đối phương, tôi luyện tâm tính của mình, trở thành một cái cường giả đích thực được sao?
Nếu như hắn không làm được, quả thật có lỗi với Triệu Vô Cực bỏ công bất chấp nguy hiểm cứu hắn, đối với hắn võ đạo cũng là một cái hổ thẹn vô cùng to lớn, đối với sư phụ của hắn trông mong cùng kì vọng cũng phải nói lời xin lỗi
Từ Tiểu Bạch cảm giác, sinh mệnh của mình lúc này bỗng nhiên không phải chỉ là đơn giản một người sinh mệnh nữa, mà nó đã bị cùng nhiều thứ ràng buộc vào cùng một chỗ, trên vai hắn không biết từ bao giờ đang mang lên hai chữ trách nhiệm, cùng trong lòng hắn hiện lên hai chữ hổ thẹn.
Bởi vậy, hắn muốn không hổ thẹn, muốn làm tròn của mình trách nhiệm, như vậy nhất định phải trân quý sinh mạng mình, giống như Triệu Vô Cực lời nói, nhất định không được buông tha cho bất kì cơ hội nào, không được buông thả bản thân.
Từ Tiểu Bạch ánh mắt sáng lên, đỡ lên Triệu Vô Cực, nhìn về phía Phạm Trình cùng Khiết Tích, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Phạm Trình cùng Khiết Tích lúc này mới từ trạng thái ngạc nhiên tỉnh lại, bọn hắn không ngờ Từ Tiểu Bạch vừa rồi hản phải chết một kích lại có thể đánh trượt, quả thật không thể nào tin được.
Mà người cứu hắn lại ở cách hắn rất xa Triệu Vô Cực, vốn hoàn toàn không thể nào trong nháy mắt như vậy liền chạy tới được đấy.
Mà đáng sợ hơn chính là, bọn hắn vừa rồi giống như nghe được một tiếng tràn đầy áp lực mạnh mẽ quạ kêu, khiến cho tâm thần bọn hắn tràn ngập một cỗ cảm giác bất an chi ý.
Hai người nhanh chóng trao đổi một cái ánh mắt, sau đó nhìn về phía Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch.
Một cái bị trọng thương, trước ngực còn hiện lên hai vết kiếm, máu tươi tuy đã hơi đông kết nhưng hiện tượng chảy máu vẫn chưa hề dừng lại.
Từ Tiểu Bạch thì lại là một cái dùng thể lực quá độ, tuy đứng đó không thể hiện ra bao nhiêu trạng thái suy yếu, nhưng bọn hắn biết Từ Tiểu Bạch đã hoàn toàn không chống đỡ nổi cường độ cao chiến đấu.
Hai người đồng thời nhìn về phía Hoàng Văn Trác cùng Ngụy Tuấn phương hướng.
Hoàng Văn Trác trước đó bị Triệu Vô Cực vỗ một chưởng lại cùng hắn đối chiêu, nội thương không nhẹ.
Ngụy Tuấn thì bị Triệu Vô Cực một cước đá trúng, gãy mấy cây xương sườn, sau đó va đập vào thân cây, khiến cho thân cây cũng chặt ngang đứt gãy, giờ này sống chết còn chưa biết.
Khiết Tích trong miệng nhẹ nhàng mắng ra một tiếng:
“ hai cái phế vật! Đã vậy, chuyện này chỉ có thể từ chúng ta đến kết thúc, nếu không hai tên này có thể trốn thoát trở lại Thanh Vân Tông, vậy thì chúng ta cũng đừng nghĩ sống!”
Phạm Trình cũng gật đầu nói:
“ chỉ sợ là chết không có đất chôn thân chứ đừng nói đến chuyện sống. Nhất định phải giải quyết ngay bây giờ!”
Từ Tiểu Bạch nhìn hai người, hắn cảm giác một chút trong cơ thể linh lực còn dư thừa cùng thể lực của mình, sau đó cười lạnh nói:
“ các ngươi chắc chắn có thể giải quyết được sao? Chỉ dựa vào hai người các ngươi? Các ngươi là từ đâu ra tự tin a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.