Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 882: Đột phá




Triệu Vô Cực một cước đá bay Ngụy Tuấn thời điểm sau rơi xuống hắn đã trực tiếp mang đan dược chữa thương cùng hồi linh lực phục dụng.
Đối với Triệu Vô Cực mà nói, đã rất lâu rồi hắn mới bị ép đến mức sơn cùng thủy tận như bây giờ, bắt buộc phải ở trong chiến đấu thời điểm đi phục dụng đan dược, cố gắng hồi phục từng chút từng chút một linh lực trong đan điền.
Hắn trước ngực hình chữ X vết thương do Ngụy Tuấn gây ra cũng chưa hề được chữa trị, trên vết thương còn đang liên tục chảy ra máu tươi, nhưng hắn lúc này cũng không quản được nhiều như vậy, bởi vì Từ Tiểu Bạch đã đứng trước nguy cơ sinh tử.
Triệu Vô Cực nhìn kiếm khí chém ra, cứ mỗi một cái sát na qua đi, đạo kia kiếm khí lại càng gần tới Từ Tiểu Bạch, tính mạng của hắn lại càng nguy hiểm thêm một phần.
Hắn trong lòng vô cùng sốt ruột cùng lo lắng, không hề quan tâm chút nào của mình thương thế dưới chân đạp mạnh một cái, một đóa kim sắc hoa sen nở rộ mà lên, Triệu Vô Cực thân hình như là một cái mũi tên rời cung hướng phía trước lao tới.
Hắn toàn lực phát động Bộ bộ sinh liên thân pháp cùng Ngũ Quỷ mật tịch tăng tốc, nhưng Triệu Vô Cực rất nhanh liền nhận ra, hắn hoàn toàn không tới kịp, không thể nào cứu ra được Từ Tiểu Bạch trước đạo này kiếm khí.
Cho dù đã nhẩm tính mấy lần, Triệu Vô Cực cũng chắc chắn, hắn không hề tính toán sai.
Đối với tốc độ của mình, Triệu Vô Cực vô cùng nắm rõ, nhưng cho dù hắn đối với tốc độ của mình tự hào vô cùng, lúc này cũng không thể giúp hắn vượt qua khoảng cách giữa hai người, chạm tới được Từ Tiểu Bạch, đem hắn từ trong đạo kia kiếm khí quỹ tích kéo ra ngoài.
Tự tin của hắn, thân pháp của hắn, tốc độ của hắn, lúc này bỗng nhiên trở nên vô cùng tái nhợt không cho lực.
Triệu Vô Cực cảm giác một trận tuyệt vọng cùng bi thương, chẳng lẽ hắn phải nhìn Từ Tiểu Bạch chết ở đây sao?
hắn ở trên giang hồ xông pha, đã gặp nhiều dạng người, cũng thấu hiểu rõ nhân tính hắc ám một mặt, bởi vậy hắn mới vô cùng quý trọng hắn cùng Từ Tiểu Bạch tình bằng hữu, là sinh tử bằng hữu.
Thời gian giống như ở lúc này dừng lại, hắn nhớ tới chính mình cùng Từ Tiểu Bạch những cái kia kỉ niệm.
Lúc trước, hắn cùng Từ Tiểu Bạch cộng đồng chiến đấu, cùng Tiếu Mị Mị đại chiến một trận thành công cướp được Viên Nguyệt Kiếm.
Lúc trước, hắn cùng Từ Tiểu Bạch ở bên đỉnh núi dưới sinh tử nguy cơ, đồng thời nhảy núi, nhưng cuối cùng may mắn không chết.
Lúc trước, hắn cùng Từ Tiểu Bạch ở trên giang hồ vui vẻ ngao du, uống rượu đàm thế sự, ngắm khắp phong cảnh tứ phương, không hề có chút nào vướng bận, vô cùng tiêu sái.
...
Những kỉ niệm kia, quãng thời gian đó, Triệu Vô Cực chỉ cần nhớ lại hắn cũng cảm giác được vô cùng vui vẻ.
Nếu hắn không rời Thanh Vân Tông lịch luyện giang hồ, Triệu Vô Cực lúc này chỉ sợ cũng không có được thành tựu như bây giờ.
Hắn cũng không thể quen được Từ Tiểu Bạch cái này bằng hữu, cũng không thể biết được tam hoa tụ đỉnh bí mật cũng không thể biết được cái gì Thiên tài hòa thượng truyền thừa.
Hắn cho dù sau đó có được hệ thống giúp đỡ hay không, hệ thống có thành công trở lại hay không, Triệu Vô Cực cũng chỉ là hơi mạnh một chút tu sĩ mà thôi, ở trong luyện khí kì hàng ngũ vượt cấp khiêu chiến tối đa cũng là một hai cái tiểu cảnh giới, sao có thể giống như lúc này, cùng luyện khí kì đỉnh phong đánh cái lưỡng bại câu thương.
Tất cả những kỉ niệm này từng cái ở trong đầu hắn nhanh chóng xẹt qua, khiến Triệu Vô Cực trong lòng tràn ngập một cỗ cảm giác khó chịu, tim của hắn như bị ai đó bóp chặt, khiến hắn muốn thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Trong đầu hắn liên tục tự hỏi, hắn có thể đứng nhìn Từ Tiểu Bạch cứ như vậy bị kiếm khí của đối phương đánh giết sao? Hắn sẽ không cắn rứt lương tâm sao? Hắn thật sự muốn mất đi cái này bằng hữu sao?
Triệu Vô Cực không cam lòng, hắn cũng không hề muốn Từ Tiểu Bạch chết, nhưng không phải cứ không muốn thì mọi việc sẽ diễn ra theo ý hắn, bởi vậy Triệu Vô Cực hoặc là toàn lực xông tới cứu lấy đối phương hoặc là trơ mắt nhìn Từ Tiểu Bạch bị kiếm khí của đối phương chém chết.
Tốc độ! Hắn cần tốc độ!
Phải nhanh hơn nữa, nhanh đến cực hạn, nhanh đến so với kiếm khí còn nhanh trước một bước tiếp cận Từ Tiểu Bạch.
Triệu Vô Cực ánh mắt lóe lên một vẻ quyết tâm, đan điền vòng xoáy của hắn điên cuồng xoay tròn, linh lực từ bốn phương tám hướng nhanh chóng bị hắn hấp thu, tiến hành chuyển đổi thành tinh thuần linh lực bổ sung cho hắn tiêu hao.
Ngũ Quỷ mật tịch phát động đến cực hạn, Bộ bộ sinh liên thân pháp cũng phát động đến cực hạn.
Triệu Vô Cực một lòng chuyên chú tăng tốc, bước chân liên tục bước ra, hoa sen cái trước nở rộ còn chưa kịp tan biến cái sau cùng cái sau nữa đã hiện lên, Triệu Vô Cực thân ảnh đã hoàn toàn hóa thành một đoàn hắc ảnh lao nhanh.
Nhanh, nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa, hắn phải cứu bằng được Từ Tiểu Bạch!
Triệu Vô Cực cắn răng, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn, tâm trí hoàn toàn chỉ nghĩ tới làm sao có thể càng nhanh hơn, so với kiếm khí của đối phương càng nhanh.
Đúng, hắn còn linh lực hóa hình!
Triệu Vô Cực ánh mắt sáng lên, lập tức triệu hồi ra của mình linh lực hóa hình Tam túc kim ô đồ đằng.
Tam túc kim ô hư ảnh bỗng nhiên từ Triệu Vô Cực thể nội xông ra, ở trên đầu của hắn phát ra một cái chói tai khó nghe quạ kêu âm thanh, sau đó nhập vào thân hắn, ở trên cơ thể của hắn biến thành một cái Tam túc kim ô đồ đằng.
Triệu Vô Cực cảm giác, có phải hay không mình triệu hồi sai cách?
Không phải trước đây là lảnh lót tiếng chim kêu sao? Sao bây giờ lại là tiếng quạ kêu?
Chờ một chút, hình như trước đây chim kêu là lúc hắn còn là phàm nhân a, mà cái này Tam túc kim ô hiển nhiên là loài quạ, đâu phải cái gì phượng hoàng thánh thú, nó quạ kêu mới hợp lí a.
Nhưng sao cảm giác họa phong không đúng lắm đây này?
Người khác triệu hồi linh lực hóa hình không phải là long ngâm hổ khiếu cũng là phượng minh, hắn ở chỗ này tuy Tam túc kim ô cũng là thần thú, nhưng lại là một cái “quạ” khó nghe kêu vang, quả thật là khiến hắn mất mặt không chịu được a.
Thôi được rồi, mấy cái này không quan trọng, quan trọng chính là trước mắt nhất định phải cứu bằng được Từ Tiểu Bạch, không thể để đối phương bị kiếm khí chém trúng a.
Triệu Vô Cực cảm giác trong cơ thể linh lực đang sôi trào, linh lực dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng đang khôi phục.
Nhờ vào Tam túc kim ô đồ đằng linh lực hóa hình ban tặng cho hắn linh lực luôn ở trạng thái đỉnh phong trong một quãng thời gian ngắn, Triệu Vô Cực có thể thoải mái phát huy ra mình thân pháp toàn lực tốc độ.
Đồng thời linh lực hóa hình biến thành đồ đằng nhập thân thời điểm, Triệu Vô Cực chiến lực cũng sẽ nhận được bổ trợ, bởi vậy hắn tốc độ so với dĩ vãng càng nhanh hơn.
Chính là cái này tốc độ, ta nhất định có thể làm được!
Triệu Vô Cực trong lòng đại định, hắn dưới chân gần như hóa thành tàn ảnh, hàng loạt hàng loạt hoa sen bỗng nhiên nở rộ ra, mà Triệu Vô Cực lúc này bỗng nhiên rơi vào một loại kì diệu thể ngộ, hắn tốc độ trở nên vô cùng nhanh chóng, không khí cản trở giống như nhỏ lại khoảng cách mỗi bước bước ra lại càng tăng lên.
Triệu Vô Cực mỗi bước trước đây nếu như là một bước chỉ bước ra được ba mét xa, như vậy lúc này hắn mỗi bước chính là năm mét xa, so với trước đây nhanh hơn không phải chỉ một hai điểm như vậy.
" đinh~ chúc mừng kí chủ Bộ bộ sinh liên thân pháp đột phá tới viên mãn cảnh giới!”
Triệu Vô Cực nghe thấy hệ thống thông báo, trong nháy mắt liền vui vẻ, hắn cảm giác áp lực của hắn bỗng nhiên giảm mạnh.
Trước đây hắn ở võ kĩ phòng rèn luyện hết hai ngày thời gian cũng không thể đạt tới được cảnh giới viên mãn Bộ bộ sinh liên thân pháp, không ngờ bây giờ ở trong lúc chiến đấu ở dưới áp lực cùng mong muốn cứu Từ Tiểu Bạch liền đột phá, thành công tiến nhập vào viên mãn cảnh giới Bộ bộ sinh liên thân pháp.
Triệu Vô Cực vừa đột phá, tốc độ của hắn trực tiếp được tăng mạnh, ở dưới linh lực hóa hình cùng bộ pháp tiến cảnh song trọng gia cường, lại thêm Ngũ Quỷ mật tịch bổ trợ, tốc độ của hắn đạt tới từ trước tới nay cao nhất một cái tốc độ, hoàn toàn hóa thành tàn ảnh, cho dù là luyện khí kì đỉnh phong cũng không dễ bắt kịp thân ảnh của hắn tốc độ.
Chỉ một chút nữa, một chút nữa!
Nhìn Từ Tiểu Bạch cùng đạo kia kiếm khí càng lúc càng gần, Triệu Vô Cực rống to một tiếng mạnh mẽ bổ nhào một cái, bất chấp tất cả ôm lấy Từ Tiểu Bạch đồng thời đưa lưng về phía đạo kia kiếm khí
Dù sao hắn da dày thịt béo lại thường xuyên tắm Kinh cức thuốc tắm cường hóa làn da sức phòng ngự, bởi vậy cho dù trúng một đạo kiếm khí, Triệu Vô Cực cũng chưa chắc có thể chết ngay được.
Nhưng Từ Tiểu Bạch cái này gầy yếu thân hình, nếu trúng đạo kia kiếm khí, chỉ sợ hắn tính mạng sẽ có cực lớn nguy hiểm a.
Ầm!
Triệu Vô Cực nhắm lại mắt xông tới thành công ôm lấy Từ Tiểu Bạch, sau đó kiếm khí cũng theo đó chém tới, một tiếng nổ to âm thanh vang lên bụi mờ bay mù mịt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.